Phú Quý Nhuyễn Nương Tử

Chương 1




Tám năm trước, Hứa Thanh Thủy mang Hứa Ba trốn vào rừng sâu, vì tránh bị Bao Bồi tìm được, y trốn vào ngọn núi thuộc về Si Mông trại đối địch với Bát Khương trại. Khi trời sáng, không lâu sau người của Bát Khương trại sẽ phát hiện Ba Tùng được cứu đi. Trong ba người có hai người không biết võ, một người cũng gần thành kẻ tàn phế không thể động đậy, chắc chắn phải trốn đi thật xa trước khi người của Bát Khương trại phát hiện. Nguyệt Bất Do bảo Hứa Thanh Thủy dẫn đường, tới chỗ y và Hứa Ba ở lúc trước để dàn xếp một ngày, chuẩn bị xong rồi mới đi tiếp.

Dọc đường cứ dừng rồi lại đi liên tục, cho đến tận lúc chạng vạng, Nguyệt Bất Do mới cõng Ba Tùng đến gian nhà trúc của Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba nằm ở sát bên Si Mông trại. Bài trí trong gian nhà trúc này đơn giản hơn những nhà trúc khác, Nguyệt Bất Do cũng hiểu được vì sao Hứa Ba lại thích giàu như vậy, có thể nhìn ra được tám năm này y và Hứa Thanh Thủy hai người sống cũng rất nghèo khó.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ miễn cưỡng có thể cho hai người nằm được. Hứa Thanh Thủy đổi khăn trải giường và đệm chăn sạch sẽ, Hứa Ba vừa đặt hành lý xuống liền đi ra ngoài múc nước tìm đồ ăn. Ba Tùng đã ở trong mộ không có ánh sáng suốt tám năm, mắt phải được chăm sóc một thời gian rồi mới có thể ra sáng được. Tám năm này, Ba Tùng phải dựa vào ăn trùng hắn nuôi và uống nước mưa thấm từ trên xuống để sống. Trước đây Ba Tùng vừa cao vừa tráng, bây giờ thì là da bọc xương, gầy đến mức chỉ còn toàn xương xẩu. Hứa Thanh Thủy vừa lau thân thể cho Ba Tùng vừa gạt nước mắt.

Đợi Hứa Ba tìm nước, tìm đồ ăn xong, Nguyệt Bất Do bảo ba người ở trong phòng đợi, hắn ra ngoài bày trận, rồi vội vàng rời đi. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba không hề lo lắng Nguyệt Bất Do sẽ bỏ lại bọn họ, chỉ chờ hắn trở về.

Nguyệt Bất Do đi đâu ? Hắn vào thành. Nơi này là địa bàn của người Miêu, nói không chừng bây giờ Bao Bồi đã mang người đi xung quanh tìm họ rồi. Phải nhanh một chút rời khỏi nơi này, nhưng vẫn cần có vài thứ.

Ba Tùng vẫn dựa vào tín niệm được gặp lại Hứa Thanh Thủy và con trai mà cố chống đỡ. Bây giờ gặp được hai người, xác nhận hai người đều sống bình an, sau khi trầm tĩnh lại hắn càng thêm suy yếu không chịu nổi. Hứa Thanh Thủy nấu chút cháo bón cho hắn ăn, lại bón cho hắn uống một chén thuốc, rồi mới canh giữ ở bên giường cùng hắn ngủ mê man, không chịu rời đi. Hứa Ba cũng không quấy rầy cha và cha lớn, hắn làm xong cơm thì bưng đến trước mặt cha, sau đó lấy những thứ muốn mang đi đóng gói cẩn thận, chờ Nguyệt Bất Do trở về.

Trời tối, trong phòng lại không hề thắp đèn. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba không dám thắp, tuy rằng Nguyệt Bất Do bày trận ở bên ngoài nhưng bọn họ vẫn lo lắng có người phát hiện họ ở trong này. Hứa Thanh Thủy ngồi ở bên giường, Hứa Ba ngồi dựa vào cha, trong lòng đều không thể bình tĩnh. Kích động vì cuối cùng họ cũng đã tìm được người quan trọng nhất với họ, cũng lo lắng họ không thể an toàn rời đi.

