Phú Quý Nhuyễn Nương Tử

Chương 14




Có người đang lau mặt lau tay cho mình, ý thức còn đang nửa hôn mê, Mạc Thế Di cúi đầu gọi một tiếng: “Bất Do……” Động tác chà lau tạm dừng một chút, tiếp theo có người gọi bên tai Mạc Thế Di: “Thế Di, Thế Di?”

Thế Triệu? Mí mắt Mạc Thế Di giật giật, cố gắng mở to mắt, trong óc là nghi hoặc, Bất Do đâu? Trước mắt có một bóng dáng mơ hồ, người nọ lại gọi y: “Thế Di? Thế Di. Đệ cảm thấy thế nào rồi? Ngực đau không?”

“Thế…… Triệu……” Mạc Thế Di chậm rãi chuyển động đầu, muốn nhìn một chút xem người kia có ở đây không.

“Thế Di, đệ, đệ nghỉ ngơi cho tốt đi đã. Đừng cử động, cổ trùng của đệ vừa lấy ra, đệ phải nằm trên giường vài ngày, để ta lấy thuốc cho đệ đi.” Tránh đi ánh nhìn chăm chú của Mạc Thế Di, Mạc Thế Triệu buông khăn vội vàng đi.

Bất Do đâu? Đã hoàn toàn mở to mắt, Mạc Thế Di nhìn trong phòng một vòng đều không nhìn thấy cái người hẳn là phải ở đây, tâm y lạnh nửa phần, có phải bên Thành Lệ đã xảy ra chuyện?

Giãy dụa ngồi dậy, không để ý ngực đau đớn, Mạc Thế Di xốc chăn xuống giường. Trước khi giải cổ, Ba Tùng đã nói cho y sau khi cổ trùng được lấy ra y sẽ suy yếu vài ngày, sau đó sẽ chậm rãi khôi phục. Mạc Thế Di không quan tâm mình suy yếu thế nào, y muốn gặp Nguyệt Bất Do, người không cần đoán cũng biết sẽ lo lắng cho y nhiều đến thế nào giờ phút này lại không ở bên giường y, vậy nhất định là đã xảy ra chuyện.

Gian nan xỏ giày, Mạc Thế Di đứng lên. Trong đầu mê muội một trận, y vịn cột giường đợi cơn choáng váng đi qua, rồi mới chậm rãi đi ra ngoài. Một người bưng bát thuốc đi vào, vừa thấy Mạc Thế Di xuống giường, hắn nhanh chóng buông bát thuốc đỡ lấy Mạc Thế Di.

“Thế Di, đệ không thể xuống giường, mau nằm !”

“Bất Do đâu?” Thở hổn hển mấy hơi, Mạc Thế Di bắt lấy cánh tay Mạc Thế Triệu, “Có phải Thành Lệ bên kia đã xảy ra chuyện không?”

Ánh mắt Mạc Thế Triệu lóe lóe, cưỡng chế đỡ Mạc Thế Di quay lại giường, nói: “Đệ trước nằm xuống uống thuốc đã.”

Không cần nói nhiều, nhất định là bên Thành Lệ đã xảy ra chuyện. Mạc Thế Di nhận lấy bát thuốc Mạc Thế Triệu đưa tới, cũng không ngại nóng, một ngụm uống hết bát thuốc.

“Thế Triệu, huynh nói chi tiết cho ta biết, Thành Lệ xảy ra chuyện gì? Vì sao huynh lại ở chỗ này?” Chuyện giải cổ y vẫn chưa nói cho Thế Triệu.

Thần sắc Mạc Thế Triệu mang sầu lo, do dự một lát, hắn vẫn trả lời chi tiết: “Là Bất Do viết thư bảo ta tới, hắn bảo ta hôm qua giờ Thân nhất định phải đến đây, không thể sớm cũng không thể muộn. Khi ta đến đệ vẫn còn mê man.”

“Bất Do?” Trong lòng Mạc Thế Di lộp bộp một tiếng, giữ lấy Mạc Thế Triệu hỏi: “Vì sao hắn lại muốn huynh đến đây?! Những người khác đâu !”

