Phù Quang

Chương 49: Chuẩn bị công cuộc ra mắt nhà chồng




Lần đầu tiên Hứa Ngôn nhìn thấy Đường Văn Vũ là ở trên ti vi, khi anh theo dõi quảng cáo của công ty Tử Thất. Lần thứ hai là ở một nhà hàng cao cấp của Đặng Quân.

Anh vốn là ở trong căn biệt thự cao cấp đó đã quá lâu, muốn ra đường giải sầu, tìm chút cảm hứng. Gần đây, lần đầu tiên trong đời anh xảy ra tình trạng khô kiệt cảm hứng, tâm trạng nặng trĩu, vẽ không nổi. Bước trên đường cái, anh có chút mơ hồ, trên vai đột nhiên bị ai vỗ một cái, sau đó bị Đặng Quân kéo đi ăn cơm. Đặng Quân là bạn thời đại học với anh, là người rất thích nói chuyện nghĩa khí, cũng rất quan tâm đến anh. Anh không có nhiều bạn bè, Đặng Quân là một trong số đó. Có điều Hứa Ngôn nhìn thấy anh ta, chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một trận đau đớn, phải gắng gượng lệnh cho bản thân đừng nghĩ ngợi gì hết.

Đặng Quân cũng đã một thời gian không gặp anh, rất hưng phấn, kéo anh chạy thẳng tới nhà hàng mình mở. Dọc theo đường đi hăng hái bừng bừng chuyện trò, hỏi thăm cuộc sống của anh và Tử Thất dạo này ra sao.

Bước vào nhà ăn, Hứa Ngôn theo thói quen tìm một góc kín đáo ngồi xuống, không ngờ trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy Tử Thất và Đường Văn Vũ đang ăn cơm. Đường Văn Vũ lúc ăn cơm vẫn đeo kính mắt cực lớn, Tử Thất vừa ăn vừa bị cậu ta nói gì đó chọc cho rất vui vẻ. Nụ cười chân thật, đã bao lâu rồi anh không còn thấy trên gương mặt cô nữa?

Trên đường về, Hứa Ngôn vẫn suy nghĩ, có phải từ trước đến nay mình đã quá ích kỷ, giam cầm Tử Thất, cũng tước đoạt mất quyền lợi được hạnh phúc của cô ấy. Cô ấy vốn nên được sống một cách vui vẻ hơn, mà không phải khổ sở canh giữ tình yêu của mình, gánh trên lưng quá khứ nặng nề của ba người.

Có lẽ, mình nên chủ động rời đi. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sẽ mất thêm Tử Thất, anh hoàn toàn không biết cuộc đời này của mình còn có ý nghĩa gì.

Lễ tình nhân đó, lần đầu tiên anh có suy nghĩ muốn chủ động chuẩn bị và ăn mừng.

Vậy nên làm một chút đồ ăn mà Tử Thất thích, cầm điện thoại, một lúc lâu sau mới gọi cho Tử Thất.

Tử Thất đang họp, cảm thấy di động đang rung lên, cầm lên nhìn thấy là số ở nhà, toàn thân đều trở nên sững sờ. Mọi người nhìn cô khó hiểu, cô làm động tác suỵt nhè nhẹ, sau đó nhanh chóng tiếp điện thoại, cả phòng họp đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Giọng nói có hơi run rẩy đáp một tiếng, Hứa Ngôn ở đầu dây bên kia một lúc lâu mới khó khăn mở miệng, “Hôm nay em có thể về nhà ăn cơm sớm một chút không? Anh làm mấy món ăn.”

Tử Thất che miệng, cố nén cho khỏi bật khóc. Sau đó mạnh mẽ gật đầu, luôn miệng nói được. Giọng nói khản đặc, phảng phất như không phải của cô. Cúp điện thoại, vội vàng thu dọn đồ đạc, sau đó tuyên bố tan họp. Mọi người kinh ngạc nhìn bóng lưng sải bước ra cửa của cô, một lúc lâu vẫn không hồi hồn lại, sau đó đồng thời bùng nổ một trận tiếng hoan hô. Bọn họ muốn cảm ơn Đường Văn Vũ, người đẹp hẹn hò, bọn họ cuối cùng cũng không phải làm thêm giờ, được trải qua một lễ tình nhân ngọt ngào rồi.

