Phú Quý Nhuyễn Nương Tử

Chương 21




“Mở cửa thành –”

Quan canh cửa thành hô một tiếng, cửa thành đóng chặt cả đêm chậm rãi mở ra. Mọi người trong ngoài đã chờ ở cửa thành từ sớm lập tức lên tinh thần, đẩy xe, xách làn, đuổi lừa…… Đội thủ vệ cửa thành dựng hàng rào cách ly lên, cẩn thận kiểm tra người qua lại trên đường. Có người khe khẽ nói nhỏ:

“Lại tra cái gì nữa đây?”

“Hzz, ai biết. Đã nhiều ngày quan binh cứ ra ra vào vào, sợ là lại bắt đào phạm nào rồi.”

“Thật là chẳng có ngày nào yên ổn, mới lần trước dán truy nã bắt người, lần này lại dán truy nã bắt người tiếp, không biết bao giờ mới dứt.”

“Quan tâm nhiều như vậy làm gì, tiểu dân chúng như chúng ta chỉ cần lo chuyện của mình là được.”

“Cũng đúng.”

Một công tử dáng vẻ xinh đẹp không thèm quan tâm đến ánh mắt chú ý của người đi đường, thoải mái dắt tay một nam tử cao hơn hắn rất nhiều, sau khi thông qua kiểm tra, miệng nói: “Ta muốn ăn bí đỏ hầm thịt hươu.”

Trong mắt nam tử có dáng vẻ phổ thông là tràn đầy sủng nịch. Y nắm chặt tay công tử xinh đẹp nói: “Bây giờ tửu lâu còn chưa mở cửa đâu, đợi mở cửa thì chúng ta đi ăn. Đói bụng?”

“Đói bụng, ta muốn ăn thịt ăn thịt ăn thịt.” Người mặc trang phục công tử vỗ vỗ bụng, tỏ vẻ gấp không thể chờ, nam tử cười, ôm lấy bờ vai của hắn, không ngại người khác nhìn ra hai người họ có quan hệ gì.

Bĩu môi, cũng không quan tâm đến ánh mắt người khác, tiểu công tử kề vào tai nam tử nói nhỏ: “Đám thủ vệ kinh thành này sao nhiều năm thế rồi mà vẫn không có một chút tiến bộ nào vậy?”

Nam tử cười nhẹ hai tiếng, sờ lên gương mặt vẫn tái nhợt của hắn: “Đợi Thành Lệ tỉnh ngươi có thể oán giận với hắn. Trước tìm một chỗ nghỉ ngơi được không?”

“Ta không mệt.”

“Bây giờ không tiện đi tìm Thế Triệu, chúng ta tìm khách sạn nghỉ ngơi đã.”

Giải thích xong, nam tử ôm tiểu công tử đi tìm khách sạn. Tuy rằng nói không mệt nhưng tiểu công tử vẫn cười đến ánh mắt cong cong, hắn biết người nọ đau lòng hắn. Hắc hắc, hắn chỉ thích xem người này đau lòng hắn thôi. Không cần đoán thêm, hai người này chính là Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do vừa trở lại kinh thành.

Rất thuận lợi đi vào khách điếm, còn đặc biệt chọn một gian phòng sát đường đi, Mạc Thế Di đẩy cửa sổ ra quan sát bốn phía. Con Hãn Huyết bảo mã kia của Thành Lệ có không ít người biết, tối hôm trước Mạc Thế Di đã bảo Mạc Thế Triệu phái người ra ngoài tiếp ứng bọn họ, con ngựa kia tạm thời ở bên ngoài kinh thành, đợi “thái tử” về kinh rồi mới dắt trở về.

Quan sát trong chốc lát, Mạc Thế Di buông cửa sổ, quay đầu, chỉ thấy người nào đó đã lên giường. Suy nghĩ sâu xa bị mỉm cười thay thế, y đi đến trước giường, cúi người, một tay ấn lên bụng người nào đó: “Để ta đi hỏi chủ quán xem có thịt hươu hầm không.”

“Ta còn muốn ăn thịt gà.”

“Được.”

“Còn muốn ăn cá.”

“Được.”

“Cả một vò ‘Thanh lang’ tốt nhất nữa.”

“Không được.”

Người nào đó phồng má: “Ta muốn uống.”

Hôn lên má người nào đó, thái độ Mạc Thế Di kiên quyết: “Không được.” Đối với người từ khi tỉnh lại liền tùy hứng rất nhiều, Mạc Thế Di phát hiện thủ đoạn trấn an tốt nhất chính là hôn môi, quả nhiên, y vừa hôn xong, quai hàm người nào đó sẽ không phồng nữa.