Mạc Thế Triệu cầm lại tay Mạc Thế Di, thanh âm khàn đặc: “Bất Do chỉ nói hắn muốn dẫn Thành Lệ ra kinh, bảo đệ đóng giả Thành Lệ chờ bọn hắn trở về. Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng cùng Hứa Ba đều đi theo hắn. Nhưng trước khi Hứa Thanh Thuỷ rời đi có để lại phong thư, nói chân tướng cho ta. Bất Do không cho y nói cho đệ, nhưng y lại cảm thấy hẳn là nên cho đệ biết.”

“Cái gì!” Ngón tay Mạc Thế Di run rẩy.

Hai tay Mạc Thế Triệu nắm chặt tay Mạc Thế Di: “Lấy cổ trùng trong ngực Thành Lệ ra, Thành Lệ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu không lấy cổ trùng, nhiều nhất hai năm, Thành Lệ cũng sẽ chết, tử cổ đã không chịu sự khống chế của mẫu cổ, sẽ phản phệ lại Thành Lệ. Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ có một biện pháp có thể cứu Thành Lệ, chính là dùng một loại dược cổ gọi là ‘Liên tâm cổ’ để cứu hắn……”

Mạc Thế Di chỉ nhìn thấy miệng Mạc Thế Triệu hé ra rồi khép lại, trái tim so với ngày hôm qua khi lấy cổ còn đau hơn gấp trăm lần. Bất Do Bất Do Bất Do…… Không đợi Mạc Thế Triệu nói xong, Mạc Thế Di bối rối nhanh chóng xuống giường, y muốn đi tìm Bất Do !

“Thế Di !” Dùng sức ngăn Mạc Thế Di lại, Mạc Thế Triệu nhanh chóng nói: “Bất Do muốn dẫn bọn họ đi tới nơi cực lạnh, nhưng rốt cuộc là ở nơi nào thì chính Hứa Thanh Thuỷ cũng không biết. Thân thể đệ còn chưa khoẻ, đệ cứ như vậy đi tìm hắn thì chưa tìm được người đệ đã ngã xuống rồi. Bất Do và Thành Lệ lần này đi đều vô cùng hung hiểm, đệ ở kinh thành dưỡng thân thể, an bài tốt mọi việc trong triều, ta đã phái người đi tìm Bất Do bọn họ. Tuy nói nơi cực lạnh mà Bất Do muốn đi cụ thể ở nơi nào chúng ta còn không rõ ràng, nhưng nếu là nơi ‘cực lạnh’, vậy dễ tìm hơn Miêu Cương nhiều. Ta đáp ứng đệ, nhất định giúp đệ tìm được hắn. Đệ như vậy mà đi tìm Bất Do không phải phí công sức sao?”

Nói rồi, Mạc Thế Triệu lấy một phong thư dưới gối đầu nhét vào trong tay Mạc Thế Di gần như đã mất hồn: “Đây là thư Bất Do đưa cho đệ.”

Thư của Bất Do! Ngón tay Mạc Thế Di run rẩy mở ra, lấy thư, ánh mắt sung huyết.

Mạc Thế Di:

Thực xin lỗi, ta lại không từ mà biệt. Tình hình của Thành Lệ có chút khó giải quyết, ta phải dẫn hắn đến một chỗ để chữa bệnh. Ngươi đừng sợ, hắn tuyệt đối không chết được, chỉ là cần chút thời gian. Ta sợ ngươi lo lắng, cũng sợ Thành Lệ không dám lấy cổ trùng ra, thế nên giấu diếm các ngươi.

Ta sẽ bình an mang Thành Lệ trở về, kinh thành giao cho ngươi. Ngươi yên tâm, lần này nhiều nhất nửa năm ta sẽ trở về. Ngươi nhất định nhất định không được trách ta, nhất định nhất định chờ ta trở lại.

Thư rất ngắn gọn, cũng không nói lần này rời kinh Nguyệt Bất Do sẽ trải qua cái gì, càng không có một chữ có liên quan đến “Liên tâm cổ”. Nhìn phong thư này, Mạc Thế Di chỉ có một cảm giác, thì phải là mình thật vô dụng, thật vô dụng. Vì sao mỗi lần đều là Nguyệt Bất Do vì y mà phải gánh vác những chuyện này? Vì sao mỗi lần đều là Nguyệt Bất Do phải đứng ta bảo vẹ y?

