Phu Quân Xấu Xa

Chương 5




Ngồi ở bàn công tác trong phòng làm việc, Đoạn Vũ vẻ mặt nghiêm túc nhìn chiếc notebook đen trước mặt. Vương Chỉ cũng đồng dạng nghiêm túc như vậy ngồi ở chiếc ghế sô pha cách đó không xa. Tuy nhiên nếu nhìn kĩ một chút thì chắc chắn sẽ phát hiện ra hắn đang cố nhịn cười. Tay làm hình chữ thập, tắm rửa trai giới ba ngày, Đoạn Vũ nhắm mắt đối với cái notebook lẩm bẩm nói: “Thượng Đế phù hộ, thiên thần phù hộ, Bồ Tát phù hộ, Ngọc Hoàng đại đế phù hộ, lão anh trên trời có linh thiêng phù hộ, xin cho ta mở được cái notebook này, A men”. Vương Chỉ thiếu chút bữa cười sặc, anh chàng này mời thần tiên đông tây kim cổ đủ cả thế này, có hiệu quả sao?.

Cầu nguyện xong, Đoạn Vũ vẻ mặt nghiêm trang mở cái notebook trên bàn ra, ấn vào nút khởi động. Đây không phải là một cái notebook bình thường, nó chính là chiếc notebook Đoạn Hoa để lại trong xe trước khi chết. Bởi vì mãi cũng không tìm được mật khẩu để log in nên Đoạn Vũ mỗi ngày chỉ có thể lôi nó ra ngồi ngắm đến ngẩn người. Món ngon trước mặt mà không thể làm gì được. Vương Chỉ từng đề nghị Đoạn Vũ tìm mấy người bạn hacker của Đoạn Hoa hỗ trợ hoặc là hắn sẽ nhờ bạn ở cục an toàn thương mại nhưng đều bị đối phương cự tuyệt.

Đoạn Vũ đoán rằng notebook chắc chắn cất giữ rất nhiều bí mật của anh mình do đó cậu không muốn người khác phát hiện ra. Còn lý do tại sao hôm nay cậu lại lôi cái notebook này ra để mày mò à? Đó là vì Vương Chỉ từ sở cảnh sát đã biết được một thông tin hết sức quan trọng: trước khi chết, anh cậu có cài trong người thiết bị nghe trộm. do vậy, Đoạn Vũ đã đưa ra kết luận tất cả mọi việc phát sinh trước khi anh cậu chết đều được ghi lại, mà chân tướng ấy được lưu lại trong chiếc notebook này.

Nhập mật khẩu vào giao diện, cãi mũi của Đoạn Vũ bỗng thấy chua chua, trên màn hình là hình ảnh một thằng hề đó chính là avatar mà anh cậu đã thiết kế cho bản thân. Vương Chỉ dập điếu thuôc rồi đi tới bên Đoạn Vũ. Nhìn vào màn hình, hắn vươn một tay đặt lên vai của cậu.

“Cố gắng nghĩ xem anh em có thể dùng mật khẩu gì?”.

Đoạn Vũ hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm suy nghĩ.

Sinh nhật của anh ấy, sai .

Ngày ba mẹ mất, sai.

Ngày sinh nhật của cậu, sai.

Tên cửa hàng nhà cậu, sai.



Số điện thoại nhà, sai.

Hơn mười mấy cái mật khẩu mà anh cậu có thể dùng đã được nhập vào, nhưng tất cả đều sai. Đoạn Vũ cực kì uể oải, chẳng lẽ cậu phải nhờ đến mấy tên hỗn đản hacker hay nhân viên cục an ninh quốc gia không rõ tốt xấu kia- những kẻ đối với tư liệu của anh cậu như hổ rình mồi sao?

Vương Chỉ lại châm một điếu thuốc, nhả ra mấy ngụm khói thuốc, thanh âm trầm thấp vang lên: “sinh nhật của Tây Môn Trúc Âm”.

