Phu Quân Xấu Xa

Chương 14: Sự thật




Ngụy Hiểu Lam đi, Triệu Quốc Đống liền thấy có chút mất mát.

Chẳng qua Ngụy Hiểu Lam đi lại làm nhiều người ở Tây Giang chấn động. Vô số người đưa những tin đồn về việc Ngụy Hiểu Lam đến Thương Hóa làm Phó bí thư Huyện ủy, quyền Chủ tịch huyện. Nhưng quan điểm chung đó đều là chỉ cần người được Bí thư Triệu hài lòng, người đó sẽ có tiền đồ vô lượng. Có điều kiện thì anh có thể lên, không có điều kiện thì hắn sẽ tạo điều kiện cho anh lên.

Việc Nghiêm Lập Dân tại sao ủng hộ Triệu Quốc Đống ở vấn đề này, Triệu Quốc Đống quyết đấu với Kim Vĩnh Kiện và Lục Kiếm Dân trong Hội nghị thường ủy ra sao, tất cả đều được bàn tán không ngừng.

Sự bá đạo của Triệu Quốc Đống truyền khắp Tây Giang. Dù sao một Thường vụ thị ủy xếp cuối cùng thì ai cũng biết đó chỉ là người giơ tay cho đủ, có thể thi thoảng nói hai câu trong Hội nghị thường ủy là may rồi. Vậy mà dám gây sóng gió trong Hội nghị thường ủy, Triệu Quốc Đống này không bình thường.

Thời gian này Tằng Lệnh Thuần cũng thường xuyên tới văn phòng Triệu Quốc Đống hơn, nói chuyện cũng phong phú hơn. Điểm này làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc.

Ngụy Hiểu Lam đi, chức Thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch tỉnh thiếu đi. Tằng Lệnh Thuần là người cũng tinh mắt, Hoắc Vân Đạt sớm được Triệu Quốc Đống đưa từ Hoa Lâm tới, hơn nữa một năm nay Hoắc Vân Đạt đã làm tốt trong công tác thu hút đầu tư và cải cách các nhà máy, Tằng Lệnh Thuần mới đầu có ý kiến nhưng sau lại đánh giá cao. Việc Hoắc Vân Đạt thay Ngụy Hiểu Lam là tất nhiên. Hơn nữa sau khi Tiền Trì Quốc bị bắt thì cũng thiếu một Phó chủ tịch, như vậy Tây Giang thiếu hai Phó chủ tịch.

Sự cứng rắn của Triệu Quốc Đống trong Hội nghị thường vụ Thị ủy làm cho cán bộ Tây Giang chấn động mạnh. Từ góc độ nào đó thì Bí thư Quận ủy có quyền lên tiếng ở Thị ủy sẽ có thể nói giúp cán bộ quận.

Quận có nhiều công việc đan nhau với công việc của Thị xã. Các cơ quan trực thuộc Thị xã luôn thích lấy thế đè người, có lợi là bắt với lý do là tăng cường quản lý, phiền phức lại ném cho quận, lý do là do quản lý khu vực.

Dù là thuế, thương mại, văn hóa, vệ sinh, công an, xây dựng, sản xuất … chỉ cần là ngành sản xuất có chất béo thì Thị xã nhận, ngành ngày do quận nhận. Tính cách lãnh đạo quận chỉ mềm yếu một chút thì sẽ bị đám người ở Thị xã chỉ lên đầu.

Có Bí thư Quận ủy cứng rắn sẽ khiến mấy cục trên Thị xã thu mình nhiều, ít nhất không dám phá đám. Nếu không Triệu Quốc Đống này ý kiến nhiều trong Hội nghị thường vụ Thị ủy thì chức Cục trưởng, Chủ nhiệm của anh sẽ không thể ngồi yên.

Hơn nữa biểu hiện của Triệu Quốc Đống lần này làm nhiều người phải suy nghĩ.

Từ một góc độ nào đó mà nói Triệu Quốc Đống là người rất cứng rắn trong công việc, trong công việc hàng ngày thì nói một không hai.

