Phù Quang

Chương 43: Chương 43: (tiếp)




“Đánh đàn, thổi tiêu, đàn tỳ bà, tìm cho ta mấy người đó tới!” Bạch Tiểu Du đột nhiên nhớ ra hợp tấu cần không chỉ một nhạc sư, vội bồi thêm một câu với Tiểu Hân Tử. Lúc này mới trở lại bên trong, chờ đợi.

Đại khái sau nửa nén hương, ba nhạc sư mới khoan thai bước đến.

“Chúng thần khấu kiến Bạch Quý nhân”

“Miễn lễ, bình thân” Bạch Tiểu Du khoát tay, lại nói, “Hôm nay bổn cung mời các ngươi đến là vì bữa tiếc Tết Trung nguyên trong cung sắp tới. Hoàng thượng để ta soạn một bài hát mới, hi vọng mấy vị có thể hợp tấu giúp bổn cung”

Ba nhạc sư đều đồng loạt chắp tay nói: ” Chúng thần sẽ dốc sức vì nương nương phân ưu”

“Vậy làm phiền ba vị nhạc sư rồi, đây là khúc ta mới soạn, các ngươi nhìn qua xem” Bạch Tiểu Du hơi gật đầu, mặt dày nói bản nhạc côn trùng soạn nói thành của bản thân đưa cho ba nhạc sư.

Ba nhạc sư tiếp nhận khúc phổ, vốn định chỉ xem qua vài lần, không có biện pháp, bình thường khúc phổ nương nương trong cung đưa cho bọn họ chỉnh sửa cũng không ít, cũng chỉ là một bản thô ráp không lên được mặt bàn, ngẫu nhiên mới có bài dễ nghe, vì vậy bọn họ không ôm bao nhiêu hi vọng mới bài Bạch Tiểu Du soạn, chỉ hy vọng đừng quá không giống bình thường, đến lúc đó tại bữa tiệc làm cho long dung giận dữ liền thảm.

Trong nội tâm nghĩ thế nhưng khi nhìn kĩ khúc phổ, cả đám đều ngây người. Bài này tiết tấu nhẹ nhàng, thanh bằng thanh trắc khá tuyệt, một điểm cũng không giống giai điệu du dương, bài hát gần như phổ thông, lại không có vẻ thô bỉ, quả nhiên là khúc phổ kì lạ!

Một nhạc sư đứng ra, kích động nói: “Nương nương, đây quả thật là do ngài sáng tác? Thật sự là quá mỹ diệu, bọn thân rõ ràng có thể thấy khúc phổ kì diệu tuyệt luân thế này thật sự là nhờ phúc của nương nương!”

“Là bổn cung… sáng tác… Ha ha, các ngươi quá khen rồi, ta chỉ tùy ý viết…” Bạch Tiểu Du cười nhạt, ôm hết tất cả công lao vào. Haizz, cũng không thể nói là nàng coppy bài hát của Hà Đồ ở thời không khác chứ? Cũng không thể nói một côn trùng giúp nàng viết khúc phổ mà nhỉ? Nói ra để người ta coi là tên điên chắc?

“Nương nương khiêm tốn, vi thần đã từng nhìn thấy rất nhiều khúc phổ nhưng đây là khúc tuyệt nhất. Nhạc khúc nương nương tài hoa, chỉ sợ toàn bộ hoàng cung người có thể giống nương nương chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, bọn thần cảm thấy không bằng…!”

“Đúng vậy, thần cũng biết lối suy nghĩ của nương nương kì diệu, giai điệu nhẹ nhàng ưu mĩ, đúng là tác phẩm xuất sắc hiếm thấy!”

Ba nhạc sư thảo luận khúc phổ cùng một chỗ, thay nhau tán thưởng.

Thấy vậy, Bạch Tiểu Du chỉ có thể xấu hổ cười cười, tuy được các nhạc sư khen một phen nhưng trong nội tâm chẳng có gì vui sướng ngược lại có một loại cảm giác tội lỗi khi coppy. Haizz, quả nhiên chỉ có việc mình tự làm mới thấy yên tâm thoải mái…

” Vậy ba vị nhạc sư này, hiện tại chúng ta trước hết thử hợp tấu một chút. Mau hợp tấu bài hát này bổn cung và Vũ Chiêu nghi còn phải phối hợp biên soạn vừa ca vừa múa, đến trước cung yến cần làm phiền các ngươi rồi”

“Nương nương khách khí, đây là việc chúng thần nên làm. Chúng thần liền bắt đầu hợp tấu thử”

Bạch Tiểu Du nghe vậy gật đầu, bai vị nhạc sư liền ở một bên bắt đầu chuẩn bị dựa theo bài của nàng thử hợp tấu cùng một chỗ.