Đợi thật lâu thật lâu, đợi đến khi tim hai người đập càng lúc càng nhanh, ngay cả hơi thở cũng mang đầy khẩn trương, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa và bánh xe. Hứa Ba lập tức ôm chặt cha, Hứa Thanh Thủy thì ngừng thở. Thanh âm dừng ở ngoài cửa, có người đi tới, đẩy cửa.

Cửa bị khoá trái, người tới không đẩy ra được, Hứa Ba sợ tới mức muốn ngất đi, sẽ là ai? !

“Mở cửa, ta đã trở về.” Người bên ngoài hô một tiếng. Tim Hứa Ba nháy mắt trở lại bụng, luống cuống tay chân đứng lên đi mở cửa.

Vào nhà, Nguyệt Bất Do liền hỏi: “Sao lại không thắp đèn? Tối như hũ nút thế này.”

“Cha sợ bị người phát hiện.” Hứa Ba trả lời.

Nguyệt Bất Do đi vào, buông đồ đạc xuống nói: “Thắp lên đi. Đêm nay chúng ta đi, ta còn có việc phải chuẩn bị.”

Hứa Ba lập tức đi thắp đèn. Trong phòng sáng lên, Nguyệt Bất Do hỏi Hứa Thanh Thủy: “Hắn thế nào rồi?”

Hứa Thanh Thủy đứng lên nói: “Hắn ngủ, vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng tính mạng không có gì đáng lo, chỉ là quá suy nhược.”

Nguyệt Bất Do gật đầu, tính mạng không đáng lo thì tốt. Tiếp theo, hắn đặt một bao lớn xuống đất, lấy bên trong ra ba bộ quần áo giao cho Hứa Thanh Thủy, nói: “Ba người các ngươi thay đi, ta đi ra ngoài tắm rửa.”

“Được.”

Nguyệt Bất Do lấy trong bao ra vài thứ, xoay người ra ngoài. Hứa Thanh Thủy lập tức lấy ba bộ quần áo ra, rồi y mới chợt ngây người.

“Cha?” Hứa Ba tiến lên cầm lấy một cái váy, vẻ mặt khó hiểu, “Cái này là cho ai mặc ?”

Hứa Thanh Thủy nhìn về phía Hứa Ba, Hứa Ba nháy mắt mấy cái.

Trong rừng rậm Miêu Cương không thiếu nhất chính là nước. Nguyệt Bất Do nhanh chóng tìm được một con suối nhỏ, cởi quần áo lấm lem trên người xuống nhảy vào. Nước suối lạnh lẽo, cả người Nguyệt Bất Do chìm vào trong nước, đã lâu không tắm rửa, người ngợm bẩn đến đòi mạng. Kỳ thật không tắm rửa cũng có chỗ tốt, người khác rất khó nhìn thấy mặt hắn, coi như là dịch dung. Người của Bát Khương đã từng gặp hắn, cho nên bây giờ hắn phải tắm rửa sạch sẽ.

Tắm mãi hồi lâu, cuối cùng Nguyệt Bất Do cũng làm tóc và mặt mình hiện nguyên hình. Cắt bớt mái tóc quá dài đi, Nguyệt Bất Do mặc quần áo sạch sẽ vào, mang mái tóc ướt nhẹp rối tung trở lại nhà trúc. Hắn vừa quay lại, Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba đều ngây người, Hứa Ba trực tiếp kinh ngạc hô lên: “Bất Do ca?” Cực kì không chắc chắn.

“Ừ.” Không cần nhìn cũng biết trong lòng họ nghĩ cái gì, Nguyệt Bất Do nhìn hai người rất là vừa lòng gật đầu: “Không sai. Để ta dịch dung cho các ngươi, sẽ càng giống nữ nhân hơn.”

“Bất Do ca? Ngươi thật sự là Bất Do ca?” Hứa Ba dựa sát vào cẩn thận nhìn, nhìn thế nào thì tuổi của Bất Do ca cũng không khác y lắm. Hứa Thanh Thủy cũng nhìn Nguyệt Bất Do chăm chăm, không ngờ Nguyệt Bất Do lại trẻ như thế.