Đoạn Vũ sửng sốt nhưng rồi cũng chậm rãi đánh vào.

XXXX520, nhập.

Sai.

“Không phải” không rõ vì cái gì, Đoạn Vũ chợt cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Vương Chỉ trầm tư một hồi rồi lại mở miệng: “Nhập ngày sinh nhật của Tây Môn và của anh em vào thử xem” .

Đoạn Vũ lại bắt đầu căng thẳng.

520418, nhập.

Sai.

“Vẫn là sai” cái trán của Đoạn Vũ giờ đã mướt mát mồ hôi.

Lại trầm tư một lúc, Vương Chỉ lần này đi đến trực tiếp nhập vào máy mấy con số: xxxx520521, nhập. Tiếng nhạc log in thành công vang lên, đã đăng nhập được vào.

“Vương ca?!” Đoạn Vũ sửng sốt không hiểu cái số 521 kia có cái ý tứ gì.

“Tôi yêu em nói thế nào?”

“I love you” Đoạn Vũ mặt đột nhiên đỏ lên, Vương Chỉ ở phía sau cậu không thấy được.

“Vậy tiếng trung nói ‘Tôi yêu em’ như thế nào”

Đoạn Vũ nghĩ nghĩ, không đúng tiêu chuẩn lắm phát âm: “Anh yêu em” (wǒ ài nǐ) mặt càng đỏ hơn.

“Em dùng tiếng Trung đọc ‘521’(wǔ èr yī) lại dùng tiếng trung nói ‘tôi yêu em’ ”. Vương Chỉ nói ra đáp án, rồi khẽ thì thầm: “Đứa ngốc”. cái tên ngốc kia có một khoảng thời gian mỗi ngày đều nói với hắn mối quan hệ giữa 521 với ‘tôi yêu em’.

Đoạn Vũ không hẳn hiểu được hết, tiếng trung của cậu không tốt như anh mình. Cố sức nói đi nói lại vài lần, sắc mặt của cậu thay đổi, đôi mắt đỏ lên, hai vai chợt run run. Vương Chỉ ôm lấy bờ vai ấy, trong im lặng an ủi cậu.

“Em quyết không tha cho hắn, em tuyệt đối không tha cho hắn…” Đoạn Vũ vừa nói những lời đầy ác độc vừa khóc.

Vỗ vỗ vai cậu, Vương Chỉ ngồi ở ghế bên cạnh: “Đến đây làm việc đi”.

….

Đêm nay, Lục Bất Phá lại ngủ không ngon, không phải mất ngủ mà là cả đêm hắn mơ, mơ thấy Tây Môn, mơ thấy Nhược Lan, mơ thấy Nhược Liên Khải, mơ thấy Đoạn Vũ, mơ thấy đám bạn chí cốt, mơ thấy ‘hồ bằng cẩu hữu’ của mình đuổi giết Tây Môn, mơ thấy Nhược Lan rốt cuộc vẫn phản bội Tây Môn, mơ thấy Tây Môn bị thương, mơ thấy Thế Hoa phá sản, mơ thấy đủ các loại ác mộng. Tóm lại cả đêm ngủ không ngon.

Vác theo đôi mắt thâm quầng xuống lầu, Lục Bất Phá trực tiếp đi vào phòng bếp, ôm lấy lão mẹ đang bận rộn của mình.

“Lão mẹ, chào buổi sáng”.

“Tối hôm qua lại làm việc xấu gì thế?” đưa cho con cốc nước trái cây, Lục Đường Phương Phương không quay đầu lại hỏi. Không cần nhìn bà cũng biết thằng con mình ngủ không ngon thông qua cái giọng như vịt đực của thằng nhóc.

“Gặp ác mộng” Lục Bất Phá ôm lão mẹ làm nũng đầy ghê rợn. Phải nhắc lại rằng bên trong hắn là một “lão” nam nhân đó nha.

