Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 1 - Chương 9: Mơ ước trở thành sự thật, có thể yêu lại một lần nữa




Minh Hà Am cách phủ Tổng đốc một đoạn, Kỳ Hồng cũng không về ngay được, tuy đầy một bụng lo lắng nhưng dù sao cũng là đêm tân hôn của mình, cuối cùng Sở Hoan cũng về tới tiểu viện của Mị Nương.

Lễ nghi đã xong, tiếp theo đương nhiên là động phòng hoa chúc.

Có một vưu vật như vậy chờ trong phòng, đương nhiên bất kỳ người đàn ông nào cũng cảm thấy vô cùng hứng thú. Cảnh hương diễm trong đó, đương nhiên khiến cho người ngoài phải quay đi.

Chờ xong lễ hợp hoan động phòng, Mỵ Nương mệt mỏi thiếp đi, Sở Hoan mới đứng dậy thu dọn một chút, đắp lại chăn cho Mỵ Nương rồi bước ra khỏi động phòng. Kỳ Hồng đã từ Minh Hà Am quay về.

Sở Hoan dẫn Kỳ Hồng vào thư phòng. Kỳ Hồng lấy ra một cái bọc giấy nhỏ, cẩn thận từng tí mở ra, đặt trước mặt Sở Hoan. Nhìn vào trong đó, hắn thấy có một đống tro to bằng móng tay, giống như là tro sau khi đốt thứ gì đó, nhìn Kỳ Hồng, ánh mắt đầy nghi ngờ.

- Sở đốc, căn phòng Cam cô nương ở thực sự rất bí mật. Ty chức đã kiểm tra, thực sự không có dấu vết đánh nhau, nhưng ty chức biết rõ, Cam cô nương đột nhiên biến mất không tung tích. Chỉ có hai khả năng, hoặc là tự mình bỏ đi, hoặc là bị người ta bắt cóc. Nếu là tự mình rời đi, thì với thân thủ của Cam cô nương, mấy ni cô của Minh Hà Am không thể phát hiện được, nhưng bội đao tùy thân của nàng không thể còn ở lại. Cho nên, khả năng lớn nhất là có người phát hiện chỗ ẩn thân của Cam cô nương mà bắt cóc đi.

- Nếu có người muốn bắt đi, Cam Ngọc Kiều cũng không thể nào bó tay chịu trói, với tính tình của nàng, sẽ không dễ dàng khuất phục, đương nhiên trong phòng sẽ để lại dấu vết đánh nhau. Hơn nữa nhất định sẽ kinh động mấy vị sư thái.

- Ty chức cũng cho là vậy. Nếu quả thực là có người đến bắt cóc Cam cô nương, bọn họ nhất định sẽ có phần kiêng kỵ. Dù sao Sóc Tuyền cũng là địa bàn của đại nhân, bọn họ ở đây vẫn luôn phải cẩn thận. Ty chức nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ muốn bắt cóc Cam cô nương, lại không kinh động tới người khác, vậy chỉ có thể là hạ độc.

- Hạ độc?

- Cam cô nương ẩn thân trong am nhất định sẽ chú ý cẩn thận, hạ độc trong cơm canh có thể bị phát hiện rất dễ dàng.

Sắc mặt Kỳ Hồng nghiêm lại:

- Cho nên, ty chức nghĩ, có khả năng là do kẻ địch thả mê hương vào trong phòng.

- Mê hương?

Sở Hoan nhìn thứ bên trong gói giấy, ghé sát vào mũi nghe thử, quả nhiên có mùi hương kỳ lạ, nhưng không quá đậm đặc, ngẩng đầu hỏi:

- Đây là mê hương mà ngươi tìm được sao?

- Thứ này ty chức tìm được ở bên cạnh cửa sổ. Cửa sổ đã bị chọc thủng một lỗ to bằng hai ngón tay, tro của mê hương là ở trong đó. Nếu ty chức đoán không lầm, đương nhiên đối phương đã chọc hai lỗ hổng đó, sau đó đốt mê hương bên cửa sổ. Mê hương bay vào phòng, Cam cô nương trúng mê hương, bất tỉnh nhân sự, lúc này mới bị người ta bắt đi một cách lặng lẽ.