“Ta đi xuống.”

“Ừ.”

Nắm chặt tay Mạc Thế Di, lúc này Nguyệt Bất Do mới buông ra. Mạc Thế Di đi ra ngoài, nét cười trên mặt Nguyệt Bất Do liền nhạt đi. Ôm ngực, hắn xoay người nằm xuống, kéo chăn mỏng lên che đầu.

Hỏi chủ quán có thịt hươu hầm không, sau đó Mạc Thế Di không lập tức về phòng mà ra khỏi khách điếm đi tới “Thiên Thường uyển” lớn nhất mà cũng xa hoa nhất ở kinh thành. Sau khi đi vào “Thiên Thường uyển” khoảng một nén nhang, Mạc Thế Di lại đi ra, dừng ở ven đường mua mấy chiếc bánh thịt nhân hạt thông, lúc này mới quay trở về khách điếm.

Vào phòng liền nhìn thấy người nào đó trùm đầu nằm trên giường, Mạc Thế Di bước nhanh tới: “Bất Do?”

Người trên giường xốc chăn lên, miệng chép chép: “Sao đi lâu thế?”

Thì ra là chờ sốt ruột. Mạc Thế Di cười nói: “Ta mua bánh thịt, có muốn ăn không?”

“Muốn!”

Vừa nghe có bánh thịt ăn, Nguyệt Bất Do liền bật ngửa từ trên giường xuống dưới. Mạc Thế Di ôm hắn đến bên cạnh bàn ngồi, lấy trong bao giấy dầu ra bánh thịt nóng hầm hập, lại rót cho Nguyệt Bất Do một chén trà. Nguyệt Bất Do trực tiếp xuống tay cầm lấy một chiếc bánh, vừa há miệng liền cắn một miếng lớn.

“Ta đi cửa hàng của Thế Triệu một chuyến, xem xem khi nào Thế Triệu có thể về.”

“À, thảo nào ngươi lại đi lâu như vậy.”

Nguyệt Bất Do liếc nhìn bánh thịt trên bàn: “Ngươi không ăn?” Nói rồi hắn cầm lấy một chiếc đưa tới: “Ngươi cũng ăn.”

Mạc Thế Di cầm lấy, há miệng cắn bánh.

Dọc đường đi hai người ngày đêm đi gấp tới kinh thành, trên đường tự nhiên không thể ăn uống tốt, sáng sớm đã đợi vào thành, cơm cũng chưa ăn, lúc này đã đói bụng. Chỉ chốc lát sau, bốn năm chiếc bánh thịt đều vào bụng hai người. Có người gõ cửa, Mạc Thế Di nhìn Nguyệt Bất Do một cái rồi đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa là một người xa lạ, người tới không nói hai lời đưa cho Mạc Thế Di một thẻ bài, Mạc Thế Di lập tức để hắn vào nhà, nhanh chóng đóng cửa lại.

Vừa tiến vào, người tới liền kích động nắm hai vai Mạc Thế Di: “Thế Di, đệ đã trở lại rồi. Trên đường có khỏe không?”

“Ai vậy?” Không biết đối phương, Nguyệt Bất Do vẻ mặt cảnh giác.

“Bất Do, là Thế Triệu.” Cúi đầu nói một tiếng, Mạc Thế Di kéo người đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rồi mới chỉ Nguyệt Bất Do nói: “Thế Triệu, đây là Bất Do.”

Mạc Thế Triệu nhìn về phía Nguyệt Bất Do, kinh hô một tiếng, không chút suy nghĩ nói: “Ngươi chính là Nguyệt Bất Do? Thật sự là không nhìn ra.” Dứt lời hắn nhìn về phía Mạc Thế Di: “Bộ dạng hai người nhìn giống nhau quá, cái này nghĩa là sao? Không phải người một nhà thì không vào một cửa à?”

“Thế Triệu.” Đánh mắt với Mạc Thế Triệu, Mạc Thế Di vội vàng trấn an người nào đó rõ ràng đã mất hứng, “Ta đã nói chuyện của hai chúng ta với Thế Triệu rồi.” Mạc Thế Di biết Nguyệt Bất Do rất kiêng kị người khác nói hai người bọn họ giống nhau, tuy rằng y không rõ vì cái gì.