“Còn phải đi huấn luyện?” ngoài dự đoán của mọi người nữ sĩ Lục Đường Phương Phương xoay người lại, lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy.

“Còn hai ngày nữa là đến trận đấu” sau khi ôm lấy hít hà mùi thơm từ lão mẹ, Lục Bất Phá lại buông ra: “Mẹ, con đói bụng”.

Bị lão mẹ đập cho một cái vào trán, Lục Bất Phá mặt như than lê đến trên ghế ngồi chờ lão mẹ mang bữa sáng ra.

Lục Bất Phá ăn điểm tâm xong, Lục Đường Phương Phương cho lái xe đưa hắn đến trường. hắn cũng không phản đối, nhân cơ hội trên xe ngủ một giấc. Đến trường học, sau khi nói lời tạm biệt với lái xe, Lục Bất Phá đeo cái túi thể thao với ôm lấy quả bóng rổ đi vào trong trường.



“Ôi anh chàng đẹp trai thế này sao lại lấy cô gái như vậy a.”

“Cô ta xinh đẹp mà”.

“Quả nhiên đàn bà xinh đẹp là nguy hiểm nhất. Tao cảm thấy người này thật đáng thương, cưới được người vợ cự nhiên lại là gián điệp thương mại”.

“Kiểu này không phải là giống như trong tiểu thuyết sao?”



Bàn tay đang che miệng ngáp của Lục Bất Phá bất động, con sâu ngủ sau khi nghe thấy bốn chữ “Gián điệp thương mại” thì đã chạy biến đâu mất. Hai nữ sinh đến sớm đi trước hắn đang nói về bài báo. Điều mà hai cô gái này đang bàn luận là nội dung của bài báo này. Bước nhanh lên phía trước, Lục Bất Phá liếc mắt nhìn, trên mặt báo đăng một bức ảnh chụp. Nhìn thấy bức ảnh đó Lục Bất Phá như bị sét đánh ngang tai.

“Oanh”.

“Bất Phá đâu? Còn chưa tới sao?” khó được có hôm đúng giờ, Trần Quân Thụy vẫn còn ngái ngủ hỏi.

“A. Xin lỗi, em đến muộn”. Ngay sau đó, một người mặc đồng phục vận động viên từ cửa hông chạy vào, mặt nhễ nhại mồ hôi “Thật có lỗi, thật có lỗi, tối qua lão mẹ làm cơm quá ngon, kết quả là buổi sáng không nghe thấy chuông báo thức”.

Trần Quân Thụy khó hiểu hỏi: :Ăn cơm ngon với không nghe thấy chuông báo thức có liên quan gì đến nhau?”.

Lục Bất Phá ngượng ngùng cười mỉa: “ Trong mộng tất cả đều là thức ăn, chuông kêu lại tưởng lão mẹ đang chặt xương”.

“Ủa chuông báo thức loại gì vậy?” Trần Quân Thụy cười ra tiếng “Có loại chuông báo thức nào nghe như tiếng chặt xương à?”.

“Ha ha” Lục Bất Phá cười ngây ngô.

“Tốt lắm mọi người đều có mặt đông đủ rồi. không cần lãng phí thời gian, bắt đầu tập luyện”.

Đội trưởng lên tiếng, mọi người vội vàng lấy tinh thần để bắt đầu tập luyện.



Tập luyện xong, Lục Bất Phá hai tay chống đầu gối, há mồm thở dốc. Đầu rất đau, lâu lắm rồi không đau như thế. Có người chạy đến trước mặt hắn.

“Bất Phá, em có khỏe không? Anh thấy sắc mặt với tinh thần của em hôm nay không được tốt lắm”.

Không có ngẩng đầu, Lục Bất Phá lắc đầu: “Em không sao. Tối hôm qua em bị lão mẹ tra tấn, cả đêm đều mơ ác mộng. Hôm nay về sớm ngủ chút là ngày mai sẽ ổn thôi”.