Sở Hoan gật đầu, có vật chứng ở đây, đương nhiên suy đoán của Kỳ Hồng rất có lý.

- Đại nhân, Cam cô nương ẩn thân tại Minh Hà Am, ngoài đại nhân cũng chỉ có ty chức là biết rõ.

Ánh mắt Kỳ Hồng có vẻ xấu hổ, nhưng không đợi y nói xong, Sở Hoan đã khoát tay:

- Ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, nếu không tin ngươi, lúc ấy ta cũng không nói cho ngươi biết.

Kỳ Hồng có vẻ cảm kích, lại nhíu mày:

- Việc này ty chức vô cùng cẩn thận, không dám mạo hiểm một lời. Nhưng vì sao lại có người biết chỗ ẩn thân của Cam cô nương?

Sở Hoan nghĩ nghĩ một lúc mới nói:

- Có lẽ là cái gọi là Sừ Gian Đường thủ hạ của Chu Lăng Nhạc, bấy lâu vẫn luôn ẩn nấp ở Sóc Tuyền, lúc này đã nhận được tin...

- Đại nhân, cái tên Sừ Gian Đường nghe rất êm tai, nhưng thực ra cũng chỉ là một đám ô hợp, dân liều mạng mà thôi. Bọn họ không phải thần tiên, cũng không thể nào chuyện gì cũng biết. Việc giấu Cam cô nương chúng ty chức hết sức cẩn thận, Sừ Gian Đường còn chưa có bản lãnh biết được chỗ Cam cô nương sớm như vậy.

Sở Hoan như đang nghĩ gì, đột nhiên khẽ nói:

- Liễu Âm sư thái đã từng nói, bà là người cuối cùng nhìn thấy Cam cô nương, là vào bữa tối. Minh Hà Am một ngày ba bữa, đều có thời gian cố định, vào bữa tối, cửa thành cũng đã đóng kín, không ai có thể ra ngoài.

Hai mắt Kỳ Hồng sáng lên:

- Đúng rồi, cho dù bị bọn họ bắt đi, nhưng sau khi đóng cửa thành, bọn họ cũng không có cách nào đưa Cam cô nương đi... Sở đốc, cửa thành còn ba canh giờ nữa mới mở. Hiện giờ chúng ta đã phái người phong tỏa cửa thành, đợi tới khi cửa thành mở, chắc chắn bọn họ sẽ tìm cách ra khỏi thành, chúng ta chặn ở tất cả cửa thành, nhất định bọn họ có chạy đằng trời.

- Chuyện của Cam cô nương rất quan trọng.

Sở Hoan biết, nếu Cam Hầu rơi vào tay Chu Lăng Nhạc thì hậu quả rất nghiêm trọng:

- Kỳ Hồng, hiện giờ ta sẽ họa lại Cam cô nương. Ngươi mang theo bức họa này, cưỡi khoái mã thông tri Giáo úy của tất cả các cửa thành ở Sóc Tuyền, để cho bọn họ nhớ kỹ tướng mạo của Cam cô nương. Tới khi mở cổng thành, nhân mã ra khỏi thành đều phải cẩn thận kiểm tra, không được để cho người ta đưa nàng ta ra ngoài. Mặt khác, báo cho Cừu Như Huyết, bảo y dẫn người bí mật tìm kiếm toàn thành. Đúng rồi, người có tên Chúc Thanh Diệp dưới tay y đó, hình như đã tự tìm đến làm thủ hạ nguyện nghe y sai bảo, cũng có thể lợi dụng. Thủ hạ của Chúc Thanh Diệp nhiều tam giáo cửu lưu, bọn họ rất quen thuộc với từng khe hở của thành Sóc Tuyền, để cho bọn họ tung lưới ra bí mật tìm trong thành

- Ty chức sẽ báo cho Cừu Như Huyết ngay!

- Nhớ kỹ, bảo bọn họ không được khoa trương, sắp bước sang năm mới rồi, đừng vì chuyện này mà làm huyên náo, khiến lòng người bàng hoàng. Ngươi tới báo cho Cừu Như Huyết đi, rồi quay lại lấy bản vẽ!