“Thế Di, đệ vừa lấy cổ trùng, nhất định phải nghỉ ngơi tốt, bằng không làm sao đệ đi tìm Bất Do được? Còn chăm sóc hắn nữa?” Nâng hai chân Mạc Thế Di lên trên giường, Mạc Thế Triệu khuyên nhủ.

Mạc Thế Di cất thư cẩn thận, nhìn về phía Mạc Thế Triệu: “Thế Triệu, ta sẽ mau chóng hồi phục sức khoẻ. Huynh nhất định phải giúp ta tìm được tung tích của Bất Do.”

“Yên tâm đi, giao cho ta. Trước khi Bất Do trở về, ta sẽ ở lại kinh thành. Hết thảy có ta rồi.” Mạc Thế Triệu liên tục gật đầu. Ngực Mạc Thế Di vô cùng đau đớn, ở trong lòng không ngừng gọi Nguyệt Bất Do, gọi ái nhân của y.



Không thèm nghĩ đến việc sau khi Mạc Thế Di tỉnh lại nhìn thấy lá thư này liệu có trách hắn hay không nữa, Nguyệt Bất Do gắt gap áp chế sự khổ sở và nhớ nhung Mạc Thế Di, tập trung vào Thành Lệ. Sau khi Thành Lệ lấy cổ trùng thì luôn luôn hôn mê, Ba Tùng đánh xe ngựa dựa theo tuyến đường Nguyệt Bất Do vẽ ra, đi tới nơi cực lạnh.

Tay Nguyệt Bất Do trước sau vẫn đặt trên ngực Thành Lệ bảo vệ tâm mạch cho hắn. Rời khỏi kinh thành rồi Hứa Ba mới từ miệng cha được biết đã xảy ra chuyện gì. Khóc lớn một hồi, Hứa Ba và cha cùng nhau tận tâm hết sức chăm sóc Thành Lệ. Nguyệt Bất Do và Hứa Thanh Thuỷ giữ mệnh Thành Lệ, Hứa Ba thì hầu hạ Thành Lệ ăn uống ngủ nghỉ, không một câu oán hận.

Chạy hai mươi ngày đường, xe ngựa không thể tiến thêm nữa. Mà Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ cũng hiểu được nơi cực lạnh mà Nguyệt Bất Do nói là nơi nào — Tuyết Sơn đã ở ngay trước mắt. Đường phía trước cực kì gập ghềnh, Nguyệt Bất Do tự mình đi kiếm ba con trâu, hắn mang Thành Lệ cưỡi một con, Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba cưỡi một con, Ba Tùng cưỡi một con.

Gió lạnh gào thét, da và tóc Nguyệt Bất Do lộ ra ngoài đã phủ một tầng băng sương. Hắn ôm chặt Thành Lệ mặc thật kín trong lòng, không cho gió lạnh thổi đến Thành Lệ. Hứa Thanh Thuỷ, Hứa Ba và Ba Tùng trên lông mi cũng treo đầy băng sương trắng, đi theo Nguyệt Bất Do lên Tuyết Sơn.

Lên núi, trâu cũng không thể cưỡi nữa. Nguyệt Bất Do ôm Thành Lệ đi lên, Hứa Thanh Thuỷ, Hứa Ba và Ba Tùng dắt trâu đi theo Nguyệt Bất Do, trên lưng trâu cõng hành lý của họ. Nguyệt Bất Do hiển nhiên đã từng tới nơi này, cũng biết rõ phải làm sao để sinh tồn ở nơi như vậy. Trước khi trời tối, hắn đưa ba người đến chỗ cản gió, dựng lều trại. Đợi ban đêm qua đi, hắn lại mang ba người và trâu tiếp tục leo núi. Nhiệt độ nơi này đã đủ để Thành Lệ chữa bệnh, nhưng ai cũng không hỏi vì sao Nguyệt Bất Do vẫn còn tiếp tục đi.