“Bất Do ca, huynh bao nhiêu tuổi rồi?”

Nguyệt Bất Do đẩy y ra: “Lớn hơn ngươi là được. Các ngươi đã thu dọn xong chưa? Đừng lãng phí thời gian.”

Ánh mắt vẫn tập trung vào gương mặt non choẹt của Nguyệt Bất Do, Hứa Ba dẩu mỏ: “Bất Do ca, sao huynh lại lấy váy? Chúng ta đâu có nữ nhân đâu.” Trong ba bộ quần áo Nguyệt Bất Do lấy về có hai bộ là đồ nữ, kiểu gì cũng không thể mặc đồ nữ cho Ba Tùng được, vậy chỉ có hai người Hứa Ba và Hứa Thanh Thủy mặc thôi.

Nguyệt Bất Do nói: “Trên đường phải tận lực không làm người khác chú ý. Cha ngươi và cha lớn ngươi đóng vai một đôi vợ chồng, ngươi là con gái của họ, ta là đánh xe. Bọn Bao Bồi chắc chắn không thể nghĩ rằng cha lớn ngươi lại ở cùng cha ngươi và ngươi, như vậy mới có thể che mắt người khác được nhất.”

Nghe rất có lý, hơn nữa ở thời điểm này cũng chỉ có thể nghe Nguyệt Bất Do. Hứa Ba giật nhẹ cái váy lần đầu tiên trong đời mặc, miễn cưỡng gật đầu, lại hỏi một câu: “Bất Do ca, rốt cuộc huynh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Năm mươi.”

“Huynh nói điêu !”

Trực tiếp dùng một tay đè mặt Hứa Ba lại đẩy hắn sang một bên, Nguyệt Bất Do lấy trong bao lớn ra những thứ để dịch dung, trước hết kéo Hứa Thanh Thủy đến bên cạnh bàn, bắt đầu ra tay dưới ánh sáng đèn mờ mờ. Hứa Ba hiếu kì ngồi một bên nhìn, ánh mắt nhìn Nguyệt Bất Do càng thêm sùng bái.

Động tác của Nguyệt Bất Do rất nhanh, dịch dung cho Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba xong, hắn lại dịch dung cho Ba Tùng đang mê man. Nguyệt Bất Do vào thành còn chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa, đây cũng là lý do vì sao Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba lại nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe. Dịch dung xong rồi, cũng nên đi thôi. Đồ Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba muốn mang đi không nhiều lắm, chỉ có một hòm trúc và một tay nải hành lý đơn giản, hơn nữa còn cả bao lớn Nguyệt Bất Do mang về nữa, cũng chỉ có mấy thứ này thôi.

Lên xe, Hứa Ba hỏi: “Bất Do ca, chúng ta đi đâu?” Tâm tình của y rất kích động, y sẽ đi, bọn họ sẽ ra đi.

“Đi đến nơi an toàn.” Đóng cửa lại, Nguyệt Bất Do ho nhẹ vài tiếng, cổ họng có chút không thoải mái. “Ngồi vững, đi đây.”

“Vâng !”

Nguyệt Bất Do đánh xe ngựa vào trong thành, hắn đã nghĩ ổn thoả, trước hết an trí Hứa Thanh Thủy bọn họ trong khách điếm của Mạc Thế Triệu, rồi hắn mới đi tìm thần y. So với cao thủ biết cổ độc, thần y dễ tìm hơn rất nhiều. Tùy tiện hỏi thăm trên giang hồ là có thể hỏi ra được, đây cũng là nguyên nhân vì sao Nguyệt Bất Do đến Miêu Cương trước. Đợi hỏi được tung tích thần y, hắn sẽ đưa Hứa Thanh Thủy bọn họ đến kinh thành, có Mạc Thế Di và Thành Lệ ở đó, an toàn của họ sẽ không thành vấn đề, rồi hắn mới lại đi tìm thần y. Chủ yếu là hắn rất nhớ Mạc Thế Di, muốn về thăm y trước.

Ha ha, đúng rồi, hắn có thể viết cho Mạc Thế Di một phong thư trước. Gần một năm không có tin tức, hẳn người nọ cũng rất lo lắng. Hắn hy vọng Mạc Thế Di sẽ lo lắng, lo lắng mới có nghĩa là để ý nha.