Kỳ Hồng chắp tay lui ra.

Đến tờ mờ sáng, Sở Hoan cũng không kịp thăm mấy vị phu nhân đã bị Mỵ Nương hạ dược mà đi tìm Bùi Tích. Vừa may, Bùi Tích cũng mới dậy, còn chưa rửa mặt sạch sẽ, thấy Sở Hoan tới cũng chỉ rửa qua loa, nhìn sắc mặt hắn nặng nề không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Nhị đệ, đêm qua là đêm tân hôn của ngươi, sao dậy sớm vậy? Có phải gặp chuyện gì rồi không?

Sở Hoan do dự một chút mới nói tới điểm chính:

- Đại ca, Cam cô nương mất tích rồi!

Bùi Tích khẽ giật mình. Sở Hoan nhắc lại chuyện đêm qua. Y nhíu mày:

- Nếu thực sự là vậy thì chuyện này phiền toái rồi!

- Kẻ quan tâm đến hôn sự này nhất chính là Chu Lăng Nhạc. Chỉ là, Chu Lăng Nhạc có biết Cam Ngọc Kiều không còn ở đại doanh Tây Bắc không? Cam cô nương mất tích ở đại doanh Tây Bắc, đương nhiên Cam Hầu sốt ruột, chẳng lẽ y lại báo tin này cho Chu Lăng Nhạc?

- Việc này hết sức phức tạp. Không nói đến chuyện Chu Lăng Nhạc có biết không, nhị đệ, ta hỏi ngươi, ngoài Chu Lăng Nhạc và Cam Hầu, vào lúc này, ai sẽ để ý việc Cam cô nương ở đâu?

- Hình như không có ai khác.

- Cho nên, nếu Cam cô nương thực sự bị ép buộc, ngoài Cam Hầu, cũng chỉ có Chu Lăng Nhạc. Cho dù là ai, chỉ cần Cam cô nương rơi vào tay họ, việc hôn nhân giữa hai nhà Chu Cam sẽ trở thành sự thật...

Bùi Tích hơi trầm ngâm:

- Không sao, bây giờ ta sẽ lập tức tới Hạ Châu. Nếu thực sự chuyện chung thân của bọn họ trở thành thật, tình hình Hạ Châu sẽ trở nên nghiêm trọng.

- Đại ca nói, bất kỳ lúc nào Chu Lăng Nhạc cũng có thể xuất binh?

Bùi Tích gật đầu:

- Đương nhiên rồi. Chu Lăng Nhạc có Cam Hầu giúp đỡ sẽ không cố kỵ nữa, hơn nữa quân chủ lực Tây quan chúng ta hiện đang giằng co cùng quân Bắc Sơn ở nam tuyến. Binh lực Tây tuyến yếu kém, Chu Lăng Nhạc đã nắm chắc, chưa chắc sẽ không thừa cơ đánh tới.

Y chạy ra ngoài cửa, ra lệnh cho người hầu:

- Người đâu, gói kỹ những thư tịch ta đã chuẩn bị, tìm một chiếc xe ngựa, hôm nay sẽ lên đường tới Hạ Châu.

Sở Hoan đứng dậy, bất đắc dĩ nói:

- Còn hai ngày nữa là giao thừa, vốn định giữ đại ca ở lại qua giao thừa hẵng đi...

- Lúc quay về ta cũng định như vậy.

Bùi Tích thở dài:

- Chỉ là hiện giờ tình thế không cho phép như vậy. Nhị đệ, qua giao thừa, Tây quan chúng ta sẽ không thể tránh được một trận đại chiến, chỉ sợ huynh đệ chúng ta phải rất lâu mới có thể gặp lại, ngươi cũng cần bảo trọng nhiều hơn. Bên phía Tây tuyến cứ yên têm, ta sẽ tới đó, sẽ cố hết sức giữ chặt chân Chu Lăng Nhạc.

- Đại ca cũng cần bảo trọng nhiều hơn.

Sở Hoan chắp tay.

