Phú Quý Nhuyễn Nương Tử

Chương 2




Cũng không biết làm sao, ngày thường Nguyệt Bất Do vô cùng thông minh nhưng lại không phát hiện sự khác thường rõ rệt trên mặt Hứa Ba và Hứa Thanh Thuỷ, hắn lại tiếp tục nói: “Hiện tại ta cũng không gạt các ngươi nữa. Ta đi ra từ kinh thành là muốn tìm cao nhân cổ độc và thần y……”

Trong lúc uống nước vài lần, Nguyệt Bất Do nói hết nguyên nhân hậu quả hắn ra đi, không giấu diếm thân phận của Mạc Thế Di và Thành Lệ, cũng không giấu diếm quan hệ của hắn và Mạc Thế Di. Đương nhiên không phải quan hệ cha con, mà là quan hệ tình cảm.

Nói mục đích ra đi xong, Nguyệt Bất Do trực tiếp đòi ân tình: “Ba Tùng, nói một câu thôi, ngươi có thể lấy đi cổ trùng trên người họ không? Nếu ngươi không thể, ta phải nhanh chóng đi tìm người nào có thể.”

Ba Tùng nhẹ nhàng kéo tay Hứa Thanh Thuỷ, Hứa Thanh Thuỷ phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, nâng Ba Tùng dậy. Dựa vào người Hứa Thanh Thuỷ, Ba Tùng nói: “Loại cổ này ta có thể giải. Chỉ là cổ độc thường phải do người hạ cổ giải, trong tay ta không có cổ trùng cần thiết. Hơn nữa giải cổ cần rất nhiều trình tự, không phải chuyện dễ dàng như vậy, ta muốn xem qua tình huống của họ trước rồi mới quyết định nên dùng biện pháp nào.”

Nguyệt Bất Do cười toét miệng: “Có thể giải là tốt rồi. Ngươi cần cái gì thì cứ nói, ta đi tìm.”

Ba Tùng lại nhẹ nhàng nắm tay Hứa Thanh Thuỷ, Hứa Thanh Thuỷ xoa nhẹ lên trán hắn, Ba Tùng đã biết ý tứ của y. Thở hổn hển mấy hơi, hắn nói: “Còn Nguyệt đại hiệp muốn tìm thần y…… Thanh Thuỷ có y thuật rất tốt, nếu Nguyệt đại hiệp tin được, không bằng cứ để Thanh Thuỷ chẩn trị cho thái tử điện hạ.”

“Y?!” Nguyệt Bất Do sửng sốt, thật sự sửng sốt.

Lúc này Hứa Ba không nhịn được xen mồm: “Bất Do ca, cha ta y thuật rất cao. Cha lớn nói lúc trước cha ta ở Trung Nguyên là đại thần y đó.”

Thần y…… Thần y ! Nguyệt Bất Do kích động nhào lên nắm cánh tay Hứa Thanh Thuỷ, lực mạnh đến mức làm y đau. “Ngươi là thần y?!”

Hứa Thanh Thuỷ có chút ngượng ngùng, nói: “Đó đều là bọn họ ca ngợi thôi.”

Ba Tùng nói: “Ta và Thanh Thuỷ kỳ thật biết nhau từ rất sớm. Ta tuy là cổ sư nhưng lại rất hướng tới y thuật Trung Nguyên. Năm ta mười sáu tuổi, ta rời khỏi Miêu Cương tới Trung Nguyên bái sư học y, nhưng vì ta là người Miêu nên không người nào muốn thu ta làm đồ đệ, cho đến khi ta gặp được Thanh Thuỷ.”

Nhớ tới những gì đã trải qua, Ba Tùng nắm chặt tay Hứa Thanh Thuỷ, trên mặt Hứa Thanh Thuỷ cũng mang một tia hồi ức ngọt ngào. Sau khi Hứa Ba được Hứa Thanh Thuỷ cứu cũng đã biết những chuyện trước đây của cha và cha đẻ của mình, cho nên cũng không hiếu kì, im lặng ở một bên nghe cha lớn kể lại chuyện năm đó cho Nguyệt Bất Do.