Nguyệt Bất Do nhất thiết phải hộ tâm mạch cho Thành Lệ, Hứa Thanh Thuỷ, Ba Tùng và Hứa Ba ba người đỡ nhau chống lại gió lạnh gắt gao đi theo sau Nguyệt Bất Do, không làm hắn gia tăng gánh nặng. Khi nào có thể cưỡi trâu, bốn người liền cưỡi trâu, không thể cưỡi, bọn họ bước đi. Cứ như vậy cưỡi một chút đi một chút, năm ngày sau, bọn họ đã trèo qua hai ngọn núi tuyết, Nguyệt Bất Do nhìn màu trắng không có điểm dừng trải phía trước, thở ra khí lạnh nói: “Nhanh lên, cố gắng kiên trì một chút, trước khi trời tối chúng ta có thể đến.”

Ba Tùng, Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba thở từng ngụm lớn, gật đầu với Nguyệt Bất Do, đã mệt đến nói không ra lời. Vì sợ ánh sáng trắng xoá từ tuyết làm mắt bị thương, mắt bốn người đều che vải đen, nhưng như vậy đi đường lại càng khó khăn, mặt khác chân dẫm xuống tuyết sâu đến tận đầu gối cũng làm bọn họ bước đi gian nan. Nguyệt Bất Do cột Thành Lệ vào trước người, hai tay lại ôm lấy hắn. Dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn lại lần nữa nhấc chân, sắp đến, đã sắp đến.

Khi trời xẩm tối, Nguyệt Bất Do mang ba người lại vượt qua một ngọn núi, khi cảnh sắc xuất hiện trước mặt, Hứa Ba và Hứa Thanh Thuỷ đều kinh hô. Trước mặt họ là một con sông rất rộng, trên mặt sông trôi nổi những khối băng lớn, dưới bầu trời xanh chiếu rọi, dòng sông ánh lên màu xanh lam, trong suốt.

Ôm Thành Lệ hướng lên trên, Nguyệt Bất Do nói: “Gần chỗ này có một suối nước nóng, ta mang các ngươi qua đó. Sau này các ngươi sẽ ở chỗ đó.”

“Suối nước nóng?” Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba hứng thú, hoàn toàn quên mình đã mệt đến không nâng nổi hai chân.

“Bất Do ca, nơi này lạnh như thế sao lại có suối nước nóng được?”

“Ai biết, dù sao chính là có.” Thở hổn hển, Nguyệt Bất Do lại bước tiếp, “Đi.”

“A.”

Hứa Ba đỡ cha chạy theo, vừa nghe nơi này có suối nước nóng, y lập tức có sức lực.

Lại đi ước chừng nửa canh giờ, trời gần như hoàn toàn đen, xung quanh đã truyền đến tiếng sói tuyết tru, Nguyệt Bất Do ngừng lại, thở dốc nói: “Đến rồi.”

Tiếp theo, hắn ôm Thành Lệ đi đến một chỗ bị tuyết đọng bao trùm gần đó, dùng chân đá. Tuyết đọng ào ào trút xuống, phía dưới lớp tuyết đọng bao trùm không ngờ lại có một gian nhà đá ! Đá văng cửa gỗ, Nguyệt Bất Do đi vào trước, Hứa Ba trừng to mắt đi phía sau. Trong phòng tối om, cái gì y cũng không nhìn thấy. Nguyệt Bất Do thả Thành Lệ xuống, cởi bỏ dây lưng trên lưng, thở hắt ra thật mạnh.

“Ba Tử, đốt lửa.”

“A !”

Đúng rồi, đốt lửa ! Hứa Ba nhanh chóng sờ đá đánh lửa trong lòng, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng đỡ nhau đứng ở cửa, cửa đã đóng lại.

Theo vài tiếng cách cách, phòng sáng lên, nhưng nháy mắt lại tắt. Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng đi ra ngoài lấy trên lưng trâu một bao hành lý. Trở lại trong phòng, Hứa Thanh Thuỷ lấy cây nến bị đông cứng trong hành lý ra: “Ba Ba, con lại đánh lửa đi, cha lấy nến ra rồi.”