Ba nhạc sư đều từng người lấy nhạc khí của bản thân ra, cái gì thất huyền cầm (đàn cầm), đàn triều tiên (một loại đàn giống như đàn tranh), ống tiêu, cây sáo, tỳ bà, đàn nhị…, đủ loại. Xem ra, cơ hồ mỗi người không chỉ am hiểu về một loại nhạc khí. Nhạc sư trong nội cung quả nhiên càng ”trâu bò” hơn hiện đại…

Một buổi chiều, ba người không ngừng thổi nhạc khí trên tay, thử rất nhiều loại nhạc khí khác nhau hợp tấu. Dựa vào âm thanh hợp tấu, cuối cùng quyết định sử dụng thất huyền cầm, ống tiêu và đàn nhị.

Đối với kết quả này, Bạch Tiểu Du khá hài lòng.

Giải quyết hợp tấu, tiếp đến là phần hát của Bạch Tiểu Du rồi. Bình thường không có âm nhạc hát lung tung, dù có sai âm điệu cũng không là vấn đề nhưng giờ có người đệm nhạc cho nàng, nàng lại khẩn trương, chỉ sợ hát sai.

Hít sâu một hơi, Bạch Tiểu Du hạ quyết tâm nói: “Các ngươi hợp tấu lại một lần, bổn cung muốn hát thử một lần, xem thử có thể hát không” Hát hát hát, cùng lắm nếu sai thì tập luyện là được

“Vâng!”

Ba vị nhạc sư gật đâu, triển khai tư thế chuẩn bị hợp tấu. Đợi Bạch Tiểu Du chuẩn bị sẵn sàng, làm tư thế bắt đầu diễn tấu.

“Vĩnh viễn cất giấu ánh trăng trong lòng

Nụ cười nhuốm bi lương, cười đến thê lương

Đứng lặng một phương trông ngóng về người

Người từ khi sinh ra đã định làm vua chính trực, ngông cuồng

Khắc ghi tên người là Vân Hoàng

Chiều tà trên chiến trường đầy khói lửa

Chém giết dần biến mất theo năm tháng

Mười hai chương văn tế người đọc vang động bốn bề

Bao nhiêu máu đổ xuống Hoàng Hà, xuống Trường Giang

Để bảo vệ những người thân đang sống ở quê nhà… (1)”

Ở lời bài hát, côn trùng đã đổi “Viêm Hoàng” thành “Vân Hoàng”. Tuy nhiên Bạch Tiểu Du vẫn thích hai chữ “Viêm Hoàng” nhưng là không phù hợp với bối cảnh Vân quốc, cũng đành chịu.

Một lần hát thử, tuy vẫn có chỗ khác giai điệu nhưng tổng thể tạm được, chỉ cần tập luyện nhiều hơn liền không thành vấn đề. Trong nội tâm Bạch Tiểu Du tràn đầy tin tưởng.

Lại tiếp tục luyện hai lần, nhìn sắc trời đã dần tối mới dừng lại. Lại để cho Tiểu Hân Tử tiễn ba nhạc sư, hơn nữa phân phó bọn họ ngày mai lại đến.

Ngày hôm sau, lại luyện một buổi sáng, Bạch Tiểu Du đã hát hợp giai điệu, cả bài đều có thể thuận lợi hát.

Đợi đến khi luyện đến tình trạng có thể lên đài, nàng mới thật sự nhẹ nhàng thở ra.

“Má ơi, luyện hát thật sự rất mệt mỏi! Về sau ta sẽ không bao giờ… nói ca sĩ rảnh rỗi, người ta luyện hát cũng không dễ gì…” Vượt qua kiểm tra, Bạch Tiểu Du mệt mỏi gục xuống bàn.

Số 18 bay ra, ngồi trên bàn, vỗ cánh tạo gió: ” Cũng biết mệt đấy, ai bảo ngươi không có việc gì tự nhiên hát làm chi?”

“Việc đấy có thể trách ta sao? Cũng không phải ta tự nhận hát..” Bạch Tiểu Du vô cùng oán niệm cào mặt bàn.

Côn trùng nhìn Bạch Tiểu Du, nhướng mày: “Có khác sao?”