Năm đó, Hứa Thanh Thuỷ lớn hơn Ba Tùng ba tuổi đã xuất sư, đi du lịch khắp nơi, trau dồi kiến thức. Rời núi học y, Ba Tùng gặp Hứa Thanh Thuỷ rất có thiện tâm, liền đi theo bên cạnh thiếu niên ôn nhu này vừa du lãm Trung Nguyên vừa học y. Trong hai năm đó, thiếu niên Miêu tộc ổn trọng lại nhiệt tình đã yêu thương nam tử Trung Nguyên thông minh xinh đẹp này, nhưng lúc đó Ba Tùng đã có hôn ước, hắn lại là người Miêu, là cổ vương kế nhiệm Bát Khương trại. Người Miêu không chào đón người Trung Nguyên, kể cả Hứa Thanh Thuỷ coi Ba Tùng như em trai thì cũng sẽ không theo hắn đến Miêu Cương. Ba Tùng đem đoạn tình cảm không thể biểu lộ này giấu kín trong lòng, khi mình sắp không khống chế được thì để lại một phong thư, không lời từ biệt rời xa Hứa Thanh Thuỷ.

Hứa Thanh Thuỷ không phải không thương cảm, nhưng Ba Tùng vốn cũng không phải là đồ đệ của y, người đã muốn đi, y cũng không thể níu kéo, huống chi y lại không níu kéo được. Ba Tùng trở về Miêu Cương, cưới vợ sinh con, Hứa Thanh Thuỷ tiếp tục hành trình của y. Sau đó, Ba Tùng trở thành cổ vương của Bát Khương trại, thành Người gù đen lợi hại nhất trong lòng người Miêu ở Quảng Nguyên, Hứa Thanh Thuỷ cũng trở thành một y giả rất có danh vọng ở Trung Nguyên. Hai người vốn không có cơ hội gặp nhau nào, cho đến khi một phong thư của Ba Tùng được đưa đến tay Hứa Thanh Thuỷ.

Bách Tùng con trai độc nhất của Ba Tùng trước đây rất khả ái, có thể nói là người gặp người thích, có con rồi nên Ba Tùng cũng càng thêm chôn giấu phần tình cảm không thể thổ lộ kia ở dưới đáy lòng. Nhưng khi Bách Tùng đến tận tám tuổi vẫn không có gì khác biệt so với khi bốn năm tuổi, Ba Tùng dù có vẫn cho rằng con trai khả ái thì cũng đã nhận ra con trai có điều không ổn.

Thiểu năng, con trai của cổ vương và công chúa thế mà lại bị thiểu năng. Tuy không phải là loại bệnh nghiêm trọng nhất nhưng lại làm Ba Tùng bó tay không có cách nào. Vu thuật của Miêu Cương rất lợi hại, nhưng y thuật chỉ bình thường. Tuy rằng Ba Tùng từng theo Hứa Thanh Thuỷ học y hai năm, nhưng cũng chỉ học được chút da lông, huống chi về sau tâm tư của hắn sớm đã không đặt vào y thuật.

Công chúa không thể chấp nhận sự thật này, cho rằng vì Ba Tùng hàng năm làm bạn với cổ trùng nên con trai mới có thể bị thiểu năng. Ở Miêu Cương, đứa nhỏ thiểu năng là kẻ bị thần linh nguyền rủa, là điềm báo bất an. Công chúa bắt đầu chán ghét đứa con của mình, cũng oán hận chồng mình. Ba Tùng không thể biện bạch, bởi vì hắn cũng cho rằng như thế. Cố gắng hai năm, thử tất cả các loại biện pháp, tình trạng thiểu năng của con trai cũng không có bất cứ cải thiện gì, biểu hiện vẫn là đứa nhỏ bốn năm tuổi. Bị sự oán hận của vợ ép tới không thở nổi, cuối cùng Ba Tùng không nhịn được viết một bức thư cho Hứa Thanh Thuỷ, tuy là hi vọng Hứa Thanh Thuỷ có thể đến chữa bệnh cho con trai, nhưng trên thực tế Ba Tùng cũng có tư tâm, hắn muốn gặp Hứa Thanh Thuỷ, muốn đến điên cuồng. Chỉ cần gặp mặt được một lần, chết cũng cam nguyện.

