Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 1 - Chương 8: Ban đầu Tiểu Thảo, bây giờ chủ nhiệm lớp




Tiệc rượu tan cũng không quá muộn, Sở Hoan uống một bát canh giải rượu. Đợi đến lúc khách về hết, Tổng Đốc phủ náo nhiệt huyên náo cũng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Cừu Như Huyết tuy uống nhiều rượu nhưng vẫn không say.

Đêm nay là đêm tân hôn, Sở Hoan cũng không buông lỏng cảnh giới, lệnh cho Cừu Như Huyết sắp xếp người canh phòng trong ngoài Tổng Đốc phủ. Hắn chỉ sợ có một số người có rắp tâm, thừa dịp đêm tân hôn, cho rằng trên dưới Tổng Đốc phủ đều không có phòng bị, đột nhiên xông vào.

Sở Hoan cũng không quên kẻ địch của mình, chẳng những ở ngoài sáng, còn có trong bóng tối.

Chu Lăng Nhạc và Tiếu Hoán Chương bên ngoài, đơn giản là trên sa trường không phân cao thấp, nhưng mưu đồ vụng trộm, lại khó lòng phòng bị. Hắn không quên Chu Lăng Nhạc còn hội diệt phản, ai có thể đảm bảo Chu Lăng Nhạc sẽ không thừa cơ phái hội diệt phản đến Sóc Tuyền.

Điều khiến Sở Hoan cảnh giác nhất Tam lộ ám binh.

Thủ hạ Thanh Thiên Vương có nhiều nhân sĩ giang hồ, hơn nữa hắn đã biết, mưu đồ của Thanh Thiên Vương về đá đỏ của Đại Nhi. Mặc dù lần trước thất bại, nhưng ai có thể đảm bảo Thanh Thiên Vương sẽ không phái người quay trở lại.

Còn có người của Thái tử, Tề Vương đến Tây Quan, Sở Hoan tuy bảo mật, ngay cả đại hôn Tề Vương cũng không đến tham dự, nhưng Thái tử đương nhiên biết rõ Tề Vương đang ở Tây Quan.

Thủ hạ của Thái tử, cũng không phải là kỳ nhân dị sĩ, hơn nữa Tề Vương không chết, Thái tử cảm thấy không yên, y phái người bí mật đến Sóc Tuyền, cũng không phải là không có khả năng. Cho nên mấy ngày trước, đợi Bạch Hạt Tử quay về Sóc Tuyền, Sở Hoan lập tức điều Bạch Hạt Tử đến chỗ phủ đệ Tề Vương bên kia, sắp xếp không ít người có năng lực, bảo vệ an toàn cho Tề vương. Cho dù là tối nay, Bạch Hạt Tử cũng không thể tham gia hôn lễ, mà ở bên kia bảo vệ Tề Vương.

Đến cuối cùng, Sở Hoan đến nay vẫn không biết rõ lai lịch thực sự của bọn họ.

Vừa nghĩ tới Thù Nho quỷ dị như hầu tử, Sở Hoan cũng có chút sợ hãi.

Lần trước Đại Nhi bỏ đi, trong miếu đổ nát đã gặp đám người Thù Nho.

Thanh Thiên vương phái đến bộ hạ của Tây Bắc, dưới sự tàn sát của đám người Thù Nho, gần như toàn quân bị diệt, bởi vậy có thể thấy được khả năng của nhóm người này thật sự không nhỏ.

Từ đỉnh Triều Vụ của An Ấp Quỷ Phương, lại đến miếu đổ nát ở Tây Bắc, Thù Nho có thể coi là âm hồn không tan, giống như u linh, điều này khiến cho Sở Hoan bình thường rất thận trọng.

Sở Hoan đương nhiên không sợ hãi võ công của Thù Nho, quả thật, võ công của Thù Nho xác thực rất cao minh, nhưng tu vi võ đạo của Sở Hoan hiện nay cũng lớn mạnh vượt bậc, chưa hẳn đã bại dưới tay Thù Nho.

Nhưng Thù Nho lại giống như u linh, Sở Hoan căn bản không có cách phán đoán lúc nào gã sẽ xuất hiện, sẽ dùng loại phương pháp nào để xuất hiện.