Mạc Thế Triệu khó hiểu vì sao tự nhiên Nguyệt Bất Do lại không vui, hắn cũng đâu có nói sai cái gì nha. Nguyệt Bất Do quẹt quẹt cái mũi: “Làm sao, ta rửa mặt sạch sẽ ngươi sẽ không nhận ra ta?”

Không khí vốn đang có chút xấu hổ bị những lời này của Nguyệt Bất Do thổi cho không còn bóng dáng, Mạc Thế Triệu lập tức cười nói: “Đúng vậy. Lúc trước gặp ngươi cũng không biết Lư sơn chân diện mục, hiện tại nhìn thấy thật đúng là trẻ tuổi, ta thực sự có chút không quen đâu. Ha ha, khi Thế Di nói tuổi của ngươi với ta thì ta còn nghĩ đệ ấy gạt ta, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.”

“Đừng khen ta, chờ ta đánh bại Mạc Thế Di thành thiên hạ đệ nhất rồi ngươi hãy khen.” Tự cảm thấy không đánh mà thắng, Nguyệt Bất Do lập tức chuyển đề tài, “Tình hình trong cung bây giờ thế nào rồi?”

Mạc Thế Triệu lập tức nghiêm túc nói: “Hoàng thượng đã biết sự tồn tại của Thế Di, có thể nói là tức giận. Hoàng thượng phái người bao vây Vân Hải sơn trang, muốn bắt Thế Di về kinh.”

“Hừ,” hai tay Nguyệt Bất Do rất tự nhiên ôm lấy eo Mạc Thế Di, “Có bản lĩnh thì bắt đi, xem lão tử có giết hết bọn chúng không.”

Mạc Thế Di ôm lấy người đang mất hứng, trên mặt là cười nhạt trước chuyện không liên quan đến mình. Thấy hai người thân mật như thế, Mạc Thế Triệu có chút ngượng ngùng, nhưng càng nhiều hơn là vui sướng. Vui sướng vì nụ cười trên mặt Mạc Thế Di càng ngày càng tự nhiên, vui sướng vì Mạc Thế Di cuối cùng cũng “khổ tẫn cam lai” .

Đối với Mạc Thế Triệu mà nói, chỉ cần có một người có thể đem Mạc Thế Di cách xa sự khống chế của những người này, có một người có thể làm cho Mạc Thế Di cười, vậy đối phương là nam hay nữ, là quan to hay khất cái đều không sao cả, đều là ân nhân của Mạc gia bọn họ.

“Thế Di, tình hình thái tử thế nào?”

Không buông Nguyệt Bất Do ra, Mạc Thế Di cứ như vậy ôm hắn nói: “Trước khi ta đi Thành Lệ còn đang ngủ, nhưng tình hình của hắn đều trong dự liệu, Hứa ca nói hắn nhiều nhất nửa năm là có thể tỉnh lại. Cái này thì ta không lo lắng. Ngày mai ta trở về Đông cung, người của huynh đã đón Thành Lệ bọn họ chưa?”

“Đã đón rồi.” Trong mắt Mạc Thế Triệu lộ ra lo lắng, “Ngày mai đệ trở về Đông cung à? Hoàng thượng lệnh cho thái tử sau khi về kinh thì phải lập tức tiến cung, sợ sẽ thẳng mặt nói chuyện này. Theo tin tức trong cung truyền ra, có vẻ Thành Thông đã dâng cho hoàng thượng cái gì đó gọi là thuốc trường sinh bất lão, hoàng thượng đại hỉ nên miễn luôn tội tự tiện rời kinh của Thành Thông. Hơn nữa Thành Thông đã tuôn ra chuyện đệ còn chưa chết, còn hoàng thượng đã biết được bao nhiêu thì ta vẫn chưa rõ. Thế Di, ta phải vào cung một chuyến, đi gặp gặp hoàng hậu nương nương. Ở thời điểm này, chúng ta cần phải hợp tác với hoàng hậu nương nương.”

Lông mày Mạc Thế Di nhíu chặt, một người căm giận nói: “Cứ để ta đêm nay đi giết hết mấy tên Thành Thông Thành An kia là được.”

Cầm bàn tay Nguyệt Bất Do để hắn đừng sốt ruột, Mạc Thế Di nói: “Cũng được. Chuyện này vốn cũng chính là nàng chọc rắc rối, tự nhiên không thể thiếu nàng ra mặt. Huynh có thể để lộ một chút chuyện của Thành Lệ cho nàng biết, chuyện ta đóng giả Thành Lệ vẫn nên để nàng biết mới được, miễn cho nàng ở đó vướng chân.”