Bùi Tích vỗ nhẹ nhẹ lên đầu vai hắn:

- Ta cũng không thể nhiều lời, cần phải thu dọn thật nhanh, sớm đến Hạ Châu, ta cũng sớm an tâm...

Mặc dù là ngày đầu tiên sau đại hôn nhưng Sở Hoan cũng không được nhàn nhã, vội đi tìm chủ sự Hộ Bộ Ti Ngụy Vô Kỵ hỏi thăm và bàn bạc công việc. Kỳ Hồng qua lại mấy lần, từ buổi sáng đến tận hoàng hôn, tất cả các cửa Sóc Tuyền đều kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng vẫn không thể phát hiện được Cam Ngọc Kiều ở đâu, ngay cả đội ngũ Cừu Như Huyết tung lưới tìm khắp toàn thành cũng không thu hoạch được gì.

Liên tục hai ngày sau đó, vẫn không có tin tức của Cam Ngọc Kiều, không đón được Cam Ngọc Kiều, lại đón năm mới.

Đêm giao thừa, thành Sóc Tuyền khắp nơi giăng đèn kết hoa, trên dưới phủ Tổng đốc cũng rất náo nhiệt. Tuy tâm sự Sở Hoan nặng nề nhưng cũng không muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến trên dưới trong phủ.

Trên dưới thành Sóc Tuyền chìm đắm trong bầu không khí vui mừng đêm giao thừa, Kinh thành Lạc An xa xôi, cũng là cảnh ca múa tưng bừng mừng thái bình. Người đang ở Kinh thành phồn hoa rất khó cảm nhận được khói lửa báo động khắp nơi.

Nhiều năm trước, cho dù Kinh thành ca múa tưng bừng nhưng phủ Thái tử vẫn luôn quạnh quẽ. Năm nay cũng vậy, phủ Thái tử vẫn không náo nhiệt, nhưng ai biết, lúc này cũng không còn giống ngày xưa. Lúc trước phủ Thái tử vắng vẻ vì Thái tử ngã ngựa, cái tin bị phế truất cả triều dã đều biết, chẳng mấy ai muốn đến phủ Thái tử, cho dù là người phe Thái tử cũng được dặn là cố gắng ít xuất hiện thôi.

Nhưng năm nay người muốn đến phủ bái kiến cũng quá nhiều, nhưng Thái tử cũng đã hạ lệnh xuống rõ ràng, công việc đều có nha môn các bộ xử lý, nếu không giải quyết được, đường quan nha môn các bộ có thể ghi vào sổ con đưa tới. Nếu là việc tư, hôm nay Thái tử đã là giám quốc, có thể nói được những chuyện vô tư.

Bên ngoài phủ Thái tử hộ vệ lạnh lẽo, trong sảnh phủ hoa mỹ, Thái tử ngồi dựa trên giường êm, bưng ly rượu khe khẽ rung rung, nhìn dáng người Lưu Ly phu nhân uyển chuyển như cửu thiên tiên nữ phiêu dật múa trước mặt mình, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Đối với Thái tử, đêm giao thừa cũng không có gì khác biệt.

Lưu ly nhảy múa như tiên nhân, điệu múa này như vũ khúc thượng thiên, nhân gian khó mà thấy được.

Múa hết một điệu, Thái tử ngoắc tay, Lưu Ly bước nhẹ nhàng tới bên cạnh, cầm bầu rượu vàng trên bàn châm thêm cho y. Thái tử đưa cho nàng một ly, mỉm cười:

- Lại đây, nàng cũng uống một ly đi!

Lưu Ly cười mị hoặc:

- Hình như tâm tình tối nay của Điện hạ rất tốt?

Nhận ly rượu, nàng khẽ nhấp một ngụm mới dâng hai tay trả lại cho Thái tử. Y nhận lấy ly rượu, ngắm nhìn dung nhan sắc nước hương trời của nàng, khẽ thở dài:

- Nhiều năm như vậy, năm nào cũng thế, vào lúc này, nàng vẫn múa một khúc cho trẫm. Lưu Ly, nàng nói xem, bằng này năm sau, bổn vương còn có thể ngắm nàng múa chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.