Thù Nho không phải chiến sĩ, mà là thích khách!

Sở Hoan biết rõ, mục đích của Thù Nho, chính là Trấn Ma Chân Ngôn, theo hắn biết, thế lực Trấn Ma Chân Ngôn, là quốc sư của Tây Lương Bì Sa Môn, nhưng hắn không cách nào nhận định, Thù Nho có phải là phe của Bì Sa Môn hay không.

Lúc ở Tây Lương, trước khi Trường Mi A Thị Đa chết, cũng có nói qua, chỉ cần Sở Hoan biết Trấn Ma Chân Ngôn, chắc chắn không có một ngày yên tĩnh, sẽ có người giống như quỷ hồn quấn lấy Sở Hoan.

Hiện tại xem ra, A Thị Đa nói không sai.

Ít nhất Thù Nho giống ác mộng khiến người chán ghét, bám lấy Sở Hoan.

Tiệc rượu chấm dứt, theo lý mà nói, chuyện kế tiếp của Sở Hoan còn rất nhiều, bốn vị tân nương, Sở Hoan phải đến động phòng từng phòng một, hoàn thành một loạt lễ nghi rườm rà.

Chỉ là Mỵ Nương lúc kính trà động tay động chân, bốn vị tân nương, ba người đã mê man không dậy nổi. Dựa theo thuyết pháp của Mị Nương, ít nhất cũng phải ba đến năm canh giờ mới có thể tỉnh lại, phải đến hừng đông. Không còn cách nào khác, lễ động phòng Tố Nương ba người chỉ có thể miễn, chỉ có Mỵ Nương là tân nương còn tỉnh, lễ nghi này vẫn phải tiếp tục.

Mỵ Nương vui sướng hớn hở, lễ nghi tiến hành được một nửa, Kỳ Hồng lại vội vàng tới, không tiện cắt ngang lễ động phòng. Đợi đến lúc lễ nghi hoàn tất, Kỳ Hồng lúc này mới kéo bà mối, nói nhỏ vài câu. Bà mối kia đi tới, thấp giọng nói với Sở Hoan vài câu. Sở Hoan ra tới cửa, hỏi:

- Người ở đâu?

Kỳ Hồng nói nhỏ vài câu, Sở Hoan lúc này mới cùng Kỳ Hồng vội vã đến hậu viện. Ở hậu viện có một cái đình, một người đang đợi ở đó, Sở Hoan đi qua, người nọ nghe được thanh âm, thấy Sở Hoan đi tới, vội vàng nghênh đón. Sở Hoan tiến lên, chắp tay trước ngực, đối phương cũng chắp tay trước ngực, nhẹ đọc một câu Phật hiệu.

- Liễu Âm sư thái, đã trễ như vậy, sao người lại đến đây?

Sở Hoan thần sắc ngưng trọng:

- Hẳn đã xảy ra chuyện gì?

Người chờ trong đình, lại là một nữ ni cô.

Ni cô nhìn có vẻ đã ngoài 50 tuổi, trán đã có nếp nhăn, thần sắc thoạt nhìn hết sức lo lắng, không có sự tĩnh lặng của người xuất gia, chắp tay trước ngực nói:

- Sở đại nhân, nữ thí chủ không thấy đâu rồi!

Lông mày Sở Hoan nhíu chặt:

- Không thấy?

Ni cô nói:

- Sau khi vãn khóa, bần ni đi một chuyến, muốn hỏi một chút nữ thí chủ cần gì, nhưng trong phòng không có dấu vết của nữ thí chủ, đồ đạc của nàng vẫn còn ở đó.

Nói xong, quay người cầm lấy tay nải trong đình, dâng lên cho Sở Hoan:

- Ngoại trừ quần áo để thay, thanh loan đao của nữ thí chủ, cũng ở trong phòng.

Sở Hoan tiếp nhận tay nải, mở ra nhìn rồi đi đến bên cạnh bàn đá, ngồi xuống ghế đá:

- Liễu Âm sư thái, người lần cuối nhìn nàng, là lúc nào?

- Là bữa tối.