Tằng Lệnh Thuần tiếp xúc với Triệu Quốc Đống một thời gian không ngắn nên coi như hiểu được đối phương. Y cảm thấy Triệu Quốc Đống cũng không độc đoán như mình nghĩ, ở nhiều công việc thậm chí chủ động trao đổi với y, hỏi ý kiến của y. Giống như việc Hoắc Vân Đạt lần trước bị bác bỏ thành Thường vụ quận ủy, Triệu Quốc Đống liền bàn với mình xem ai trong bộ máy Ủy ban quận lên làm thường vụ.

Tằng Lệnh Thuần vốn nghiêng về Bảo Vĩnh Lai nhưng rất không may Bảo Vĩnh Lai không khỏi được bệnh. Triệu Quốc Đống đề nghị Ngụy Hiểu Lam, Tằng Lệnh Thuần thấy cũng phù hợp tình hình. So sánh với Thi Cương cùng Vinh Thịnh thì Ngụy Hiểu Lam có tác phong làm việc kiên định hơn.

Bây giờ Ngụy Hiểu Lam lên chức, Tây Giang thiếu hai Phó chủ tịch. Mặc dù nói do bộ máy Ủy ban quận đề cử rồi do tập thể Quận ủy biểu quyết và báo lên Thị ủy, nhưng quyền chủ động vẫn trong tay Triệu Quốc Đống. Tằng Lệnh Thuần hy vọng có thể chọn người phù hợp ý đồ của mình, cho nên phải qua cửa Triệu Quốc Đống.

- Hướng Vĩnh Cường vốn là Bí thư đảng ủy thị trấn Hà Thanh, trước đó làm Chủ tịch thị trấn Hải Yến, trước khi xuống xã thì là Phó Trưởng phòng Nông nghiệp, kinh nghiệm công tác phong phú.

Triệu Quốc Đống nghiêng người dựa trên ghế mà nghe. Quế Toàn Hữu nghe Triệu Quốc Đống hỏi tới Hướng Vĩnh Cường thì hiểu ra một chút nên nói:
- Sao vậy Bí thư Triệu, Chủ tịch Tằng cảm thấy Hướng Vĩnh Cường phù hợp ư?

- Ừ, đúng như anh nói, lão Tằng cho rằng Hướng Vĩnh Cường thành thật, hơn nữa có kinh nghiệm phong phú, làm Trưởng phòng đất đai đã bốn năm. Người này theo tôi thấy cũng được, công việc giao xuống làm khá tốt.
Triệu Quốc Đống nói.

- Nếu Chủ tịch Tằng đã tìm đến ngài thì tôi thấy lần này Hướng Vĩnh Cường nhất định phải được chức vụ này.

Quế Toàn Hữu cười nói. Hướng Vĩnh Cường cũng đi nói chuyện với y, chẳng qua trước khi biết ý của Triệu Quốc Đống, Quế Toàn Hữu không dám tùy tiện mở miệng nói. Y và Triệu Quốc Đống đúng là có quan hệ mật thiết, nhưng ở vấn đề nhân sự nếu là cán bộ cấp Trưởng phòng thì y có thể mở miệng nói, nhưng đây là Phó chủ tịch, bao người nhìn chằm chằm vào cơ mà.

- Nhất định phải được? Thời này đâu có việc tốt như vậy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Tây Giang là khu vực nhạy cảm, đừng nói một chức Phó chủ tịch mà là Trưởng phòng điều chỉnh một chút cũng sẽ động không ít nhân vật lớn. Chỉ cần điều tra sau lưng vị Trưởng phòng, Chủ nhiệm nào đó thì không chừng sẽ có quan hệ với lãnh đạo Thị xã, ít nhất cũng có quan hệ với cục nào đó có thực quyền.

Quế Toàn Hữu liền nói:
- Nói như vậy lần này Hướng Vĩnh Cường không có hy vọng sao?

- Toàn Hữu, sao anh lại khẩn trương như vậy?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Quế Toàn Hữu:
- Có phải Hướng Vĩnh Cường tìm anh?