Tử Thất về đến nhà đã là 6 giờ chiều, bởi vì cô vừa hồi hộp lại vừa phiền não ngồi rất lâu bên đài phun nước ở quảng trường.

Lúc ăn cơm, cô và Hứa Ngôn vẫn không nói gì như trước, mai sẽ là ngày giỗ của Tô Tiêm, cho dù Tử Thất có cố gắng ra sao, Tô Tiêm cũng vĩnh viễn như một bóng ma không bao giờ tiêu tan chặn giữa bọn họ. Trước kia cô còn có thể cố gắng tranh thủ, nhưng giờ thì không thể.

Tô Tiêm chết rồi, không còn ai có thể thắng cô được nữa.

“Em muốn quà gì cho lễ tình nhân?” Hứa Ngôn hỏi cô.

Tử Thất giống như quay trở lại năm đó, khi nghe Hứa Ngôn hỏi: em có muốn anh làm gì không?

“Cái gì cũng được?”

Hứa Ngôn gật đầu, anh biết Tử Thất từ trước đến nay chưa từng gây khó dễ cho anh.

Tử Thất do dự một lúc lâu, cuối cùng mới dò xét hỏi: “Cuối tuần có một buổi tiệc từ thiện, anh có thể bớt chút thời gian đi với em được chứ?”

Hứa Ngôn vẫn gật đầu trước sau như một.

Buổi tiệc hôm đó vô cùng náo nhiệt, trừ sự xuất hiện của một số minh tinh lớn nhỏ ra, còn có sự tham dự của họa sĩ Hứa Ngôn nổi tiếng và vợ. Ký giả chen chúc tới, đều muốn xem Hứa Ngôn không lộ diện trong truyền thuyết ra sao. Hứa Ngôn mặc dù không thích những buổi tiệc như thế này lắm, nhưng vẫn tỏ ra ung dung bình tĩnh như cũ. Rất ít nói chuyện, có vấn đề gì Tử Thất đều chắn phía trước trả lời thay anh.

Đám cấp dưới của Tử Thất ai cũng sợ hãi than, thì ra chồng của bà chủ đẹp trai như vậy, không kém Đường Văn Vũ chút nào, khó trách bà chủ lại lấy anh ta. Vốn còn tưởng hai vợ chồng họ không được hòa hợp, xem ra chỉ là do tính tình của Hứa Ngôn mà thôi. Nghệ thuật gia mà, lúc nào cũng kỳ kỳ quái quái…

Tử Thất mặc một chiếc váy màu thủy lam hở lưng, hết sức quyến rũ. Hứa Ngôn nhìn cô nhiệt tình mà quen thuộc quay vòng giữa những con người khác nhau, nở nụ cười như hoa, đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Anh có thể cảm nhận được những ánh mắt tò mò quanh mình, trong mắt nhiều người, mình có sự nghiệp thành công, lại có một cô vợ xinh đẹp giỏi giang như vậy, cuộc sống coi như đã mỹ mãn.

Khi Tử Thất giới thiệu Hứa Ngôn với Đường Văn Vũ, Hứa Ngôn rõ ràng nhận thấy được sự không cam lòng và ý chí chiến đấu trong mắt cậu ta.

Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua, Tử Thất khoác tay Hứa Ngôn, chỉ vì cố ý muốn chứng minh quan hệ của bọn họ không như những gì bên ngoài đồn đại. Nhưng Tử Thất sao lại không biết chứ, làm vợ chồng hữu danh vô thực bao năm, quan hệ của mình và anh ấy đến cùng là tốt ở chỗ nào. Lừa mình dối người mà thôi…

Âm nhạc vang lên, Đường Văn Vũ tiến lên muốn mời Tử Thất nhảy điệu đầu tiên, khóe mắt Tử Thất liếc qua Hứa Ngôn, thấy anh không phản ứng gì, cũng biết anh sẽ không nhảy, liền đứng dậy. Nhưng một Đường Văn Vũ thường ngày vẫn dịu dàng lịch sự, hôm nay vì Hứa Ngôn mà có chút quá chén, suồng sã hơn trước kia rất nhiều, ôm cô thật chặt, hơi thở nóng rực phun bên cổ cô, mượn men rượu thấp giọng nói rất nhiều những lời tỏ tình ngọt ngào mà bình thường không dám nói ra miệng, trong mắt người ngoài, nghiễm nhiên thành một đôi tai kề má áp.

Đường Văn Vũ không cần quan tâm đến những ánh mắt xem trò vui, những lời bàn luận xôn xao kia, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Hứa Ngôn. Xung quanh rõ ràng đang ăn uống linh đình, cười nói hoan ca, anh ta vẫn có thể ngồi yên tĩnh ở đó, phảng phất như thế giới này chẳng hề liên quan đến anh ta, như một pho tượng phật ngàn năm vạn năm bất động.

Đến tột cùng, anh ta là người đàn ông như thế nào?

Từ trước đến nay cậu vẫn luôn cuồng ngạo và tự tin, nhưng lần đầu tiên, cậu thấy vô lực trước mặt người đàn ông này. Đoạt một Phương Tử Thất yêu sâu đậm Hứa Ngôn, so với đoạt một Phương Tử Thất mà Hứa Ngôn yêu sâu đậm, hiển nhiên khó khăn hơn rất nhiều. Cậu từng cho là, một người con gái như vậy, chồng cô ấy nhất định sẽ yêu cô ấy sâu sắc, nuông chiều đủ mọi cách. Nhưng từ sự thống khổ của Tử Thất mà thấy, dường như chuyện là ngược lại. Người đàn ông kia rốt cuộc có thứ gì mà khiến cho Tử Thất không thể rời bỏ cũng không thể quên đi được đây?

“Văn Vũ, cậu say rồi.” Tử Thất nhàn nhạt nói, không dấu vết tạo khoảng cách xa một chút, đồng thời không để cậu ta khó xử trong trường hợp này.

Cô là một kẻ lõi đời khéo đưa đẩy, những năm tháng cực khổ dốc sức ra mặt này, không phải không có đàn ông mượn cớ buôn bán các loại lý do để sàm sỡ cô. Nhưng Hứa Ngôn là ranh giới cuối cùng của cô, cô sẽ không vì yêu mà làm chuyện nhân nhượng miễn cưỡng.

Nếu trước đây, cậu ta tùy tiện biểu hiện thân mật một chút cũng được, trong lòng cô cũng coi cậu ta như em trai mà nuông chiều. Nhưng hôm nay có Hứa Ngôn ở đây, tuy biết anh sẽ không để ý, nhưng vẫn khiến cho cô có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông. Khúc nhạc còn chưa hết, cô đỡ cậu ta ra khỏi sàn: “Đứng cũng không vững, đã bảo cậu uống ít thôi.”

Ném cậu ta cho người đại diện, sau đó định nói đi trước, Đường Văn Vũ lại túm lấy cánh tay cô không chịu buông. Tử Thất quay đầu nhìn cậu ta một cái, biết cậu ta cố ý tạo chút tin tức cho đám ký giả kia chộp được, tiêu đề đập vào mắt không khó để tưởng tượng, trong lòng có một tia bất đắc dĩ.

“Mai là sinh nhật tôi, buối tối mời cô ăn cơm được chứ?” Giọng nói của Đường Văn Vũ có chút nóng vội, trước khi Hứa Ngôn xuất hiện, cậu đã nghe nhiều tin đồn về chuyện hai vợ chồng họ bất hòa, vậy nên không chút hoang mang, thành thạo, nhưng tối nay, khi thấy Hứa Ngôn, cũng biết tại sao Tử Thất lại đưa anh ta đến, cậu hoảng sợ.

