Phú Quý

Chương 22




Ngồi một chặp trong phòng, sau đó đi lên lầu, trên lầu có bốn phòng ngủ, nhưng chỉ có phòng ngủ chính có dấu vết sử dụng, ba phòng khác giường đều bọc lại, phòng ngủ chính trang trí cũng rất đơn giản một cái giường lớn, hai sô pha nhỏ, bên cạnh giường là tủ quần áo, đối diện có hai cái cửa, Thước Nhạc mở cánh cửa thứ nhất là phòng vệ sinh, thứ hai là thư phòng, thư phòng không lớn, sách cũng rất nhiều, có thể nơi này là nơi có dấu vết sử dụng nhiều nhất căn nhà, bàn làm việc một bên đặt máy tính, bên khác đặt một ít sách giấy cũ, có chút lộn xộn, trên bàn có một quyển sách mở ra, cuốn “Personality and Intellectual Competence” (Nhân cách và Năng lực) bản cũ toàn bằng tiếng anh.

Mở ra nhìn sơ qua phê bình chú giải phía trên, đây là sách Khúc Phàm đang xem, Thước Nhạc nhìn thoáng những bộ sách xung quanh, phần lớn là liên quan tới tội phạm, tùy tay rút một cuốn, phía trên rậm rạp phê bình chú giải. Bình thường Khúc Phàm đều tiêu tốn thời gian ở đây, anh ta thật sự là thích làm cảnh sát đi.

Nghĩ đến trong không gian còn có chuyện, Thước Nhạc nằm lên giường Khúc Phàm, nhắm mắt lại tinh thần tiến vào không gian.

Tinh thần thể của Thước Nhạc giờ đã không còn trông mơ hồ, thời gian này không gian mở rộng ra rất nhiều, có lẽ là có động vật tiến vào, sự khuếch trương của không gian nhanh hơn so với trước.

Hôm nay cậu muốn nhìn xem không gian mới mở rộng có thứ gì, không gian lấy hồ sâu làm trung tâm khuếch trương ra bốn phía, xung quanh trúc lâu là đồng bằng, phía sau vườn trái cây biển hoa là một mảng rừng rậm, bên kia sông là núi, Thước Nhạc bay qua biển hoa, tinh thần thể tốt nhất là điểm này, hành động theo ý thức của cậu, không gian giờ lớn như vậy nếu không có tinh thần thể, cậu cũng không đi xa được.

Bay qua biển hoa vườn trái cây, Thước Nhạc tới bên rừng rậm, khu rừng này rất thú vị, thực vật bốn mùa đều mọc thành từng khối, thực vật gieo trồng thành từng mảng từng mảng. Chuyển tiếp rất tự nhiên. Thước Nhạc xác nhận trước không gian mở rộng đến đâu, quả là rất rộng, rừng rậm liền mở rộng gấp đôi, cậu còn phát hiện hoàng hoa lê quý hiếm, đây là một mảng lớn hoàng hoa lê, khoảng mấy vạn cây, xem qua cũng không nhỏ, đa số cậu đều không thể vây quanh, nhìn thấy những cây hoàng hoa lê này, Thước Nhạc nhớ tới gia cụ ông ngoại để lại, đồ dùng trong thư phòng cậu là từ hoàng hoa lê, ở những năm trước thu tới, không đầy đủ, bất quá hiện tại đã là giá trên trời. Nhìn hoàng hoa lê, Thước Nhạc sờ cằm, chính mình có nên đi học nghề mộc không, có lẽ tự mình làm gia cụ cũng rất thú vị. Rời hoàng hoa lê, kế tiếp là số lớn cây tử đàn, có điều khoảng cách xa, Thước Nhạc chỉ có thể nhìn đến một trăm cây, uhm, ngày mai đi tìm thợ mộc.

Trừ bỏ hai loại cây này, biển trúc cũng khuếch trương, điều này cũng không bất ngờ. Đào vài măng tre trong đó, Thước Nhạc đi vào bãi phi lao bên cạnh, bắt đầu tìm kiếm nấm mộc nhĩ, vì trong không gian không có mưa, nấm ở đây rất ít, những là vẫn có, chỉ là không dễ tìm, miễn là tìm được thì tốt, vận may hôm nay không tệ, không bao lâu Thước Nhạc tìm thấy một vùng nấm.