- Lão Hướng đúng là có tìm tôi, chẳng qua chuyện này tôi không dám tùy tiện nói chuyện. Lão Hướng khi làm Phó Trưởng phòng Nông nghiệp thì Chủ tịch Tăng là Phó cục trưởng cục Nông nghiệp, hai người cũng có quan hệ. Lão Hướng đến hỏi dò tôi cũng là bình thường.
Quế Toàn Hữu thản nhiên nói. Trước mặt Triệu Quốc Đống, y cũng không có gì cần che giấu.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút mà không nói gì.

Quế Toàn Hữu nói rõ như vậy chính là hy vọng mình có thể suy nghĩ cho Hướng Vĩnh Cường. Chỉ là lần này nếu Hướng Vĩnh Cường chiếm một, vậy chỉ còn một cơ hội. Đây là còn chưa tính nếu Thị xã có người nhìn chằm chằm vào.

Tây Giang sau đây sẽ xây dựng khu công nghiệp Lâm Cảng, nhiệm vụ cũng khá nặng nề. Công tác giải tỏa, xây dựng và phát triển đều nặng, nhất là hai vấn đề trước liên quan nhiều việc, không có người cứng rắn và giỏi làm công tác quần chúng là không được.

Vinh Thịnh cùng Thi Cương không phải loại người đó, đây là người quen với công tác hành chính. Mà Hướng Vĩnh Cường có lẽ có năng lực mạnh hơn hai người kia ở vấn đề này, nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy Hướng Vĩnh Cường không đủ kinh nghiệm ở công việc này.

Quế Toàn Hữu cũng thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống thay đổi. Y liền hỏi;
- Bí thư Triệu, có phải có gì khó không?

- Ừ, nếu Thị xã không có bố trí nào thì để lão Hướng lên thì cũng được. Vấn đề tôi không rõ Thị xã có xen tay vào không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi không muốn vì vấn đề này lại mâu thuẫn với lãnh đạo Thị xã. Hội nghị thường ủy lần trước làm tôi có tiếng trong cả Thị xã. Cứ như vậy nữa thì chỉ sợ Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Thư sẽ cho rằng tôi quá ngông cuồng.

- Nhưng lần này Tây Giang chúng ta thiếu hai Phó chủ tịch, dù Thị xã bố trí một thì cũng phải tôn trọng ý kiến của một người của quận chứ?
Quế Toàn Hữu không nhịn được nói.

- Sau đây nghiệp vụ phát triển của Tây Giang là rất nặng nề. Khu công nghiệp Lâm Cảng cùng xây dựng cầu Tú Hà, phát triển khu vực phía nhà máy sông đều ở trước mặt chúng ta. Trước đó Thị trưởng Thư và Thị trưởng Lý đã trao đổi với tôi, bọn họ cũng đưa ý kiến về khai thác khu vực phía nam sông, hy vọng có thể do Thị xã phụ trách. Nhưng tôi đã khéo léo từ chối.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

- Sau đó Thị xã nói kể cả Khu công nghiệp Lâm Cảng cùng khu vực phía nam sông sẽ do Tây Giang phụ trách khai thác, xây dựng. Nhưng nếu làm không tốt, hiệu quả không tốt thì Thị xã sẽ nhận. Tôi bây giờ đang suy nghĩ ai phụ trách việc này. làm tốt thì đó là động lực phát triển công tác của Tây Giang chúng ta. Làm không tốt thì công tác chuẩn bị của chúng ta sẽ phí công, sẽ chuyển sang cho Thị xã.

Quế Toàn Hữu cuối cùng hiểu được người vào chức Phó chủ tịch kia sẽ phụ trách khu công nghiệp Lâm Cảng và khu vực phía nam sông. Mà Triệu Quốc Đống cảm thấy Hướng Vĩnh Cường không thích hợp.

- Vân Đạt không được sao?
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một chút rồi nói.

- Hai nơi kia mới là quy hoạch, công tác bước đầu là giải phóng mặt bằng. Vân Đạt đang phụ trách mảng công nghiệp và giao thông, không thể phụ trách thêm nữa.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.