Phù Quang

Chương 25: Lập lại trật tự 1




“Tư Đồ không có ở đây sao? Hắn không phải mang bệnh nặng trong người sao? Vì sao không có ở trong phủ?” Hoàng thượng răn hỏi quản gia mặt sắt.

“Bẩm hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân hôm qua đã đi ra ngoài, đến nay vẫn chưa trở về.” quản gia mặt sắt quỳ xuống đất – trả lời.

Ta ngáp một cái, đã sớm đoán được sẽ như vậy, Đại biến thái mà vác bụng bầu đến cho ngươi xem mới lạ – quỷ khóc thần sầu nha.

“Vậy khi nào hắn trở về?”

“Bẩm hoàng thượng, việc này…nô tài không biết.”

Ta tiếp tục ngáp, chỉ cần ngươi ở đây hắn sẽ không trở về ~

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta ngửi thấy mùi vị của ngươi, đúng là ngươi đã trở về!” Tiểu Lôi đột nhiên hưng phấn chạy vọt đến, nhào vào lòng ta.

Ta xoa đầu Tiểu Lôi: “Tiểu Lôi ngoan, mấy ngày nay ở đây có quen không? Đại biến thái có … ăn hiếp ngươi hay không a.”

“Không có. Chỉ là người ở đây thật lạ, Tiểu Lôi không thích.” Tiểu Lôi lắc đầu.

“Khụ…khụ ừm!” Hoàng thượng bất mãn lên tiếng, báo cho biết sự hiện diện của hắn.

“À, à, Tiểu Lôi, bái kiến hoàng thượng.” Ta đẩy Tiểu Lôi ra. Ai ngờ Tiểu Lôi vừa nhìn thấy hoàng thượng xong liền lập tức ngây dại, hơi giật mình – bất động nhìn hoàng thượng. Ánh mắt…tập trung nhìn từ eo ếch hoàng thượng trở xuống, ánh mắt càng tụ tập lại ở … phần giữa hai chân.

…Tiểu Lôi, ngươi nhìn chằm chằm vào thân thể người ta làm cái gì, thật không có lễ phép-.

“Khụ…khụ khụ! ! !” Lần này ban đầu hoàng thượng mất tự nhiên – nhắc nhở. Nhưng sau lại biến thành hoảng sợ. “Ngươi…Ngươi muốn làm gì?”

Bởi vì Tiểu Lôi hình như hoàn toàn không hiểu ý hoàng thượng, khi không còn dùng lỗ mũi hít hà, hít hít ngửi ngửi đến vị trí trọng điểm của hoàng thượng.

Trong lúc mũi Tiểu Lôi còn cách vị trí trọng yếu của hoàng thượng chỉ chưa đầy nửa thước, ta từ phía sau nắm lấy Tiểu Lôi kéo lại: “Tiểu Lôi! Ta mới đi có nhiêu ngày đâu? Ngươi…Ngươi sao lại bị dưỡng thành ra cái loại ham mê như thế!”

Tiểu Lôi mê mang quay lại, một tay chỉ vào vị trí trọng yếu của hoàng thượng, sau đó hồn nhiên nói với ta: “Tỷ tỷ, nơi đó hình như có món đồ rất quan trọng.”

Ta phun…Tiểu Lôi! Chỗ đó của đàn ông ai mà chẳng có thứ rất trọng yếu chứ.

“Tỷ tỷ.”Tiểu Lôi lại gần bên tai ta nói: “Tỷ tỷ, ta hình như ngửi thấy được mùi vị của Thần bí thạch.”

Thần bí thạch? ! Là một trong tứ bảo có thể đưa ta trở về! “Thật sao? !” Ta hơi khó tin – hỏi lại Tiểu Lôi, hoàng thượng tại sao lại đem một viên đá… đặt ở … chỗ đó làm chi = =?

Tiểu Lôi nghiêm túc gật đầu.

“Các ngươi, rốt cuộc là đang thảo luận cái gì?” Hoàng thượng thấy ta và Tiểu Lôi lén lút thì thầm to nhỏ, bất mãn hỏi.