Tử Thất nghĩ một chút: “Mai tôi phải ra nước ngoài công tác rồi, quay lại sẽ bù cho cậu sau nhé?” Vừa nói vừa kéo tay Hứa Ngôn bước ra khỏi cửa đại sảnh.

Đường Văn Vũ nhất thời ủ rũ, người đại diện bất đắc dĩ vỗ vỗ vai cậu ta: “Phương Tử Thất đâu phải mấy cô nữ sinh, không thể theo đuổi giống như những cô gái bình thường được. Cậu lúc nào cũng làm việc có chừng có mực, bình thường tôi cũng không phải nói nhiều, sao vừa thấy cô ấy đã biền thành thằng nhóc loai choai rồi.”

Đường Văn Vũ cười bất đắc dĩ, kéo anh ta đi uống rượu tiếp.



Tử Thất lái xe, Hứa Ngôn ngồi ghế bên cạnh, anh không biết lái xe, trước kia hồi còn học ở trường toàn đi xe đạp. Vừa ra khỏi nơi huyên náo ồn ào kia, liền âm thầm thở phào một cái, Tử Thất liếc nhìn anh.

“Mệt không, về thẳng nhà nhé?”

Hứa Ngôn đương nhiên biết cô ấy để ý đến mình nên mới về trước, cô rất it khi về nhà sớm như vậy.

Ngẩng đầu nhìn bức màn trời đen nhánh, ánh đèn thành phố ban đêm huy hoàng, nhưng lại không có sao. Mới chớp mắt đã nhiều năm như vậy trôi qua, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cô tịch. Tô Tiêm chắc cũng đã hóa thành một trong ngàn vạn những ánh sao kia rồi đúng không, đáng tiếc, cho dù anh có mở to mắt cỡ nào, cũng không tìm thấy.

Tử Thất nhìn anh ngước mặt lên, mái tóc tán loạn nhảy múa trong gió, lại xa rời trần thế này thêm mấy phần, không khỏi lái xe chậm lại: “Muốn ngắm sao? Đưa anh đến một chỗ.”

Hứa Ngôn dĩ nhiên là không đáp ứng cũng không cự tuyệt. Gió lớn, nhưng Tử Thất lái chậm. Bình thường cho dù làm việc gì, chỉ cần có Hứa Ngôn ở đó, cô sẽ rất cẩn thận.

Chỉ chốc lát sau xe đã vòng lên đỉnh núi. Bốn phía trở nên an tĩnh lại, không còn nghe thấy tiếng xe cộ tấp nập nữa, hai người xuống xe tựa vào hàng rào trên vách đá.

Hứa Ngôn ngẩng đầu, vẫn không nhìn thấy bất cứ ngôi sao nào, Tử Thất lại chỉ xuống chân núi.

Dưới màn đêm bao la, nhìn xuống cả thành phố tràn ngập ánh đèn rực rỡ, càng làm nổi bật cả một khoảng trời đầy những ánh sáng lộng lẫy đẹp đến lạ thường.

“Anh từ trước đến giờ chỉ nhìn thấy những vì sao trên đỉnh đầu, thích vẻ không linh siêu thoát kia, lại chán ghét sự phù hoa sặc sỡ nơi thành thị, thật ra thì ánh đèn của vạn nhà, không phải cũng là một thắng cảnh của nhân gian sao, anh không cảm nhận được dù chỉ một chút sự ấm áp và hạnh phúc đắng sau những ánh sáng tựa những đốm lửa nhỏ kia sao?”

Hứa Ngôn ngây ngẩn, quay đầu nhìn gương mặt bên của Tử Thất, bao nhiêu năm qua, rất ít khi nghe thấy cô nói những lời này. Hoặc là, bọn họ đã rất lâu rồi chưa từng đối mặt nói chuyện với nhau.