“Không cần miễn cưỡng. Huấn luyện viên cũng nói em không khỏe nên cần đặc biệt chú ý. Trận đấu mấy hôm nữa đối với chúng ta mà nói cũng không có áp lực lớn, em không cần phải lo lắng”.

Lục Bất Phá đứng thẳng lại, cười đáp: “Cảm ơn anh, đội trưởng anh không cần lo lắng, em biết vấn đề của mình nằm ở chỗ nào”.

“Vâng” Thương Triệt vỗ vỗ vai hắn rồi đi.

Khi sân tập đã không còn ai, nụ cười trên khuôn mặt Lục Bất Phá biến mất. Hắn hít một hơi thật sâu, sự lo lắng chôn dấu sâu dưới đáy lòng nhanh chóng lộ ra. Mọi việc hắn thiết kế lúc trước đang đi chệch quỹ đạo. hắn nên làm sao bây giờ?

Nhờ Thích Quang Tổ giúp mình xin phép, Lục Bất Phá nhanh chóng từ sân tập rời khỏi trường học. Tại một sạp báo bên đường, hắn mua tất cả những tờ báo tạp chí có thông tin liên quan đến người kia. Hắn trốn ở một quán cà phê, tìm cho mình một vị trí phù hợp.

Hai năm qua hắn đã luôn trốn tránh mọi tin tức liên quan đến người này. Không phài vì cảm thấy hận mà chỉ đơn giản là hắn muốn buông hết thảy mọi thứ. Tây Môn đã kết hôn, có một người vợ xinh đẹp, có một cuộc sống mới. Còn hắn, giờ đã sống lại, có cha mẹ hết sức đáng yêu, có một cuộc sống mới. Linh hồn của hắn mặc dù vẫn là Đoạn Hoa nhưng ngay lúc này đây hắn với Tây Môn đã là hai người xa lạ. Hiện tại hồi tưởng lại mọi việc, hắn cảm thấy mình lúc trước đã quá xúc động. Tuy vậy Đoạn Hoa dù sao cũng đã chết, thời gian rồi cũng sẽ nhanh chóng gột rửa hết mọi đau thương thôi.

Nhưng hiện tại, có vẻ như ông trời đang tính bắt hắn phải gánh vác hậu quả của phút bồng bột kia thì phải?

Xem nhanh các tờ báo cùng tạp chí, Lục Bất Phá không thể không vì bản thân mà kêu một ly cà phê – thứ thức uống đã lâu lắm rồi hắn không uống, hắn cần bình tĩnh.

Rốt cuộc là ai đã điều tra ra việc của Nhược Lan? Rốt cuộc là ai đã làm việc này? Những khuôn mặt lần lượt hiện ra liên tục trong đầu của Lục Bất Phá, hắn khẽ ai thán một tiếng.

“Vương Chỉ, đừng nói là mày đi”. Hắn sao có thể quân mất tên chết tiệt “nguy hiểm” kia.

“Làm thế nào đây?” Bố khỉ loạn hết cả lên thế này… không thể cho nó tiếp tục loạn thêm nữa tuy nhiên cho đến hiện tại Lục Bất Phá chưa nghĩ ra được bất cứ một biện pháp giải quyết nào.

Khi Tây Môn chuẩn bị kết hôn với Nhược Lan, hắn đã quyết định giúp Nhược Lan che giấu mọi việc. Không có bất cứ một cô gái nào trên đời này lại thích đi làm cái công việc bẩn thỉu này cả, chính vì vậy hắn dù chết cũng muốn giết Nhược Liên Khải. Như thế Nhược Lan sẽ không còn vướng bận, sẽ có thể toàn tâm toàn ý yêu Tây Môn, sẽ được hạnh phúc. Nhưng là … nhưng là…

“Vương Chỉ tao bị mày hại chết rồi!!!” hắn hiện tại đang vô cùng thảnh thơi vậy mà tên chết tiệt kia lại phá hư! Tuy rằng người không biết thì không có tội nhưng mà hắn vẫn muốn trách a.