“Chờ một chút!” Ta vươn bàn tay cản ngang hoàng thượng. “Ta và Tiểu Lôi có chút chuyện gấp cần thương lượng. Bây giờ ngài cứ ở đây chờ Đại biến thái, lát nữa ta sẽ quay lại.” Nói xong liền đem Tiểu Lôi đi ra ngoài.

“Ngươi chắc chắn đó là Thần bí thạch?” Đến chỗ không có ai, ta mới hỏi lại Tiểu Lôi một lần nữa.

“Ừm! Nhất định là mùi vị này, không sai!” Tiểu Lôi rất kiên định trả lời.

“Nhưng mà, hoàng thượng…hắn đem một viên đá đặt ở đó…hắn không thấy khó chịu sao?” Đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Nhưng nói gì thì nói, ngày hôm qua lúc ta lột trần hắn, hình như cũng không chú ý đến chỗ đó của hắn có đặt viên đá gì không a, chẳng lẽ do hôm qua ta quá hỗn loạn? Không để ý đến?

Tiểu Lôi lắc đầu, “Nó hiện tại có khả năng là không phải mang hình dáng một viên đá nữa.”

“A? Không phải hình dạng một viên đá? Không phải gọi là Thần bí thách sao?” Ta nghi ngờ.

“Ừm! Nó nguyên bản đích thật là một viên đá.” Tiểu Lôi gật đầu, sau đó nói tiếp: “Nhưng tỷ tỷ, ngươi có biết tại sao chúng ta gọi nó là thần bí thạch không?” Tiểu Lôi hỏi ngược lại ta

“Nói thừa, ta làm sao mà biết được!”

“Đó là bởi vì, Thần bí thạch này là một hòn đá rất đặc biệt. Nó sẽ cùng với ý thích của bản thân mà biến hóa thành bất cứ hình dạng gì. Có thể là một hòn đá nhỏ, cũng có thể chỉ là một dòng nước suối, cũng có thể là một cái chén, một con sâu nhỏ, cũng có thể là một bộ y phục, một chiếc giầy…Tóm lại, sở dĩ được gọi là Thần bí thạch, chính là bởi vì không ai biết nó rốt cuộc là có hình dạng gì, chính là cho dù nó có xuất hiện trước mắt ngươi, ngươi cũng có thể hoàn toàn không nhận ra được!” Tiểu Lôi chậm rãi giải thích.

“Nói cách khác, Thần bí thạch này chỉ có thể dựa vào phán đoán của ngươi?” Ta hỏi.

Tiểu Lôi gật đầu, sau đó trả lời: “Ta nhớ rõ thật lâu thật lâu trước kia, lúc ta tìm được nó, nó đang là một chiếc răng giả trong miệng của Thái thượng lão quân…”

Ta đảo! Đây là đá quái thú à?

Chờ…chờ một chút. “Tiểu Lôi, ngươi ngửi thấy được mùi vị của Thần bí thạch trên…ách…tại ‘nơi đó’ của hoàng thượng sao? Vậy, vậy trên bắp đùi, bắp chân có không?”

Tiểu Lôi lắc đầu. “Không có, chỉ có một chỗ có mùi của Thần bí thạch mà thôi.”

Khổ rồi…Chẳng lẽ nói, Thần bí thạch lần này chính là…giả dạng thành quần lót của hoàng thượng! ! !

Thì ra, cổ quái không phải là hoàng thượng, mà là viên đá kia = =!

“Nếu như ta đoán không sai…Tiểu Lôi, lát nữa ngươi trở về, len lén lại gần phía sau mông hoàng thượng nhìn xem có hay không Thần bí thạch.” Ta phân phó.

Tiểu Lôi gật đầu.

Cho nên, đương lúc Tiểu Lôi lại gần sau mông hoàng thượng, gật đầu, ta hoàn toàn tuyệt vọng. Thần tiên của ta a, một tảng đá như ngươi biến thành cái gì không biến, tại sao lại biến thành cái quần lót a? !

“Các ngươi… cuối cùng là có chuyện gì dối trẫm!” Hoàng thượng đã không thể nhịn được nữa, trên trán nổ lên một sợi gân xanh.