Yết hầu có chút đau, ngực cũng đau âm ỉ, nhưng đều bị Nguyệt Bất Do xem nhẹ. Nghĩ đến không cần lâu lắm là có thể về kinh, hắn rất hoan hỉ.



Buổi tối tiểu trấn cũng không đóng cửa thành, Nguyệt Bất Do đánh xe ngựa thuận lợi ra khỏi thành. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba đều mệt muốn chết rồi, ở trong xe nặng nề ngủ, Nguyệt Bất Do thì đánh roi không ngừng, đánh xe ngựa tiến về Trung Nguyên như đạp gió cưỡi trăng. Nhà trọ của Mạc Thế Triệu ở đâu Nguyệt Bất Do cũng không rõ ràng, nhưng Mạc Thế Di từng nói trong những toà thành lớn một chút đều sẽ có nhà trọ của Mạc Thế Triệu. Trước khi đi Thành Lệ từng cho hắn một tín vật, nói dùng tín vật này có thể làm người của Mạc Thế Triệu tin tưởng thân phận của hắn. Nguyệt Bất Do lại đánh xe ngựa hướng tới thôn trấn lớn hơn.

Ba Tùng rất suy yếu, không thể chạy đi trong thời gian dài. Lại một lần trước khi trời tối, Nguyệt Bất Do dừng trước cửa một nhà trọ. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba đỡ Ba Tùng suy nhược vào khách phòng, người ngoài thoạt nhìn chẳng qua cũng nghĩ đây là một đôi vợ chồng cùng con mình ra ngoài. Mắt Ba Tùng không thể thấy ánh sáng, Nguyệt Bất Do đặc biệt chuẩn bị một cái mũ rất lớn cho hắn, che hai mắt như vậy sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện. Hứa Ba nghe theo Nguyệt Bất Do dặn dò, nói với bên ngoài đều là đưa cha nương đi thăm tỷ tỷ. Nhà trọ rất nhỏ, đều là nhà một gian, Nguyệt Bất Do chỉ cần một gian phòng, thời điểm này để ai ở một mình cũng không thích hợp.

Hứa Thanh Thủy và Ba Tùng ngủ giường, Hứa Ba ngủ bàn, Nguyệt Bất Do nằm trên trường kỉ. Sáng sớm hôm sau khi trời vừa sáng, Nguyệt Bất Do liền mang ba người lại ra đi, trước khi đi hắn nhờ chủ quán nấu cháo, trên đường cho Ba Tùng ăn, ba người họ chỉ cần chút lương khô là được. Dọc đường đi cái nhìn của Nguyệt Bất Do với Hứa Ba có chút thay đổi, tuy rằng Hứa Ba làm việc nói chuyện đều rất giống một đứa nhóc còn ăn sữa, nhưng khi gặp chuyện y rất có thể chịu khổ, ít nhất Nguyệt Bất Do chưa từng nghe y kêu khổ lần nào. Hơn nữa y còn rất thuần thục giúp cha chăm sóc cha lớn, thay Hứa Thanh Thủy và Nguyệt Bất Do chia sẻ không ít.

Như vậy là tốt nhất. Nếu ở thời điểm này Hứa Ba còn khóc lóc ầm ĩ không được một cái tích sự gì, Nguyệt Bất Do thật sự muốn suy xét có nên bỏ y lại không.

Chạy bốn ngày đường, Nguyệt Bất Do phát hiện quanh mình có khác thường. Sau khi vào thành, bọn họ luôn có thể nhìn thấy cảnh tượng những người Miêu đeo loan đao vội vã, dường như là đang tìm người nào đó. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba rất khẩn trương, Ba Tùng thì hầu hết thời gian đều ngủ say, nhưng khi thanh tỉnh cũng rất bình tĩnh, còn có thể trấn an lại Hứa Ba và Hứa Thanh Thủy, làm cho bọn họ không cần sợ hãi. Nguyệt Bất Do dịch dung Ba Tùng thành một ông già lưng còng, còn mù hai mắt, Ba Tùng đóng giả cũng rất giống, chủ quán nhìn thấy hắn sẽ gọi hắn một tiếng đại gia, những lúc này hắn sẽ nhúc nhích cái tai, bộ dạng không nghe rõ tiếng.