Đã quen một chút với bóng tối, Hứa Ba tìm được vị trí của cha, lại đánh lửa, ngọn nến phát ra vài tiếng keng keng, phòng sáng hẳn.

“A, nơi này sao lại có một gian phòng ở như thế? Bất Do ca, là huynh dựng sao?” Lấy tay che mắt, Hứa Ba nhìn quanh gian nhà đá cũng không lớn này một vòng, có giường có bàn còn có ghế, thậm chí còn có nồi niêu chậu bát!

Ngồi ở bên giường che ngực Thành Lệ, lúc này Nguyệt Bất Do mới có sức lực trả lời: “Lúc trước ta nghe người ta nói nơi này có tuyệt thế cao nhân, đi đến đây tìm. Kết quả người thì không tìm được, lại trong lúc vô ý phát hiện một nơi như thế. Khi ta đến thì đã có nhà đá này rồi, bên cạnh chính là suối nước nóng. Có thể là bởi vì có suối nước nóng, nơi này cũng không lạnh.”

Kéo chăn bông liếc nhìn sắc mặt Thành Lệ một cái, Nguyệt Bất Do nhìn về phía Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng: “Các ngươi ăn no trước đã, rồi các ngươi trông Thành Lệ, ta đi tạo một gian nhà băng.”

“Bất Do ca, ta và huynh cùng nhau làm.”

“Ngươi không có nội lực, sẽ bị tổn thương do giá rét. Ngươi và cha cùng cha lớn ngươi chăm sóc Thành Lệ.”

“Vâng.” Hứa Ba tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh.

Không có thời gian nghỉ ngơi, bốn người lập tức bắt đầu bận việc. Hứa Ba thu thập phòng ở, Hứa Thanh Thuỷ làm đồ ăn, Ba Tùng chuẩn bị thuốc cho Thành Lệ. Nhà đá không lớn, rất nhanh đã sửa sang lại ổn thoả. Ăn chút bánh bột ngô và thịt bò, uống vài ngụm nước suối nóng, Nguyệt Bất Do liền đi ra ngoài. Bên ngoài sói tru càng ngày càng rõ ràng, Hứa Ba rất sợ hãi, không phải sợ mình bị sói ăn, y sợ ba con trâu bên ngoài kia bị sói ăn.

Để Hứa Ba đỡ Thành Lệ, Hứa Thanh Thuỷ đút thuốc cho hắn. Thành Lệ vẫn không hề tỉnh lại, nếu không phải lồng ngực hắn vẫn còn hơi hơi phập phồng, hắn nhìn qua gần như không khác người chết là bao. Đút từng thìa thuốc vào miệng Thành Lệ, ánh mắt Hứa Thanh Thuỷ trầm xuống. Mạc Thế Triệu hẳn là đã nói chuyện này cho Thế Di rồi. Đối với việc mình giấu Nguyệt Bất Do làm chuyện này, Hứa Thanh Thuỷ cũng không hối hận. Y giấu Mạc Thế Triệu quan hệ giữa Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di, y chỉ là muốn cho Mạc Thế Di biết Nguyệt Bất Do thương y (Mạc Thế Di) đến thế nào. Vạn nhất có một ngày sự tình phát triển theo hướng xấu nhất, y cũng hy vọng Mạc Thế Di không thương tổn Nguyệt Bất Do, người đã yêu thương mình đến như thế.

“Cha, thái tử ca ca sẽ khoẻ chứ?” Đôi mắt Hứa Ba đỏ ửng, mỗi lần nhìn thấy Thành Lệ, y đều muốn khóc.

Chà xát nước thuốc chảy xuống khoé miệng thái tử, Hứa Ba nói cho con trai, cũng là nói cho chính mình: “Sẽ khoẻ, nhất định sẽ khoẻ.” Đút thuốc cho Thành Lệ, Hứa Thanh Thuỷ đi giúp Ba Tùng đang bận rộn. Liếc nhìn con trai toàn tâm đều đặt trên người thái tử, Hứa Thanh Thuỷ lén nói với Ba Tùng: “Thả truy tung cổ ra đi.”

Ba Tùng cúi đầu “Ừ” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.