“Nhưng ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, ta sẽ làm hại Thanh Thuỷ suýt nữa phải chết.” Nói tới đây, giọng của Ba Tùng đã khản đặc.

“Đều là con không tốt, nếu không phải con bị bệnh cha lớn cũng sẽ không để cha đến Miêu Cương.” Hai mắt Hứa Ba nước mắt lưng tròng .

Trên mặt Hứa Thanh Thuỷ vẫn là nụ cười thản nhiên, một tay y sờ đầu Hứa Ba, rồi nói với Ba Tùng: “Đừng nói vậy. Ta cũng thích ngươi, nếu ngươi không viết thư cho ta, đời này có lẽ ta sẽ phải cô đơn. Nhìn xem, bây giờ ta có ngươi, có Ba Ba, thật tốt.”

“Cha……” Hứa Ba quỳ xuống cạnh giường, đầu chôn trong lòng Hứa Thanh Thuỷ.

Nguyệt Bất Do à một tiếng, giật mình nói: “Khó trách thằng nhóc này đã hai mươi tuổi còn giống như đứa nhỏ chưa cai sữa, thì ra là đầu óc không tốt.”

“Bất Do ca.” Hứa Ba ngẩng đầu, ai oán, “Ta đã rất khoẻ rồi, cha đã chữa khỏi cho ta.”

“Phải không? Sao ta không nhận ra hả? Nào có người hai mươi tuổi rồi còn hơi tí là khóc không?”

“Đó là, đó là ta vốn thích khóc hơn người khác.”

“Ha ha ha,” Nguyệt Bất Do rất không nể mặt cười to. Hứa Ba càng ai oán, đầu óc y cũng không thông minh, nhưng y quả thật đã khoẻ rồi, cha nói y đã khoẻ rồi.

Không đùa Hứa Ba nữa, Nguyệt Bất Do cười nói: “Không tốt thì không tốt, biết bắt thỏ là được rồi, ngươi nướng thỏ rất ngon, sau này có thể dựa vào nó mà nuôi gia đình đấy.”

“Bất Do ca……” Càng thêm ai oán.

Thấy trên mặt Nguyệt Bất Do không có bất cứ tia khinh miệt nào với Hứa Ba, Hứa Thanh Thuỷ rất cảm kích hắn, rồi mới ngượng ngùng nói: “Bệnh tim mang từ bụng mẹ ra như của điện hạ rất khó chữa khỏi triệt để. Cụ thể cũng phải chờ ta gặp điện hạ rồi mới có thể kết luận được. Hơn nữa, ta cũng không biết y thuật của ta có thể sánh được với thần y ngươi muốn tìm không.” Y cũng không cho rằng mình xứng với danh hào “thần y”.

“Ta cũng không biết thần y bình thường là như thế nào cả, ta nói tìm thần y chẳng qua cũng là tìm một người có y thuật lợi hại. Nhìn ngươi có thể chữa khỏi cho Hứa Ba như vậy, hẳn là cũng không kém. Không cần phải chữa ngựa chết thành ngựa sống, chỉ cần có thể kéo dài mạng cho Thành Lệ, đừng để hắn chết sớm là được. Đám ngự y trong cung đều là lang băm, còn phải đề phòng có người hại hắn, thân thể làm sao khoẻ lên được.” Nguyệt Bất Do thật cao hứng, cũng nhẹ nhàng thở ra, “Mặc kệ nói thế nào, thần y và cao thủ cổ độc đều đã tìm được rồi, cuối cùng ta cũng có thể sống yên ổn ngủ ngon rồi. Ha ha, không ngờ lại khéo như thế, ta vốn đang suy nghĩ nên đi đâu để tìm thần y đây. Thế này thì tốt rồi, không cần phải chạy khắp nơi nữa.”