Bạch Tiểu Du đáp trả: “Chẳng lẽ không khác? Tự nguyện và bị ép khác nhau rất nhiều đấy? Tối thiểu là không giống về tính tích cực”

Côn trùng đánh giá Bạch Tiểu Du một lượt, sau đó rút ra một kết luận: “Ta thấy ngươi từ đầu đến cuối rất là tích cực!”

Phốc! Nàng rất tích cực? Nàng là không có biện pháp khác, còn từng có ý muốn chết sớm siêu sinh sớm đây… Bạch Tiểu Du ủy khuất nhìn côn trùng.

Đang muốn vuốt ve côn trùng vài cái thì bụng kháng nghị. Không có biện pháp, nàng sắp chết đói. Vì vậy nàng tạm thời thu lại oán niệm với côn trùng, kêu Hương Lăng mang đồ ăn tới, trước giải quyết vấn đề ấm no đã.

Ăn cơm, nghỉ ngơi xong Bạch Tiểu Du lại bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ với côn trùng, rốt cuộc dù có căng mắt vẫn không thắng nổi.

Bạch Tiểu Du bỏ ý định này, xoa xoa mí mắt còn run rẩy, cảm thán một tiếng: Haizz, luyện hát của ta OK rồi. Nhưng mà còn phải mang khúc phổ cho Vũ Chiêu nghi để nàng ấy biên đạo múa. Đợi nàng ấy múa xong còn phải cùng tập luyện mấy lần. Phiền quá à”

Số 18 bay lên, rung đùi đắc ý nói: “Tự gây nghiệt, không thể sống!”

“Ngươi cái đồ côn trùng phản chủ!” Bạch Tiểu Du nổi giận gầm lên một tiếng, cầm cái đầu nhỏ ném vào trong tay áo, dùng sức phẩy phẩy cánh tay mới thở phì phò đi ra ngoài.

Ra ngoài gặp ba vị nhạc sư cũng vừa dùng cơm xong, vì vậy Bạch Tiểu Du thu lại giận dữ, đổi vẻ mặt cười nhạt đi về phía trước.

“Ba vị sư phó, bổn cung đã luyện hát khá được rồi. Chỉ là Vũ Chiêu nghi nương nương còn cần biên đạo múa, lại vất vả cho các vị theo ta đi đến chỗ Vũ Chiêu nghi nương nương tiếp tục diễn tấu rồi”

Ba nhạc sư đồng loạt cúi người nói: “Bạch Quý nhân khách khí, chúng thần không khổ cực, chúng ta liền theo nương nương đi. Mời nương nương!”

Bạch Tiểu Du gật đầu một cái, trực tiếp bước về phía điện chủ. Trong điện chủ, Vũ Chiêu nghi vừa dùng cơm trưa, đang nghỉ ngơi.

“Tỷ tỷ, muội muội đã soạn nhạc xong, mang tới cho ngài nghe” Hành lễ, Bạch Tiểu Du vội nói cho Vũ Chiêu nghi.

Nghe vậy Vũ Chiêu nghi lắp bắp kinh hãi: “Ôi, nhanh như vậy? Mới có hai ngày ngươi đã soạn nhạc xong?!”

“Dạ, chỉ là đột nhiên có cảm hứng mới làm ra, có thể còn chút ít thô ráp. Trước người tạm nghe thử chút?”

Vũ Chiêu nghi gật gật đầu: “Ừ, vậy trước tiên nghe một chút. Nhưng mà ta nghĩ, ca khúc muội muội làm sẽ không kém”

Bạch Tiểu Du thoáng cười nhạt, không nói thêm, để ba nhạc sư tiến lên, hợp tấu “Vi long”

Tiếng nhạc cất lên, Vũ Chiêu nghi rất hào hứng, cẩn thận lắng nghe.

Cái bài này so với những khúc truyền thống kia nhẹ nhàng hơn một ít, nhưng mà vẫn uyển chuyển trữ tình, lôi cuốn. Hơn nữa hợp tấu giữa ống tiêu, đàn nhị kéo, thất huyền cầm biến ảo, cả bài hát mỹ diệu tuyệt luân!

Hết, Vũ Chiêu nghi không tự giác vỗ tay: “Muội muội, thật hay! Cho tới bây giờ ta cũng chưa nghe qua loại bài này! Không biết cái đầu nhỏ của muội nghĩ gì mà có thể nghĩ ra giai điệu mỹ diệu nhường này?”