“Không có, không có!” Ta kéo Tiểu Lôi về. Cười mỉa – nói với hoàng thượng: “Chờ Đại biến thái, chúng ta cùng nhau chờ Đại biến thái…!”

Hoàng thượng nghi ngờ lừ mắt nhìn chúng ta, sau đó mới đưa tầm mắt dời đi chỗ khác.

“Được rồi, Tiểu Lôi, ngươi giúp ta đi tìm Tiểu Chu Tước, mời nàng lát nữa len lén đi theo ta.” Thừa dịp hoàng thượng không chú ý, ta quay qua rỉ tai Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi gật đầu, vội vàng chạy một mạch ra ngoài. Còn ta, bắt đầu đau đầu, đầu óc chỉ toàn lo lắng đến cuối cùng phải làm thế nào mới có thể lấy được quần lót của hoàng thượng đây T_T. Dù thế nào ta cũng cảm thấy mình thật quá biến thái.

Tuy nhiên, càng làm cho ta bất ngờ chính là, Đại biến thái….khi không lại trở về! Hơn nữa là một mình chật vật trở về! Hắn không phải là đang cùng Lục mỹ nam tranh đấu hay sao = =!

“Tư Đồ khanh gia…Ngươi…Ngươi đây là?” Hoàng thượng chỉ vào Đại biến thái quần áo rách bươm, ánh mắt lại nhìn vào bụng Đại biến thái, miệng há hốc

“Hoàng thượng?” Đại biến thái thấy hoàng thượng đang nhiên đứng ở đại sảnh, lập tức căm giận liếc mắt nhìn quản gia mặt sắt đang vội vã theo đằng sau.

“Thừa tướng đại nhân, ngài đi quá nhanh, thuộc hạ chưa kịp…”quản gia mặt sắt còn chưa giải thích xong, đã bị Đại biến thái phất tay cho lui.

Sau đó, Đại biến thái dứt khoát lấy tư thế xinh đẹp thong thả bước đến một cái ghế ngồi xuống, chẫm rãi- nhu tình- xoa bụng, quay gật đầu với hoàng thượng nói: “Ừm ~ hơn năm tháng rồi ~!”

Nghe vậy, hoàng thượng hóa đá.

Đại biến thái nhìn hoàng thượng đã hóa đá, lại giận dữ lườm ta: “Đều là chuyện tốt ngươi gây ra ~!”

Nghe vậy, hoàng thượng hỗn loạn – nát bấy. Ta hóa đá…

“Hoàng thượng đến thăm vi thần, không phải chỉ là muốn nhìn bụng vi thần chứ.” Đại biến thái thấy bản thân đã khiến cho hoàng thượng rúng động lắm, vừa vuốt bụng vừa nói.

Hoàng thượng lúc này mới hoàn hồn tỉnh lại. Nhưng mà, rốt cuộc vẫn là hoàng thượng bình tĩnh, rất nhanh liền trấn định lại. Nhập vào vấn đề chính nói: “Trẫm vừa mới được mật báo, Yến Vương đã có hành động rồi.”

Đại biến thái cũng bắt đầu nghiêm túc trở lại.

“Đại quân của Tiếu gia cũng đã cùng hắn đạt thành hiệp nghị bí mật, trở thành quân tinh nhuệ của hắn, len lén đến gần kinh thành, hơn nữa…” Hoàng thượng đang nói đến đây, liếc mắt nhìn ta. “Ngay cả phía Linh Sơn, cũng muốn rục rịch.”

Ách…Nói ra thật xấu hổ, chuyện Linh Sơn ta thật sự không biết! Vì vậy ta nhún vai. “Ta có an bài người tại Chu Tước đường và Huyền Vũ đường, nhưng lại là Trầm Dược, thủ hạ.” Ta chỉ chỉ Đại biến thái. “Còn một người nữa, hiện tại có lẽ vẫn còn tiểu quan quán…” Nghĩ tới đây ta lại rơi lệ trùng động, người ta tuyển được đều của hắn cả T_T

“Chuyện Linh Sơn có hành động, ta đã biết. Hơn nữa Dương Chi Hách cũng đã tự mình trở về Linh Sơn thăm dò.” Đại biến thái đáp.