“Cha chính là thần y. Bằng không ta đã sớm chết.” Đối với việc này, Hứa Ba rất tin tưởng, không hề nghi ngờ, tiếp theo y dẩu mỏ với Nguyệt Bất Do, “Với lại Bất Do ca hẳn là cảm tạ ta mới đúng. Nếu ta không đeo bám Bất Do ca, Bất Do ca sẽ không tìm được cha lớn ta [cao thủ cổ độc], cũng sẽ không tìm được cha ta [ thần y ]. Cho nên Bất Do ca, huynh nợ ta một phần ân tình đó.”

Nguyệt Bất Do cũng không quản cha và cha lớn của Hứa Ba ở đây, giơ tay lên nắm lấy mặt Hứa Ba, nhéo trái nhéo phải liên hồi: “Phải phải phải, ta nợ ngươi một phần ân tình, nhưng mà quả này ngươi ăn của ta, ngủ của ta, bạc này ta cũng phải tính chứ nhỉ.”

“Đau đau đau, Bất Do ca, ta không dám, ta không dám.”

“Tiểu tử thối, nói, ai nợ ai ân tình?”

“Ta ta ta.”

“Hừ hừ, nghe thế còn được.”

Buông mặt Hứa Ba ra, Nguyệt Bất Do lại uống một bát nước trà lớn, rồi mới cực kì vui vẻ nói với Hứa Thanh Thuỷ: “Nếu như vậy ta cũng sẽ không đi nữa. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi vài ngày, đợi sức khoẻ Ba Tùng tốt lên một chút, mắt cũng có thể nhìn ánh sáng, chúng ta sẽ đi kinh thành. Đến kinh thành chính là địa bàn của ta, sẽ không người nào có thể uy hiếp các ngươi nữa.”

Hứa Thanh Thuỷ nhìn Nguyệt Bất Do buông chén trà, do dự hỏi: “Nguyệt đại hiệp……”

“Ai nha, còn Nguyệt đại hiệp cái gì, trực tiếp gọi tên ta là được. Đúng rồi, các ngươi lớn tuổi hơn ta, gọi ta Bất Do cũng được.” Tâm tình rất tốt, Nguyệt Bất Do thấy thế nào cũng được.

Hứa Ba lập tức nói: “Không phải huynh nói huynh năm mươi sao? Huynh còn lớn hơn cả cha ta đó.”

Nguyệt Bất Do lập tức nói: “Ta nói ta năm mươi ngươi cũng tin à?”

Ánh mắt Hứa Ba sáng lên: “Vậy Bất Do ca, năm nay huynh bao nhiêu tuổi? Ta coi huynh còn nhỏ hơn ta đó.”

Nguyệt Bất Do lập tức đen mặt: “Không nói cho ngươi.”

“Bất Do ca……”

Đợi Hứa Ba đùa giỡn với Nguyệt Bất Do xong, Hứa Thanh Thuỷ nói tiếp, hỏi: “Nguyệt, ờ, Bất Do, ta thấy hai ngày nay cổ họng ngươi hơi khàn, ngươi không thoải mái ở đâu à?” Đối với việc Nguyệt Bất Do dùng sức mạnh đánh sập bức tường, Hứa Thanh Thuỷ không phải không nghĩ tới hắn có thể bị nội thương, chỉ là đang chạy trốn gấp, y nhẫn không hỏi.

Nguyệt Bất Do khoát tay: “Không sao. Thân mình ta rất cường tráng, sao lại không thoải mái được. Mấy ngày nay vẫn chạy liên tục, ta có chút mệt mỏi nên bị khàn giọng, không việc gì không việc gì.”

Nghe Nguyệt Bất Do nói như thế, Hứa Thanh Thuỷ thoáng yên tâm, Hứa Ba thì nâng tay muốn sờ gáy Nguyệt Bất Do, bị hắn né tránh. Nguyệt Bất Do đứng lên nói: “Các ngươi đi tắm rửa đi, thay bộ quần áo sạch sẽ, ăn một chút gì rồi đi nghỉ đi.”