Mạc Thế Triệu gật đầu, dựa sát vào hỏi: “Thành Khiêm và Vương Hiến có phải đều ở trong tay hai người không?”

“Cái này phải đợi Thành Lệ đến quyết định, đừng cho hoàng hậu biết.”

“Ta hiểu rồi.” Mạc Thế Triệu vừa nghe liền không hỏi nhiều nữa.

Để tránh khiến cho người khác chú ý, dù sao gần đây kinh thành cũng không thái bình, Mạc Thế Triệu dặn dò hai người buổi tối nhất định phải đến chỗ hắn, sau đó mới rời đi. Đóng cửa, Mạc Thế Di vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người nào đó vẻ mặt không vui ngồi chỗ kia, y đi lên trước khom người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Nguyệt Bất Do giương mắt, lửa giận bốc lên: “Nương ngươi không phải nương tốt, cha ngươi lại càng không phải là cha tốt!”

Thì ra là chuyện này. Mạc Thế Di cúi đầu cười vài tiếng, kéo Nguyệt Bất Do tới giường: “Lên giường nghỉ đi, từ giờ đến lúc ăn cơm trưa còn phải đợi lâu. Thân thể ngươi còn không khỏi hẳn, đừng để mệt muốn chết.”

“Nếu không phải ngươi cứ ngăn cản ta, ta nhất định đi giết hắn!” Cực kì không muốn Mạc Thế Di chịu ủy khuất, mặt Nguyệt Bất Do vốn đã tái nhợt, giờ lại càng tức giận đến phát xanh.

Cởi giày cho Nguyệt Bất Do, dìu hắn lên giường, hai tay Mạc Thế Di ôm mặt hắn, liên tục hôn, không chút nào tức giận nói: “Bất Do, đừng vì người ngoài mà tức giận hại thân. Ta đã nói với ngươi rồi, cha nương của ta là hai lão nhân gia Mạc gia, ta họ Mạc.”

“Ta muốn giết hắn!” Nguyệt Bất Do rất tức giận rất tức giận, so với khi tức nữ nhân kia còn tức hơn nhiều.

“Đừng tức giận vì những người không liên quan, thân mình ngươi còn chưa tốt đâu.” Ấn người nọ ngã xuống giường, Mạc Thế Di buông màn, cởi giày cởi áo.

“Ta tức giận!”

Mạc Thế Di nằm xuống, ôm lấy người vừa chui tới: “Bọn họ không đáng để ngươi tức giận.”

“Bọn họ khi dễ ngươi ! Bọn họ đối với ngươi không tốt !”

“Ngươi rất tốt với ta là đủ rồi.”

“Mạc Thế Di……”

“Ừ?”

Mạc Thế Di cúi đầu, chỉ thấy người trong lòng ánh mắt sáng rực, nhưng cũng không phải sáng vì cao hứng.

Vỗ vỗ bả vai mình, Nguyệt Bất Do khổ sở nói: “Ngươi muốn khóc liền khóc đi, ta sẽ không cười ngươi đâu.” Cha hắn cũng đã đủ khốn kiếp, cha Mạc Thế Di so với cha hắn còn khốn kiếp gấp vạn lần !

Mạc Thế Di khóc không được, trên mặt không khóc được, trong lòng lại càng không muốn khóc. Y bất đắc dĩ cười: “Bất Do, ta không thương tâm lại càng không khổ sở. Có lẽ lúc trước khi ta biết bọn họ muốn giết ta ta sẽ khổ sở, nhưng hiện tại tuyệt đối không. Ta có ngươi, cái này đủ, ta không quan tâm người khác đối với ta thế nào, ta chỉ để ý ngươi có ở bên cạnh ta không, có ở trong lòng ta không.” Hôn ánh mắt Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di bình tĩnh nói: “Ta với bọn họ là kẻ phải chết, bọn họ với ta là người có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu họ uy hiếp đến an toàn của Thành Lệ, ta sẽ không chút do dự giết bọn họ.”

Nhưng ngay cả ta cũng lừa ngươi, khi dễ ngươi…… Tâm Nguyệt Bất Do như nhỏ máu. Ôm chặt Mạc Thế Di, hắn chôn mình vào trong lòng đối phương.

“Mạc Thế Di……”

“Đáp ứng ta, không tức giận.”

“Thực xin lỗi.”