Không biết nên trả lời ra sao, chỉ yên lặng sởi áo khoác khoác lên người cô. Anh hiểu ý cô, có lẽ Tô Tiêm với anh mà nói chính là một vì sao trên bầu trời, còn Tử Thất chính là một ngọn đèn chăng. Hứa Ngôn biết, từ trước đến nay mình vẫn luôn là một kẻ ích kỷ. Rõ ràng phải dựa vào ngọn đèn này chỉ lối, soi đường, cho anh sự ấm áp, vậy mà trước sau vẫn ngẩng đầu lên trông ngóng ánh sao.

Anh muốn hỏi Tử Thất chuyện về Đường Văn Vũ… Thì ra anh cũng có chuyện muốn biết, vì anh sợ, sợ sự trẻ trung, sợ sự nhiệt tình của cậu ta, quan trọng nhất là, cậu ta yêu cô ấy, có thể khiến cho cô ấy vui vẻ. Đến giờ anh vẫn không nghĩ ra lý do gì mà Tử Thất không chọn cậu ta mà tiếp tục ở lại bên cạnh mình. Anh mắc nợ cô, phương pháp tốt nhất là trả lại tự do cho cô. Thật ra lý trí đã có sự lựa chọn, nhưng chính sự ích kỷ của bản thân đã khiến anh không thể mở miệng. Mà loại ích kỷ này còn không phải xuất phát từ tình yêu, mà là một sự bám víu viện cớ vô sỉ bí ẩn nào nó, chỉ vì mình không thể rời bỏ cô ấy, điều này khiến cho tự sâu trong đáy lòng anh cảm thấy chán ghét bản thân và xấu hổ vô cùng, vậy nên càng thêm trở nên trầm mặc ít nói.

Khi về đến nhà đã rất muộn, hai người mặc dù hàng đêm ngủ chung một giường, nhưng lúc nào cũng là một người ngủ trước, một người mới về. Cùng nhau nằm xuống, e rằng chỉ càng thêm lúng túng. Tử Thất lấy cớ ngày mai đi công tác còn có tài liệu phải chuẩn bị, hơn ba giờ mới lên giường. Mơ mơ màng màng nhắm mắt lại không được bao lâu, cảm giác có một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm lên da mặt cô, sau đó phảng phất như bị bỏng mà rụt trở về.

Ban đêm, ác mộng vẫn ùa tới như cũ, có điều lần này không phải là cuốn phim về cô, Tô Tiêm và Hứa Ngôn nữa, mà còn thêm một Đường Văn Vũ. Giấc mơ vô cùng kỳ quái biến thái, nửa người của Tô Tiêm bị chôn sâu dưới đất, sau đó Hứa Ngôn dùng sức kéo cô ấy, muốn lôi cô ấy ra, cô cũng đứng đằng sau dùng sức ôm lấy thắt lưng Hứa Ngôn lùi về sau, sau đó, phía sau cô lại là Đường Văn Vũ. Trong đầu còn phối hợp với chất giọng trẻ con ngây thơ lại có chút máy móc đọc đồng dao: “Nhổ củ cải, nhổ củ cái, hò dô ta nào, nhổ củ cải, hò dô ta nào, nhổ không được, bà cụ già, mau mau tới, mau tới giúp chúng ta nhổ củ cải…”

Cô vẫn gắng sức trong mơ, nhưng Đường Văn Vũ sau lưng cũng kéo cô rất mạnh, sau đó không cẩn thận một chút, tay cô trượt một cái, buông ra, theo quán tính ngã nhào trên mặt đất phía sau, mà Hứa Ngôn cũng ngã về phía trước, bị chôn vùi xuống lòng đất cùng với Tô Tiêm. Trong mơ, cô gào khóc, ra sức đấm xuống mặt đất, đào bới mặt đất, bàn tay đầm đìa máu mà bên tai vẫn còn vang lên tiếng hát “Nhổ củ cái, nhổ củ cải, ai tới giúp chúng ta nhổ củ cải…”

“Tử Thất! Tử Thất!” Một đôi tay ra sức túm lấy cô, lớn tiếng gọi. Cô vừa liều mạng giãy giụa, vừa rơi lệ đầy mặt mà tỉnh lại, hơi thở vẫn còn dồn dập.