“Tỷ tỷ phóng đại rồi, ta chỉ là tùy ý làm. Tỷ tỷ cảm thấy thế nào? Bài này thích hợp người biên đạo múa sao?”

Vũ Chiêu nghi kéo tay Bạch Tiểu Du nói: “Thích hợp, vô cùng thích hợp! Giai điệu nhẹ nhàng, uyển chuyển, cực kì hợp bộ múa ta đang nghĩ trong đầu. Muội muội ngươi thật sự rất tài hoa!”

Bạch Tiểu Du cũng cười theo: “Thích hợp là tốt rồi. Vậy tỷ tỷ có thể phối hợp để múa, đợi tỷ tỷ biên đạo tốt rồi chúng ta sẽ cùng nhau tập một thời gian ngắn”

Vũ Chiêu nghi gật đầu một cái, lôi kéo Bạch Tiểu Du đi về phía tây điện Thủy Lộ, ba nhạc sư cũng theo sát phía sau.

Vào lầu múa, Bạch Tiểu Du nhìn xung quanh một lượt: phát hiện bên ngoài tòa lầu này tuy rằng kì lạ nhưng bên trong lại càng thú vị hơn. Trên tường gỗ lim khắc một nữ tử đang múa, một thân cung trang phiền phức, dung mạo nàng kia hiển nhiên là của Vũ Chiêu nghi.

Ngựa đực quả thực bỏ ra rất nhiều tâm tư cho Vũ Chiêu nghi. Có điều, nàng thật không hiểu, chẳng lẽ hoàng đế cổ đại đều có bệnh chung? Ngay cái thói quen ban thưởng đấy! Càng nói nàng càng khinh bỉ ngựa đực!

Đang đánh giá lầu múa, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng nhạc quen thuộc, Bạch Tiểu Du thu hồi ánh mắt nhìn sang. Chỉ thấy, giờ đây Vũ Chiêu nghi đang đứng ở giữa sân khấu, mà ba nhạc sư ở một bên đã bắt đầu vòng hợp tấu mới.

Theo tiếng nhạc, cánh tay Vũ Chiêu nghi chậm rãi nhẹ giơ lên, mềm mại không xương, cả người linh hoạt giống như nước. Hoa sen nở rộ theo từng bước chân, giống như bươm bướm bay múa, như dòng nước chảy róc rách. Nếu như trăng sáng nơi núi sâu xinh đẹp sáng ngời thì người múa lại tựa tia nắng ban mai nơi hành lang nhỏ, giống như lá sen tròn đựng nước, khiến người như ẩm rượu ngon, không thể tự kiểm chế.

Một lần nữa, Bạch Tiểu Du bị kĩ thuật Vũ Chiêu nghi nhảy làm cho chấn kinh. Múa như thế, không chỉ là múa, mà càng giống là nàng đang giải thích tính mạng của mình là vì múa mà sinh ra.

Một màn múa hết, Bạch Tiểu Du không nhịn được vỗ tay, thật là đẹp.

“Tỷ tỷ, ngươi nhảy thật đẹp! Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy điệu múa nào như vậy!”

Vũ Chiêu nghi dùng khăn lau mồ hôi, đi xuống đài: “Ha ha, ta chỉ là nhảy theo âm nhạc thôi, thấy thế nào?”

Bạch Tiểu Du gật đầu: “Ừ, đẹp lắm! Tỷ tỷ ngươi có thể lấy điệu múa vừa rồi biên đạo”

Vũ Chiêu nghi cười gật đầu: “Ừ, ta cũng tính như thế, chỉ là ta mới chỉ làm động tác một lần, sẽ còn phải chỉnh sửa lại một số chỗ, đại khái qua mấy ngày chúng ta có thể cùng tập luyện”

“Cũng được, vậy đến lúc đó tỷ tỷ nhớ phái người nói cho ta biết một tiếng, ta lập tức tới luyện tập cùng tỷ tỷ” Bạch Tiểu Du cười, giữ chặt tay Vũ Chiêu nghi mà nói. Nàng bây giờ càng ngày càng thích Vũ Chiêu nghi, người xinh đẹp dễ nói chuyện, hơn nữa tính tình cũng tốt. Hiện tại nàng cũng bắt đầu cảm tạ hoàng hậu phân nàng tới điện Thủy Lộ này!

Sau khi quyết định, hai người rời khỏi lầu múa. Đi đến bên ngoài điện chủ, Bạch Tiểu Du cảm thấy có chút khốn đốn mới tách khỏi Vũ Chiêu nghi, trở về sườn điện nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.