“Vì sao phải nói xin lỗi?” Mạc Thế Di vỗ nhẹ Nguyệt Bất Do, tiếp theo lại nói: “Ngươi nên giải thích với ta, ngươi không nói một tiếng liền chạy mất, lại giấu ta làm nhiều chuyện nguy hiểm như vậy. Ngươi cũng biết, ta thiếu chút nữa bị ngươi hù chết.”

“Mạc Thế Di Mạc Thế Di Mạc Thế Di ta thích ngươi ta thích ngươi ta thích ngươi……” Nguyệt Bất Do vặn vẹo, ngửa đầu, “Chúng ta làm chuyện sinh đứa nhỏ đi.”

Mạc Thế Di hôn ra một điểm đỏ trên cổ Nguyệt Bất Do, nói: “Buổi tối đến chỗ Thế Triệu sẽ làm. Bên kia có thuốc.”

“Ngày mai ta và ngươi cùng đi Đông cung.”

Mạc Thế Di phản đối, nhưng vừa muốn mở miệng đối phương liền che kín cái miệng của y: “Ta muốn cùng đi với ngươi! Không cho thương lượng. Ngươi đừng khuyên ta, ta không nghe ta không nghe ta không nghe……”

Kéo tay Nguyệt Bất Do ra, Mạc Thế Di nhíu mi: “Bất Do, ngươi ở chỗ Thế Triệu chờ ta……”

“Ngươi đừng nghĩ bỏ lại ta.” Lúc này là hai tay che, Nguyệt Bất Do tuyệt không thỏa hiệp. Trước khi bị người này chán ghét, hắn sẽ không rời khỏi người này nửa bước.

Từ khi hai người bắt đầu ở bên nhau, Mạc Thế Di đã biết đối với những chuyện Nguyệt Bất Do đã quyết định y căn bản không lay chuyển được. Tuy rằng người này bây giờ mất đi mười năm công lực nhưng y cũng không có khả năng khoá chặt người này mãi. Những chuyện Nguyệt Bất Do phải làm, nhất là chuyện có liên quan đến Mạc Thế Di, đừng nói chín con trâu, cho dù là chín mươi con trâu cũng đừng nghĩ kéo trở lại.

Nhìn vào đôi con ngươi đầy kiên quyết kia, cuối cùng Mạc Thế Di vẫn đầu hàng: “Được, ngươi muốn theo liền theo, cùng lắm thì chúng ta giết hết rồi sẽ lưu lạc giang hồ.”

“Ta không sợ.” Nguyệt Bất Do cười, “Ta đã sớm nói giết hết chúng đi là được.”

“Ngủ một lát đi. Giữa trưa ta gọi ngươi dậy ăn cơm.”

“Ừ, đúng là có chút mệt nhọc.”

Ngáp một cái, Nguyệt Bất Do ở trong lòng Mạc Thế Di tìm vị trí thoải mái, ngủ.

Nhìn ái nhân trong lòng, Mạc Thế Di lại một lần nữa thở dài, có một ái nhân võ công cao cường đôi khi cũng thật đau đầu nha. Nhưng thôi quên đi, đau đầu so với đau lòng mà chết thì tốt hơn nhiều. Không thèm nghĩ đến Nguyệt Bất Do đi theo sẽ đưa tới phiền toái gì nữa, Mạc Thế Di nhắm mắt lại cũng định ngủ. Y không nói sai, y bây giờ không bị những người đó ảnh hưởng đến một chút nào nữa, có người trong lòng này ở bên, với y đã là tất cả.

Giữa trưa, Mạc Thế Di đúng giờ tỉnh, Nguyệt Bất Do còn ngủ đến không biết trời trăng gì nữa. Hắn vừa tỉnh liền bận rộn đi đường, thân mình còn yếu. Điểm huyệt ngủ của Nguyệt Bất Do để hắn tiếp tục ngủ, không bị mình đánh thức, Mạc Thế Di đứng dậy xuống giường, lệnh cho chủ quán chuẩn bị đồ ăn, chuẩn bị những món ngon mà Nguyệt Bất Do muốn ăn. Đợi cho chủ quán đem đồ ăn thơm ngào ngạt lên, Mạc Thế Di mới cởi bỏ huyệt ngủ của Nguyệt Bất Do đánh thức hắn.

Ăn cơm xong, hai người lại về giường tiếp tục ngủ, mãi cho đến thật lâu sau khi trời tối hai người mới lén lút từ cửa sổ rời đi, đi tìm Mạc Thế Triệu.