Hứa Ngôn dùng chiếc khăn lông mát lạnh xoa xoa lên gương mặt còn vặn vẹo vẫn chưa tỉnh mộng của cô.

“Tử Thất, em sốt rồi, đừng lộn xộn nữa.”

Tử Thất dần dần phục hồi tinh thần lại, giọng nói đã trở nên khàn khàn, “Mấy giờ rồi, em phải ra sân bay.”

Hứa Ngôn ấn người cô xuống, giọng nói hiếm khi có một tia ra lệnh không cho phép kháng cự: “Bệnh thành như vậy rồi, hôm khác đi, anh đã gọi điện đến công ty em rồi.”

Có lẽ hôm qua đã đứng trên núi quá lâu nên cảm lạnh. Hơn nữa mấy năm nay cô vẫn rượu bia hút thuốc không ngừng, lại thường xuyên thức đêm, thể chất vốn đã yếu.

Hứa Ngôn thay túi chườm đá đặt lên trán cô, nhìn gương mặt ửng hồng do sốt cao của cô, ánh mắt như phủ một lớp sương mù, nhiều thêm mấy phần diễm lệ phong tình, không khỏi có chút thiếu tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác.

“Nếu một lát nữa mà không hạ sốt thì phải đưa em đến bệnh viện thôi.”

“Em không đi.” Tử Thất yếu ớt cau mày, “Em muốn uống nước…”

Hứa Ngôn biết từ sau vụ tai nạn xe cộ lần trước, cô đã không thích bệnh viện, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không đi, bình thường có đau đầu cảm sốt gì cũng tùy tiện mua thuốc ở ngoài hàng uống.

Rót cho cô cốc nước, sợ cô bị sặc, lại tìm một cái ống hút cắm vào. Đem gối đầu lót xuống dưới, đỡ cô ngồi dậy.

“Uống từ từ, đừng vội.” Một tay khẽ vuốt ve lưng cô, nhìn dáng vẻ tiều tụy khổ sở của cô mà lòng hơi nhói đau.

“Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”

Hứa Ngôn ngẩn người, Tử Thất cũng lập tức phát hiện ra những lời này không ổn, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng. Nhưng dường như, có khi còn thiếu gần gũi hơn cả bạn bè bình thường.

Hứa Ngôn cười khổ, bao nhiêu năm qua cô vẫn chăm sóc anh, sau tai nạn càng thêm một tấc không rời, canh giữ bên cạnh anh. Anh đã sớm coi cô là bạn, còn tiếp nhận sự quan tâm quý trọng của cô mãi đã thành thói quen. Nhưng khi thấy sự thật là mình đã dành quá ít sự quan tâm cho cô, cho dù chỉ một chút chuyện nhỏ nhặt như vậy, mà cũng khiến cô mất tự nhiên và không quen, thậm chí được chiều mà lo.

Những năm qua, rốt cuộc mình đã ở đây làm những gì?

“Đói bụng rồi đúng không, ăn cháo đi.”

Anh bưng bát cháo lên chuẩn bị bón cho cô, Tử Thất luống cuống tay chân đón lấy: “Để em tự ăn.”

Ăn xong rồi, lại mơ mơ màng mảng thiếp đi, chạng vạng, Hứa Ngôn đẩy cửa ra xem cô đã tỉnh chưa, lại thấy cô đã ngồi ở đầu giường xem tài liệu, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.

“Em không nghỉ ngơi cho tử tế được một lần sao?”

Tử Thất không ngẩng đầu lên nhìn anh, cô không thể nào đối mặt với vẻ dịu dàng của anh được, trước kia còn hay bị sự dịu dàng bên ngoài của anh mê hoặc, ví dụ như đưa cô về nhà, xách cặp giùm cô, có cầu tất đáp vân vân. Nếu như bao nhiêu năm như vậy mà cô còn không nhìn thấu, phía sau vẻ dịu dàng của anh ẩn giấu sự lạnh lùng bạc tình đến đâu, thì đã uổng công làm người.