Bốn người đều mặc Hán phục, Nguyệt Bất Do dặn dò ba người khi nói nhất định không được nói tiếng Miêu. Khẩu âm của Ba Tùng mang Miêu âm rõ ràng, hắn sẽ không mở miệng. Hứa Ba có thể nói tiếng Trung Nguyên, nhưng y cũng tận lực không mở miệng, huống chi hiện tại y còn đang là một tiểu thư yểu điệu, lỡ như mở miệng ra nói giọng nam không phải lòi đuôi sao. Có chuyện gì đều là Nguyệt Bất Do ra mặt, bốn người cũng không khiến cho đám người Miêu này chú ý.

Nguyệt Bất Do đoán rất đúng, không khí trong Bát Khương trại hiện giờ cực kì nghiêm túc và khẩn trương. Người Miêu trong Bát Khương trại nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc là ai cứu Ba Tùng. Những thị vệ bị đánh choáng tỉnh lại chỉ nói đối phương là người Miêu, nhưng đối phương che mặt, trên mặt còn cố ý bôi đen, ai cũng không nhìn thấy được đối phương có dáng vẻ gì.

Khi đi tới thành trấn lớn, Nguyệt Bất Do bảo ba người biểu hiện thoải mái một chút, có Nguyệt Bất Do làm chỗ dựa, Hứa Ba và Hứa Thanh Thủy tận lực thả lỏng biểu cảm trên mặt, giả vờ như không có việc gì. Nên nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, nên ở nhà trọ liền ở nhà trọ, người Miêu ở Bát Khương trại có lợi hại mấy cũng không thể canh giữ ở cửa thành điều tra người đi tới lui trên đường. Tuy nói nơi này là Miêu Cương, nhưng Huyện thái gia ở huyện nha lại là quan viên triều đình sai tới, làm quan phủ chú ý sẽ không tốt cho họ.

Cũng chính là lợi dụng điểm này, còn cả việc đối phương không biết người cứu Ba Tùng là ai, Nguyệt Bất Do đưa ba người thoải mái ở nhà trọ, thoải mái rời khỏi nhà trọ, thoải mái lên xe ngựa chạy đi. Hơn nửa tháng sau, Nguyệt Bất Do điều khiển xe ngựa rời khỏi phạm vi thế lực lớn nhất của Miêu Cương, kế tiếp cho dù người của Bao Bồi tìm được bọn họ Nguyệt Bất Do cũng không sợ.

Cách Miêu Cương càng ngày càng xa, Hứa Ba thật cao hứng, Hứa Thanh Thủy cũng rất cao hứng, y hỏi Ba Tùng: “Phải đi thật sao?”

Đang gối đầu lên chân y, Ba Tùng kiên định nói: “Đi. Từ nay về sau ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi và Ba Tử.” Hắn cũng giống như Hứa Thanh Thủy, gọi con trai là Ba Tử.

Hứa Thanh Thủy cười, Hứa Ba cũng cười. Nguyệt Bất Do nghe bọn họ nói chuyện, dùng sức vung roi quất ngựa, yết hầu càng đau, cũng càng nhớ Mạc Thế Di.

Lại chạy hơn nửa tháng nữa, cuối cùng Nguyệt Bất Do đến một thành trấn rất lớn ở Tây Nam. Thả chậm tốc độ, hắn men theo cửa hàng hai bên ngã tư đường lần lượt tìm kiếm. Từ rất xa, một tấm biển thật lớn với dòng chữ màu vàng chói lọi đập vào mắt người dưới ánh tà dương — “Thiên Thường uyển”. Cuối cùng Nguyệt Bất Do cũng cười thở phào một hơi, tìm được rồi.

Đánh xe ngựa dừng trước cửa “Thiên thường uyển”, Nguyệt Bất Do một thân phong sương nhảy xuống xe ngựa, nói với người trong xe: “Các ngươi đợi ta, ta tìm một người đã.”

“Được.”