Thước Nhạc thu hoạch tương đối khá, vui vẻ trở về trúc lâu, trừ măng và nấm, cậu còn hái một ít rau dại. Đem đồ bỏ vào trúc lâu, bên trong đã muốn tràn đầy, nhìn trúc lâu có chút sầu, bây giờ lại phải xây phòng đi.

Thành thạo, thêm vào sự nâng lên của tinh thần lực, tòa trúc lâu thứ hai rất nhanh liền xong, phòng xanh biếc giường rộng rãi, nhìn qua đẹp hơn so với tòa thứ nhất. Nhìn trúc lâu Thước Nhạc cảm thấy đạt được thành quả, có điều nuôi gà nuôi thỏ phải đặt lên lịch trình.

Nhìn sắp đến năm giờ, Thước Nhạc rời khỏi không gian, nghe thấy dưới lầu có tiếng động. Đi ra, Khúc Phàm đang băm thịt, “Thức dậy, tôi gây tiếng quá lớn làm em thức đi.”

“Không có, anh trở về khi nào, tôi cũng không biết, đang làm gì vậy. Chuẩn bị làm vằn thắn a.” Tuy rằng có thể cảm giác tình hình bên ngoài, nhưng phải đến gần mới được, cho nên lúc Khúc Phàm trở về Thước Nhạc một chút đều không biết.

“Về được một lúc, thấy em ngủ say nên không gọi, ăn cơm em nấu nhiều lần như vậy thể nào cũng phải đãi lại một lần đi, thứ khác không được chứ vằn thắn tôi làm rất ngon, lát nữa em nếm thử, xem tay nghề của tôi.” Lúc nói chuyện Khúc Phàm đem thịt băm vang đương đương, vừa rồi sợ đánh thức cậu, không dám dùng sức băm.

“Tốt a, vậy tôi liền nếm thử.” Thấy trên bàn ăn để rau cần, và cải trắng Thước Nhạc liền lấy rổ ngồi lặt rau, sau đó thừa dịp Khúc Phàm quay lưng lại đổi thành đồ ăn của mình. Đồ ăn bên ngoài hóa chất nhiều lắm, có thể không ăn thì không ăn.

Khúc Phàm thoạt nhìn là người thường làm vằn thắn, thịt rất nhanh thì được băm nhuyễn, cải trắng và rau cần cũng xắt xong, bột mì cùng nhân cũng không cần Thước Nhạc đụng vào.

“Rất thành thạo a.” Ở mặt này cậu cũng không giỏi.

Khúc Phàm vừa xoa mặt vừa nói “Trước đây cha mẹ tôi đều vội không có thời gian nấu cơm cho ta cùng anh hai, mẹ tôi liền làm một tô bánh chẻo, chờ lúc ăn làm nóng là được, dần dần tôi học được từ mẹ, sau này đi làm cũng không có thời gian nấu cơm, cũng bao nhiều rồi bỏ vào tủ lạnh đông đá, buổi tối về trễ ăn.”

Thước Nhạc rửa tay “Tôi không thạo làm vằn thắn, bình thường ở nhà đều là mẹ cùng cha tôi làm nhân, cuối cùng tôi mới bao.”

Khúc Phàm đem bột mì nhồi thành một nắm, “Được a, tôi làm nhân em bao da, không lâu liền có thể ăn.”

Hai người phối hợp ăn ý, quả thực không lâu liền có thể ăn.

Buổi tối Khúc Phàm đưa Thước Nhạc về trường, nhìn xe Khúc Phàm đi xa, trong lòng Thước Nhạc có chút mơ hồ, ngay từ đầu hai người vì ngoài ý muốn mà quen biết, dù lúc bắt đầu tỏ ra có chút không thoải mái, nhưng là dần dần thực thích ở cùng anh, tuy rằng hai người tuổi cách rất xa, thế nhưng hai người rất hiểu nhau, cùng một chỗ đều rất thả lỏng, hai người quen nhau không đến nửa tháng, lại giống như bạn lâu năm thân thiết. Nếu Khúc Phàm là nữ thì tốt rồi, mình tìm anh làm bạn gái. Trong đầu Thước Nhạc xuất hiện ý nghĩ kỳ dị.

Trên đường về nhà suy nghĩ của Khúc Phàm và Thước Nhạc cũng rất giống, trước kia anh cũng không như vậy, cứ thế vô tình biết một người, cũng không thể vài ngày liền quen thân như vậy, nếu cậu ta là nữ thì tốt rồi, bộ dáng tốt, tính cách tốt, ở cùng cậu phi thường thoải mái, uhm…còn hiền lành, đáng tiếc nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.