Nhìn vào bức ảnh lớn trên mặt báo đặt ở trên bàn, con người không chút thay đổi kia gò má giờ đây đã gầy hơn rất nhiều so với lúc hắn rời đi. Đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve cái trán, lông mi, ánh mắt, cái mũi và miệng của người trong bức ảnh.

Hắn nên làm gì bây giờ?

Hắn vẫn luôn hi vọng anh được hạnh phúc, có thể vĩnh viễn không bị việc gì.



“Tổng giám đốc, em trai của phó tổng – Đoạn Vũ đến” chị Lily gõ cửa, tiến vào nói. Giữa đống văn kiện đang chồng chất trên bàn, Tây Môn Trúc Âm ngẩng đầu, đặt bút xuống, Lily hiểu ý lui ra ngoài. Liếc mắt nhìn Đoạn Vũ đầy ẩn ý, chị đẩy cửa đi ra. Sau đó, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.

Nhìn đầy lạnh lùng về phía người đàn ông kia, Đoạn Vũ áp chế sự phẫn nộ trong lòng, tiến lại gần. Lấy chiếc notebook từ trong cặp ra, cậu đặt nó lên trên bàn làm việc đối diện với Tây Môn Trúc Âm rồi ấn nút khởi động. Vào cái lúc Đoạn Vũ lôi chiếc máy tính ra, đôi mắt luôn bình thản của Tây Môn Trúc Âm chợt xuất hiện một tia dao động. Trong vô thức, anh vươn tay ra, vuốt ve chiếc notebook mà “hắn” thích nhất. Chiếc máy tính này là quà sinh nhật năm năm trước khi đến Anh quốc anh mua tặng hắn.

“Biết mật khẩu là gì không?” khuôn mặt Đoạn Vũ hiện lên rõ hai chữ chán ghét.

Ngón tay của Tây Môn Trúc Âm di chuyển trên bàn phím, nhập vào đó mấy con số: Xxxx520521. Lúc này, người kinh ngạc lại là Đoạn Vũ.

“Cậu ấy từng nói với tôi mật khẩu của cái máy tính này” Tây Môn Trúc Âm mở miệng giải thích.

“Vậy anh có biết mật khẩu của anh ấy có ý tứ gì không?” Đoạn Vũ đứng gần sát vào cạnh máy tính nhìn Tây Môn.

Tây Môn Trúc Âm lại im lặng, cái gì cũng không nói. Đoạn Vũ nở nụ cười đầy lạnh lùng, cũng không giải thích gì thêm mà quay sang mở một thư mục ẩn trong máy. Trong thư mục đó chứa một video file.

“Đây là đoạn đối thoại mà anh tôi lưu lại trước khi chết, anh nghe một chút đi” Double-click mở



“Ngươi cư nhiên dám đơn thương độc mã đến tìm ta. Ta không thể không khen rằng ngươi rất dũng cảm ha”

“Ta cái gì cũng đều không có. Tây Môn Trúc Âm đối với ta tuyệt tình nên ta cũng chỉ có thể đến tìm ngài … Ta có một việc muốn nói với ngài liên quan đến Tây Môn Trúc Âm”

“Ngươi phản bội hắn?”

“…Tây Môn Trúc Âm là một người như vậy sao có thể thích một tên gay được. … Nó có thể có được như ngày hôm nay tất cả đều là nhờ ta. Bằng không bây giờ có khi nó đang phải đứng ở góc đường nào đó làm gái gọi”

“Không biết thân thể ta có thể chứng minh chút thành ý của bản thân?”