Liễu Âm sư thái nói:

- Đại nhân dặn dò, nữ thí chủ trọ ở am (nơi ở của ni cô), không thể nói cho người khác, nên bần ni vô cùng cẩn thận, ngay cả ăn uống của nữ thí chủ, đều là tự bần ni đưa đến.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, hơi trâm ngâm, hỏi lần nữa:

- Sư thái, người xác định những sư thái khác trong am cũng không biết việc này?

Liễu Âm sư thái lắc đầu nói:

- Đại nhân biết đấy, Minh Hà am ta cộng lại không quá năm người, trước giờ không lắm mồm lắm miệng, hơn nữa bần ni cũng chưa từng nói chuyện này cho họ biết.

Thần sắc Sở Hoan càng ngưng trọng:

- Chuyện này cũng lạ, chẳng lẽ nàng tự mình rời đi?

Kỳ Hồng lúc này cũng ở bên cạnh, nói khẽ:

- Đại nhân, ty chức cảm thấy không có khả năng, nếu như... nếu như nàng thực muốn rời đi, vì sao ngay cả tay nải cũng không mang? Xiêm y để thay cũng để lại, cây đao này là binh khí tùy thân của nàng, không có khả năng quên không mang theo.

- Ngươi nói không sai.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Kỳ Hồng, ngươi bây giờ cùng với sư thái về Minh Hà am, nhớ kỹ, việc này đừng kinh động đến bất kỳ ai, ngươi đi nhìn hiện trường xem có dấu vết gì không.

Kỳ Hồng chắp tay đồng ý, cũng không nói nhiều, dẫn Liễu Âm sư thái từ hậu viện đi ra ngoài.

Sở Hoan ngồi trong đình, không rời đi, mà như có điều suy nghĩ.

Liễu Âm sư thái nói nữ thí chủ, tất nhiên là Cam Ngọc Đình em gái Cam Hầu. Cam Ngọc Đình phản đối việc kết thân của huynh trưởng cùng Chu gia, đường xa trăm dặm từ đại bản doanh Tây Bắc bí mật đến Sóc Tuyền, thông báo tin tức Chu Lăng Nhạc lén cùng Cam Hầu kết thân.

Sở Hoan biết rõ việc này rất khó giải quyết, còn chưa có phương pháp xử lý tốt, ngược lại Cam Ngọc Kiều vì Sở Hoan đưa ra chủ ý, nguyện ý tạm thời trốn ở Sóc Tuyền, chỉ cần Cam Hầu không thể giao người, như vậy hôn sự này khó có thể tiến hành.

Sở Hoan nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đó là biện pháp tốt nhất trước mắt.

Vì để cho Cam Ngọc Kiều có thể che giấu thân phận, Sở Hoan tự tìm chỗ cho nàng ẩn nấp, cuối cùng đã tìm được Minh Hà am nơi mà Liễu Âm sư thái ở.

Đại Tần đế quốc sùng đạo, đối với phật giáo ra sức đàn áp.

Trong quan nội rất khó nhìn thấy đền thờ, chẳng qua ở Tây Bắc, ảnh hưởng không nghiêm trọng như kinh đô và vùng lân cận phụ cận.

Sùng đạo, chính là kế sách tôn giáo đế quốc. Tuy Tây Bắc bị đàn áp không nghiêm trọng như quan nội, nhưng dù sao am cổ vẫn bị phá hủy rất nhiều, mà Tây Quan từng chịu đựng xâm lấn của Tây Lương, vốn là còn thừa mấy chùa miếu, cuối cùng bị phá hủy gần hết.

Bên trong thành Sóc Tuyền, vốn có nhiều chùa miếu, hơn nữa còn có am để ni cô tĩnh tu bên trong. Sau khi người Tây Lương rút lui, nội thành còn lại ba ngôi miếu, đến am đường của ni cô tu hành, cũng còn sót lại hai nơi, mà Minh Hà am là một trong số đó, tọa lạc ở phía bắc hẻo lánh của thành Sóc Tuyền. Dân chúng Tây Quan ngày nay ngay cả cơm cũng bữa được bữa không, cho dù là chùa miếu của hòa thượng, hay là am đường của ni cô, hầu hết đều không có hương khói.