“Còn như Tiếu gia…” Đại biến thái cau mày, Hoàng thượng cũng nhìn về phía ta.

“Các ngươi, nhìn ta làm chi!” Ta có chút khó hiểu. “Ta không quen biết Tiếu gia.” Chờ một chút, Tiếu… “Không phải là thiếu niên lang – vị hôn phu của ta đấy chứ!”

Hoàng thượng gật đầu nói: “Đó là trước kia ban hôn cho Thần Vũ…”Còn chưa nói xong đã bị Đại biến thái cắt ngang.

“Chuyện Tiếu gia, ta sẽ nghĩ cách khác. Chuyện trước kia không cần nhắc lại nữa. Hơn nữa, thân phận bây giờ của Nhị Nữu, cũng không còn thích hợp.”

Hoàng thượng suy nghĩ một hồi, gật đầu. “Vậy…cứ như thế trước đã. Còn nữa, bên thái hậu … Không biết vì sao, sáng nay thái hậu khi không yêu cầu trẫm đem trấn Đông Phương và thành Khải Hề, phân chia nhập vào phong địa của Yến Vương. Dù nói thế nào thì, bà cũng là mẫu hậu của ta. Trẫm không rõ, bà từ khi nào lại đột nhiên cấu kết với Yến Vương?”

Cái này … có vẻ là ta biết tại sao đó nha…

“Trấn Đông Phương và thành Khải hề?” Đại biến thái châu mày. “Nếu đem hai địa phương đó cùng nhập vào phong địa của Yến Vương, không phải là tương đương với việc trực tiếp mở ra đại môn vào kinh thành hay sao?”

“Trẫm mặc dù không có đáp ứng, nhưng mà thực quyền nắm giữ hai mảnh đất phong kia chính là do thái hậu khống chế…”

Trên trán ta chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, thái hậu này sẽ không bị bại não đến vậy chứ, chỉ vì chút ham muốn nhục dục của bản thân mà giết hại con mình?

“Việc này có chút kỳ quái, ta sẽ phái người điều tra.” Đại biến thái đáp. “Hoàng thượng cũng nên trở về trước đi, nửa tháng sau, vi thần tất sẽ cho người câu trả lời thuyết phục.”

Hoàng thượng lại quét mắt nhìn một vòng Đại biến thái, gật đầu: “Ừm, trẫm về trước, ngươi… trước cứ an tâm…dưỡng thai!” Hoàng thượng thoáng ngập ngừng, sau đó khó khăn lắm mới nói ra được hai chữ cuối cùng.

“Nhị Nữu ~.” Đại biến thái chuyển mắt qua nhìn ta, sau đó xoa xoa bụng nói: “Thật vất vả mới quay về một lần, ngươi không muốn sờ thử hài tử của ngươi sao?”

Nghe vậy, hoàng thượng vốn đã xoay người chuẩn bị rời đi, thân hình lại bị chấn động.

Ai, Hoàng thượng…người vẫn là chưa đủ bình tĩnh rồi ~!

Trước thềm loan giá, ta lặng lẽ nhìn xuống, Tiểu Chu Tước cũng đã đuổi kịp ta. Trong lòng không khỏi có chút cao hứng.

Chỉ là, vào trong loan giá, khi đi trong xe là một người quỷ dị nhìn người còn lại, thì bây giờ đổi thành hai người quỷ dị nhìn nhau.

Ý nghĩ của Nhị Nữu:

Hiện tại ở trong xe ngựa => Không có ai biết ta đang làm cái gì => ta có nên hay không nhân cơ hội này mà đánh cướp … quần lót của hoàng thượng.

Ý nghĩ của hoàng thượng:

Tư Đồ mang thai, là hài tử của Nhị Nữu => Nhị Nữu có năng lực quái dị có thể khiến đàn ông mang thai =>Thật may mắn cho ta ngày hôm qua nàng không ra tay được => Sau này tuyệt đối không được để nàng ra tay nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.