Trong tẩm cung hoàng hậu, đã lên giường nằm nhưng Vương hoàng hậu vẫn mở to mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Kỳ thật cũng rất dễ đoán, tự nhiên là mấy chuyện vượt qua sự khống chế của nàng gần đây.

“Hoàng hậu nương nương.” Đột nhiên, ngoài màn vang lên tiếng một nam tử, Vương hoàng hậu kinh hãi, đối phương lại nói: “Mạc Thế Triệu cầu kiến hoàng hậu nương nương.”

Mạc Thế Triệu? Vương hoàng hậu nhanh chóng mặc áo ngoài vào, xốc màn lên: “Sao ngươi lại đến?!”

Mặc một bộ đồ đen, Mạc Thế Triệu kéo khăn che mặt xuống, Vương hoàng hậu vừa thấy quả nhiên là Mạc Thế Triệu, xuống giường. Mạc Thế Triệu thấp giọng nói: “Thảo dân đến tự nhiên là vì chuyện của thái tử điện hạ và Thế Di.”

Vương hoàng hậu nhìn chằm chằm Mạc Thế Triệu, hỏi: “Ngươi biết tung tích của Thế Di.”

“Ta biết.” Mạc Thế Triệu ngẩng đầu nhìn thẳng Vương hoàng hậu, “Ngày mai Thế Di sẽ hồi kinh.”

“Ngày mai y hồi kinh? !” Vương hoàng hậu hít một ngụm khí lạnh, “Ngươi lập tức truyền tin cho y, bảo y đừng trở về! Ngươi không biết có bao nhiêu người muốn bắt y sao!” Vương hoàng hậu muốn hôn mê, “Ở thời điểm mấu chốt này sao y có thể hồi kinh !”

Đối lập với sự nôn nóng của Vương hoàng hậu, Mạc Thế Triệu rất bình tĩnh nói: “Chính ở thời điểm mấu chốt này Thế Di mới phải về kinh, bằng không hoàng thượng đi nơi nào gặp thái tử điện hạ?”

Vương hoàng hậu ngây người, một lát sau nàng thần sắc kinh hãi nhìn Mạc Thế Triệu, cắn răng: “Ngươi, có ý gì?”

“Thái tử điện hạ, chính là Thế Di.”

“Cái gì? !”

Vương hoàng hậu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người rét run, nàng giữ chặt Mạc Thế Triệu: “Thành Lệ đâu! Các ngươi đã làm gì Thành Lệ rồi!”

Nếu nữ nhân trước mặt không phải hoàng hậu, chỉ sợ Mạc Thế Triệu sẽ cho đối phương một bạt tai. Hắn rất bất kính hỏi lại: “Hoàng hậu nương nương nghĩ rằng thảo dân có thể làm gì với thái tử điện hạ đây?”



Mạc Thế Triệu đi thế nào, Vương hoàng hậu cũng không nhớ rõ. Trong đầu nàng không nghe rõ nổi những lời Mạc Thế Triệu nói. Hồi lâu sau, Vương hoàng hậu hai tay che mặt không tiếng động khóc lên.

“Cổ trùng trong cơ thể thái tử điện hạ sắp không chịu khống chế, Thế Di tìm người cứu điện hạ. Trước khi điện hạ bình an trở về, Thế Di tạm thời thay thế điện hạ giấu diếm người khác……”

“Hoàng hậu nương nương, thái tử là con trai ngài, Thế Di cũng là con trai ngài, tuy rằng ngài không coi đệ ấy là con trai ngài, nhưng đệ ấy vẫn một lòng coi Thành Lệ là huynh đệ, một lòng duy hộ vinh quang mà ngài muốn.”

“Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, sau khi điện hạ đăng cơ, Thế Di sẽ triệt để biến mất, tuyệt sẽ không mang đến phiền toái cho hoàng hậu nương nương và điện hạ, cũng như trước đây vậy.”

Nắm chặt sàng đan, Vương hoàng hậu rơi lệ, không biết là hối hận hay là cái gì khác. Chẳng qua, đối với “đứa con kia” của nàng mà nói, nước mắt của nàng không đáng một đồng. Ngoài hoàng cung, Mạc Thế Triệu quay đầu liếc nhìn cung điện xa hoa kia một cái, trong mắt là phẫn nộ, là phẫn nộ vì cảm thấy không đáng giá thay huynh đệ của mình. Khi nào chuyện này chấm dứt, thế nào hắn cũng phải khuyên Mạc Thế Di đi cùng hắn, rời khỏi cái nơi dơ bẩn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.