Minh Hà am vốn còn hai mươi ba mươi ni cô, nhưng ni cô nhiều lương thực ít, lưu lại đều phải chết đói. Hiện không có cách nào khác, chỉ có thể hoàn tục, tìm công việc lao động chân tay khác. Người ở lại miếu, là người tuổi cao bệnh tật, không có năng lực tự sinh tồn. Hiện tại cũng chỉ có năm người, thỉnh thoảng có vài vị khách hành hương, chống đỡ được bữa đói bữa no.

Vốn Minh Hà am đã đến tình trạng cùng đường, Sở Hoan lại kịp thời tìm tới trước cửa, hơn nữa cúng một số tiền nhang đèn, điều này khiến cho Minh Hà am vô cùng cảm kích. Sở Hoan thương lượng với Liễu Âm sư thái của Minh Hà am, muốn để một người ẩn thân tạm thời trong am, chỉ nói là một cô nương đang khó khăn. Người xuất gia vốn có lòng từ bi, hơn nữa Sở Hoan cúng một số tiền nhang đèn, Liễu Âm sư thái tất nhiên đáp ứng.

Sở Hoan lựa chọn Minh Hà am, hiển nhiên là vì nó vắng vẻ, cả ngày không có mấy người, mặt khác cũng vì người trong am ít, mấy người già bệnh tật, hết sức an toàn.

Chỉ là hắn thật không ngờ, đem Cam Ngọc Kiều giấu ở nơi bí ẩn như Minh Hà am như vậy, Cam Ngọc Kiều lại đột nhiên biến mất.

Sở Hoan biết rõ, nếu như không xác định Cam Ngọc Kiều thực sự không ở Minh Hà am, Liễu Âm sư thái không thể khuya khoắt đến tìm mình trong đêm tân hôn.

Hắn lúc ấy đã âm thầm dặn dò Liễu Âm sư thái, Cam Ngọc Kiều là trường hợp đặc biệt, bất kể lúc nào, nhất định phải đến đây thông báo.

Trong tình huống chưa xác định được việc mất tích của Cam Ngọc Kiều, Liễu Âm sư thái không có khả năng từ bắc thành vào đông thành, bí mật báo tin, người tất nhiên phải tìm khắp mọi ngõ ngách trong Minh Hà am.

Cam Ngọc Kiều tự nguyện ẩn thân ở Minh Hà am, không có khả năng vô duyên vô cớ rời đi. Hơn nữa, cho dù tự mình rời đi, cũng nhất định mang theo thanh đao bên mình, không có khả năng ngay cả thanh đao cũng bỏ lại.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Cam Ngọc Kiều chỉ có thể là bị người bắt cóc, có thể không kinh động đến ni cô trong Minh Hà am, lặng lẽ không tiếng động mang Cam Ngọc Kiều cướp đi, thủ đoạn của đối phương tất nhiên không kém.

Chỉ là Sở Hoan không nghĩ ra, rốt cuộc mình tính toán sai ở đâu.

Ngay lúc này, người để tâm đến Cam Ngọc Kiều Nhất chính là Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc, nếu như là Cam Hầu, Sở Hoan tin rằng nếu như thật sự y tìm được Cam Ngọc Kiều ở Minh Hà am, chưa hẳn đã rời đi một cách im lặng như vậy, rất có thể sẽ đến phủ Tổng Đốc hỏi tội.

Thủ pháp như vậy, có vẻ là người của Chu Lăng Nhạc làm.

Chỉ là Chu Lăng Nhạc làm sao biết Cam Ngọc Kiều sẽ ở Minh Hà am?

Cam Ngọc Kiều đến Sóc Tuyền, cực kỳ bí mật, mà Sở Hoan sau đó cũng một mực bảo đảm hành tung bí ẩn của Cam Ngọc Kiều. Chu Lăng Nhạc thậm chí sẽ không biết Cam Ngọc Kiều ở ngay Sóc Tuyền, thì làm sao đoán chính xác Cam Ngọc Kiều sẽ trốn ở Minh Hà am, thậm chí thừa dịp đêm đại hôn của mình, phái người đến bắt cóc?

Nhưng nếu như không phải Chu Lăng Nhạc, ai lại có hứng thú với Cam Ngọc Kiều?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.