“Bất Do ca, huynh thì sao?” Hứa Ba vẫn nhìn chằm chằm vào gáy Nguyệt Bất Do.

Nguyệt Bất Do nói: “Ta cũng phải đi nghỉ ngơi. Có cái gì cần thì trực tiếp nói với ta, đừng khách khí.”

Môi Hứa Thanh Thuỷ giật giật, rồi mới nhẹ nhàng đỡ Ba Tùng nằm lại trên giường, y đứng lên lấy trong lòng ra một túi tiền, rất ngượng ngùng đưa ra, nói: “Một đường này may mà có ngươi, có chút tiền này, mong ngươi đừng ghét bỏ.”

Nguyệt Bất Do không thèm nhìn xem túi kia có bao nhiêu tiền liền trực tiếp đẩy trở về, nói: “Ta cái gì cũng thiếu, chỉ có cái này là không thiếu. Hứa Ba gọi ta một tiếng ca, ngươi làm như vậy tức là ghét bỏ ta rồi.”

Nguyệt Bất Do đã nói như thế, Hứa Thanh Thuỷ cũng chỉ có thể cất cái túi đi, trên mặt là cảm kích. Nguyệt Bất Do không ở lâu, quay lại phòng mình. Sau khi hắn đi, Hứa Ba gào to một tiếng bổ nhào vào trong lòng cha, ôm cha vừa hát vừa nhảy. Bọn họ trốn được rồi, bọn họ an toàn rồi. Hứa Thanh Thuỷ ôm y cười, Ba Tùng nằm trên giường cũng cười. Nguyệt Bất Do cảm khái mệnh hắn tốt, bọn họ làm sao lại không cảm khái mình mệnh tốt chứ.

Trở lại phòng mình, Nguyệt Bất Do khóa trái cửa phòng, dựa vào cửa liền ngồi bệt xuống, vẻ hồng hào trên mặt nháy mắt bị sự tái nhợt thay thế. Yết hầu vừa đau vừa rát, người cũng rét run từng trận, trước mắt sao bay vòng vòng. Ôm lấy ngực đang phát đau, Nguyệt Bất Do chống đỡ đi đến bên giường, run cầm cập nằm lên giường.

“Khụ khụ khụ……” Kéo chăn trùm mặt, Nguyệt Bất Do giấu tiếng ho khan trong chăn. Hắn bị bệnh, hắn biết hắn bị bệnh, nhưng hắn sẽ không để bất kì kẻ nào biết hắn bị bệnh. Trong trí nhớ, từ sau khi hắn rời nhà cũng không để lộ sắc mặt bệnh tật trước mặt kẻ nào nữa. Hắn là Nguyệt Bất Do, là Nguyệt Bất Do không bao giờ bị ốm đau đánh gục.

Ngủ, ngủ một giấc thì tốt rồi, lúc trước bệnh nặng thế nào hắn cũng chống đỡ được. Ngủ ngủ. Cuộn mình thành một cục, trong lòng Nguyệt Bất Do gọi tên Mạc Thế Di, ý thức nhanh chóng rơi vào hắc ám. Chạng vạng, Nguyệt Bất Do không đi ra ăn cơm. Nghĩ đến hắn một đường vất vả, ai cũng không đi gọi hắn.

Kinh thành, Đông cung, trong tẩm cung Thành Lệ, đang chơi cờ cùng Thành Lệ, lông mày Mạc Thế Di bỗng nhíu lại, buông quân cờ xuống. Thành Lệ lập tức giương mắt nhìn: “Xảy ra chuyện gì?”

Mạc Thế Di xoa ấn ngực: “Vừa rồi đau một chút.”

“Đau?” Thành Lệ bỏ quân cờ xuống dựa sát tới, “Đau như thế nào? Là đau một chút hay giờ vẫn đau?” Có bệnh tim, hắn rất hiểu cảm giác “đau ngực” là như thế nào.

Mạc Thế Di lắc đầu: “Đau âm ỉ thôi, khi ngươi không thoải mái ta sẽ như vậy.”

Thành Lệ vừa nghe thì lập tức nói: “Ta đâu có không thoải mái.”