“Ta nghĩ không một người phụ nữ nào sẽ vì một người đàn ông mình không yêu mà đi sinh cho hắn đứa nhỏ. Nhược Lan yêu Tây Môn, chỉ cần ngươi chết, cô ấy sẽ không còn phải băn khoăn, có thể vứt bỏ quá khứ một lần nữa làm lại cuộc đời, cô ấy cần gì lại phải đi thương tổn Tây Môn? Thiếu phu nhân có cuộc sống so với đi làm gián điệp buôn bán thoải mái hơn rất nhiều.”

“Đoạn Hoa, ngươi việc gì cần phải vì một kẻ tuyệt tình với mình mà vứt bỏ tính mạng? … Ngươi nên nhớ rõ Tây Môn không có khả năng thích ngươi”.

“Nhược Liên Khải, ta thương cậu ấy, chính là chuyện của ta. Cậu ấy không yêu thương ta, ta không thể cưỡng cầu, lại càng không muốn cầu xin. Ta chính là người như vậy, chỉ làm những chuyện mà bản thân muốn. Người khác muốn nghĩ gì, với ta đều không quan hệ. Tây Môn sẽ không yêu ta, thậm chí hận ta, ta thấy thật đáng tiếc nhưng ta sẽ không hối hận. Đây là tình yêu của ta dành cho cậu ấy, không giống người khác, không giống với tình yêu của Nhược Lan. Hơn nữa…ta cũng không tính sống mà rời đi”

“Đoàng” tiếng súng vang lên sau đó có tiếng cửa bị phá ra tiếp đấy là năm sáu tiếng súng vang lên, cuối cùng là thanh âm của một người ngã xuống.

Ghi âm đã xong, màn hình màu đen… sau đó trên nền đen ấy xuất hiện một bức ảnh, là bức ảnh chụp cận mặt một người. trong bức ảnh đó, người ấy cười thật hạnh phúc… mười giây sau, một dòng chữ chậm rãi xuất hiện

“Ta hy vọng ở mười năm hoặc hai mươi năm sau này, có người sẽ nói: “Đoạn Hoa là một đứa ngốc, hắn chính là yêu thương một người. Đoạn Hoa chưa bao giờ phản bội Tây Môn… chưa bao giờ…

Mặc kệ là ai đã phát hiện ra đoạn ghi âm này, làm ơn hãy giúp ta bảo vệ hạnh phúc của Tây Môn, bởi vì hạnh phúc của cậu ấy cũng là hạnh phúc của ta”.



Đoạn Vũ lau đi nước mắt, tắt máy tính đi, cậu thấp giọng nói vào bên tai Tây Môn – người vẫn không nhúc nhích nãy giờ: “Tây Môn Trúc Âm, anh tôi đối với anh như thế vậy mà sao anh lại làm vậy với anh ấy? Người đàn bà kia cùng với cha cô ta và cả anh nữa đã cùng nhau bức chết anh ấy. Anh vẫn còn muốn cứu cô ta? Tôi cố tình hủy hoại cô ta đấy. Tôi muốn làm cho cô ta phải ở trong tù suốt đời để sám hối tội lỗi của bản thân. Tôi muốn anh cả đời phải sống trong thống khổ”.

Đứng thẳng dậy, Đoạn Vũ cầm lấy notebook, có người đè lại tay cậu.

“Anh muốn hủy chứng cớ sao?” Đoạn Vũ hất tay Tây Môn “Đoạn ghi âm này tôi đã giao cho cảnh sát. Anh muốn cứu vợ thì phải xem tôi đây có đáp ứng hay không đã”.

Bàn tay cầm lấy notebook của Đoạn Vũ lại một lần nữa bị đè lại, ngay tại lúc cậu nghĩ muốn hất bàn tay kia ra thì nghe được thanh âm như khẩn cầu của Tây Môn Trúc Âm: “Có thể… có thể đưa notebook của cậu ấy cho tôi được không?”.

—————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.