Hứa Ba hiếu kì xốc màn xe lên một chút, liền nhìn thấy Nguyệt Bất Do đi vào cửa hàng bên cạnh. Y ngửa đầu, Thiên Thường uyển? Đây là nơi nào? Thấy rất nhiều người ra ra vào vào, Hứa Ba buông màn xe, rất là nghi hoặc. Bất Do ca muốn mua cái gì sao? Vừa nghĩ đến vấn đề này, Hứa Ba liếm liếm miệng, dọc đường đi bọn họ tiêu rất nhiều bạc của Bất Do ca, Bất Do ca còn có tiền sao? Hứa Ba rất hổ thẹn, y không có tiền, một đồng tiền cũng không có.

Đợi không bao lâu, Nguyệt Bất Do đi ra, phía sau còn có một người đi theo. Nguyệt Bất Do xốc màn xe lên: “Xuống dưới đi. Đến rồi.”

“Đến rồi?” Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba rất là kinh ngạc, Ba Tùng ngồi dậy. Nguyệt Bất Do nâng tay, Hứa Ba vịn tay hắn xuống khỏi xe ngựa, rồi y và Hứa Thanh Thủy cùng nhau nâng Ba Tùng xuống dưới. Theo Nguyệt Bất Do đi ra là ông chủ của Thiên Thường uyển. Hắn gọi thủ hạ đến khiêng hành lý, lại sai người đi nấu cơm, cũng rất nhiệt tình đưa họ tới sân sau của cửa hàng mình.

Kỳ thật Nguyệt Bất Do vốn không cần đưa tín vật kia ra, hắn vừa nói tên thì ông chủ Thiên Thường uyển liền cầm tay hắn, rất kích động nói: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!” Vì tìm Nguyệt Bất Do, thuộc hạ của Mạc Thế Triệu ở khắp các chi nhánh Tây Nam đều biết người tên Nguyệt Bất Do này.

Đưa bốn người vào an trí phòng, ông chủ và Nguyệt Bất Do thấp giọng nói mấy câu xong liền vội vàng đi ra ngoài. Có người bưng nước trà, điểm tâm và hoa quả tới, còn có người bưng bồn nước tới để mấy người họ rửa tay. Có người đi lên hỏi Nguyệt Bất Do có muốn tắm rửa không, Nguyệt Bất Do liền bảo hắn đi chuẩn bị.

Hứa Ba đứng ở một bên có chút khẩn trương nhìn tất cả chuyện này, đợi cho những người đó đều đi ra ngoài, y đi đến trước mặt Nguyệt Bất Do nhỏ giọng hỏi: “Bất Do ca, đây là chỗ nào?”

Nguyệt Bất Do không lập tức trả lời mà nói với Hứa Thanh Thủy: “Trước đỡ Ba Tùng lên giường đi, các ngươi sẽ ở trong này một thời gian.”

“Chúng ta?” Hứa Ba nghe ra sự khác thường trong lời nói của y, “Bất Do ca, huynh muốn đi?” Hứa Thanh Thủy vừa nghe cũng lập tức nhìn lại.

Nguyệt Bất Do nâng Ba Tùng dậy đưa hắn vào giường ở buồng trong. Sau khi đặt Ba Tùng lên giường, Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba cũng ngồi xuống, hắn nói: “Nơi này rất an toàn, các ngươi ở trong này nghỉ chân một chút, nhất là Ba Tùng, có thể ở đây tĩnh dưỡng. Ta còn có chút việc, phải đi ra ngoài một chuyến, không chắc ngày về, có thể là một tháng, cũng có thể là hai tháng, nhiều nhất không quá ba tháng.”

“Lâu như vậy !” Hứa Ba đứng lên bắt lấy tay hắn, “Bất Do ca, huynh muốn đi làm gì?” Bất Do ca muốn đi? Y sợ.

Nguyệt Bất Do ấn Hứa Ba ngồi trở lại, rút tay ra, nói: “Ta phải đi tìm thần y.”

“Thần y?!” Hứa Ba chớp chớp mắt, đầu chậm rãi chuyển hướng cha mình. Hứa Thanh Thủy sửng sốt, Ba Tùng nắm chặt tay y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.