Mày Mạc Thế Di càng nhíu chặt. Nghĩ tới cái gì, trên mặt Thành Lệ cả kinh, hắn đè tay Mạc Thế Di lại: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, võ công tên kia cao như vậy, chắc chắn không có việc gì.”

Mạc Thế Di mím môi, thanh âm khàn khàn nói: “Thành Lệ, ta chờ không nổi nữa. Ta muốn tự mình đi tìm hắn.”

“Ngươi đi đâu tìm đây?” Thành Lệ vòng qua bàn cờ đi tới ngồi bên cạnh Mạc Thế Di, “Miêu Cương lớn như vậy, một mình ngươi có thể đi đến đâu? Lỡ như ngươi vừa đi hắn đã trở lại thì biết làm sao? Hoặc là ngươi đến một chỗ hắn lại đến một chỗ khác thì sao? Không phải ta không lo lắng cho hắn, nhưng ta không muốn ngươi và hắn bỏ lỡ nhau. Kì hẹn một năm đã sắp đến rồi. Nếu đến lúc đó hắn còn không có tin tức, ta sẽ không ngăn ngươi nữa.”

Trái tim còn âm ỉ đau, mấy ngày nay số lần đau càng ngày càng nhiều, Mạc Thế Di rất sợ là Nguyệt Bất Do đã xảy ra chuyện. Có người đi tới cửa, Mạc Thế Di buông tay, đẩy Thành Lệ. Thành Lệ lập tức trở lại ngồi đúng vị trí của mình.

“Điện hạ, ngoài cung gửi thư.”

“Vào đi.”

Một người đẩy cửa ra đi đến, vừa thấy đối phương, sắc mặt Thành Lệ thả lỏng, là thống lĩnh thị vệ của hắn. Người tới hai tay dâng thư cho Thành Lệ, thấp giọng nói: “Là Thiên Thường uyển phái người bí mật đưa tới.”

“Thiên Thường uyển?” Thành Lệ kinh hãi, thư trên tay đã bị người đoạt đi.

Nhanh chóng mở thư ra, Mạc Thế Di vừa nhìn thì hai hàng ánh mắt liền sáng bừng, khóe miệng cũng mang một đường cong mà y đã học được rồi. Y nhìn bức thư, kích động khẽ kêu: “Tìm được rồi ! Bọn họ tìm được Bất Do !”

“Thật sự? !” Thành Lệ giật lấy bức thư, Mạc Thế Di đứng lên: “Ta phải đi đón hắn, ta phải đi đón hắn !”

Đọc nhanh như gió, kỳ thật cũng không đến mười hàng chữ, xem vài lần những thứ viết trong thư, Thành Lệ cười to đứng lên vỗ vỗ Mạc Thế Di: “Đi thôi, nhanh đi đi. Bất Do phải một mình chăm sóc ba người chắc chắn sẽ vất vả.”

Khoé miệng Mạc Thế Di đã cong đến độ lớn nhất y có thể đạt được, xoay người đi thu thập hành lý, đã rất khẩn cấp. Thành Lệ nói với người bên cạnh: “Nhanh đi lấy bạc cho Thế Di, tìm mấy bộ quần áo thích hợp với Nguyệt Bất Do nữa. Mang một lọ thuốc dưỡng thân của bản cung cho Thế Di, để y bồi bổ cho Bất Do.”

“Vâng.”

Người nọ lập tức rời đi. Thành Lệ lại đọc kĩ lá thư một lần, trên mặt là kích động khó nén.

“Cái tên nhóc này, làm người ta sốt ruột quá.”

Không bao lâu sau, Mạc Thế Di cưỡi Hãn Huyết bảo mã của thái tử điện hạ, tay cầm lệnh bài của thái tử hoả tốc ra khỏi kinh thành, chạy thẳng đến Tây Nam, trái tim y đã bay tới đó trước một bước rồi.

Bất Do Bất Do Bất Do…… Ta đến đây, ta đến đây…… Bất Do Bất Do Bất Do…… Ta nhớ ngươi muốn chết……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.