“Em đã bớt sốt rồi, không sao đâu. Công việc bên đó không chậm trễ được, mai em sẽ qua.”

Hứa Ngôn không nói gì nữa, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, anh xuống nhà mở cửa, Đường Văn Vũ tay xách túi lớn túi nhỏ đứng ngoài cửa, cố tỏ ra trấn định nhìn Hứa Ngôn.

“Nghe nói Tử Thất bị ốm, tôi tới thăm cô ấy một chút.”

Hôm nay hình như là sinh nhật cậu ta, không phải là nên đi chơi với bạn bè sao. Hứa Ngôn điềm đạm lịch sự, vẫn không có biểu cảm gì nhìn cậu ta: “Cô ấy bớt sốt rồi, vừa ngủ xong, yên tâm.”

Người vẫn không hề nhúc nhích, hiển nhiên là không định cho Đường Văn Vũ vào.

Đường Văn Vũ lập tức từ căng thẳng biến thành chán nản, có chút ủ rũ đưa một đống đồ cho anh.

“Vậy anh hỏi thăm cô ấy giùm tôi một tiếng. Cắt bánh gato cho cô ấy nữa.”

Hứa Ngôn không nhận đồ, nhìn chiếc hộp đựng bánh gato đẹp đẽ kia, thầm nghĩ Hứa Ngôn mày làm sao vậy.

Nghiêng người: “Cậu vào ngồi đi.”

Đường Văn Vũ có chút vui vẻ bước vào phòng, dù sao cũng là vợ của người ta, cậu ta còn không cố chấp đến mức tỏ ra yêu thích một cách ngang nhiên hợp tình hợp lý, ở trước mặt Hứa Ngôn vẫn khó tránh khỏi có chút nhụt chí. Mà vốn có lòng tranh giành, thì cái loại tình tình đó cùng ánh mắt lúc nào cũng đạm mạc của Hứa Ngôn cũng làm cho cậu ta không tranh nổi. Phải nói Tử Thất đối với cậu là một quyển sách dày cộp nặng trịch, mà Hứa Ngôn là một điều bí ẩn.

“Cô ấy ở trên lầu, cậu lên đấy đi.”

Đường Văn Vũ đương nhiên sẽ không e ngại lập tức đi lên lầu, Tử Thất thấy cậu ta tới cũng rất vui vẻ, ăn rất nhiều bánh gato và những món ăn cô thích mà Đường Văn Vũ mang tới, hai người chuyện trò rất lâu.

Hứa Ngôn yên tĩnh ngồi dưới lầu đọc sách, mặc dù vẫn đang lật, nhưng rốt cục đang xem cái gì, anh cũng không biết.

Lúc Đường Văn Vũ xuống lầu cũng là thời gian anh vẫn đi nghỉ lúc bình thường, nhìn bộ dạng lưu luyến không rời của cậu ta, nhất định là bị Tử Thất đuổi ra ngoài.

Tiễn cậu ta ra cửa, mặt mày Đường Văn Vũ tràn ngập vẻ vui mừng, xoay người lại nói: “ Tử Thất hay cậy mạnh, phải nhờ anh quan tâm nhiều hơn.”

Nhất thời cũng biết mình lỡ lời, vợ của người ta, cần cậu nhờ cậy sao. Thấy Hứa Ngôn chỉ nhíu mày, không nói gì thêm, vội vàng từ biệt rời đi.

Hứa Ngôn quay vào trong phòng, đứng một lúc lây, đột nhiên vung tay nặng nề ném quyển sách trong tay lên bàn, sau đó đi vào phòng tắm, tắm rửa đi ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm Đường Văn Vũ đã đỗ xe chờ bên ngoài, đưa Tử Thất đến sân bay. Hứa Ngôn lo cho sức khỏe của cô, vốn muốn hỏi có cần anh đi cùng với cô không, lời ra đến miệng, lại biến thành một câu tạm biệt đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.