Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 67




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

“Mày muốn nói gì?” Tôi liếc mắt nhìn thằng em đang thảnh thơi.

Thằng em chết tiệt chẳng đứng đắn tốt nhất nên biết cách nói một chút đi.

“Anh bày tỏ với hắn đi!” Nó nhún nhún vai. “Thời đại gì rồi, hiện tại không còn lưu hành vụ đơn phương đâu.”

“Bộ tao nhìn rất là mất tự nhiên sao?” Tôi hữu khí vô lực nằm úp sấp ở trên bàn, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm cái ly. “Nếu như tao là con gái tao nhất định lập tức bày tỏ với hắn! Cần tới mày dạy sao?”

Vấn đề chính là Thẩm Thiệp Vũ yêu khác phái đó! Từ khi hắn sinh ra tới giờ đối tượng gặp gỡ toàn là con gái đó! Hiểu không? Chính là cái loại sinh vật có bộ ngực mềm nhũn, xài tiền như nước, thanh âm nhỏ tinh tế lại cao thanh đó.

“Bộ công tử nhà họ Thẩm không có khả năng là song tính hay sao?” Thằng em ưu nhã bắt chéo hai chân, vừa nói chuyện vừa đưa mắt nhìn mấy đứa con gái xinh đẹp đi ngang qua đường.

“Hừ!” Tôi ngồi thẳng, hất đầu đi … Biểu thị không muốn phản ứng với cái vấn đề ngu ngốc này.

Mối tình đầu của Thẩm Thiệp Vũ là con gái, nếu giả thiết là ngoài ý muốn thì cũng được đi? Nhưng người thứ hai cũng là con gái! Đúng rồi! Có thể miễn cưỡng bảo là vừa khớp đil Nhưng hết lần này tới lần khác, người thứ ba cũng lại là con gái! Vậy sao có thể nói được nữa đây? Người thứ tư, thứ năm, thứ sáu cũng là con gái! Vậy chẳng phải đã quá rõ rồi sao? Nói rõ cơ hội hắn là song tính luyến chỉ bằng 0, chớ nói tới việc hắn có thể là gay thuần đi, đó tuyệt đối là con số âm.

“A …” Thằng em cười khanh khách.

“Loại yêu người khác phái như tụi mày không hiểu được nỗi khổ của thân là Gay của tụi tao đâu! Hừ!” Tôi cam chịu giận chó đánh mèo. “Yêu khác phái đều là ngu ngốc!”

“Chuyện liên quan gì tới nhau chứ? Anh đang kỳ thị người yêu khác phái đó hả?” Thằng em cười khổ, một lát sau lần thứ hai giựt giây tôi. “Thử đi mà! Nói ra cũng sẽ thoải mái hơn đó!”

Nói nghe thật đơn giản làm sao.

Dùng cái mông nghĩ cũng biết là sau khi bày tỏ chỉ có 2 loại kết quả:

Một, hắn tiếp nhận tôi. Vương tử và vương tử bắt đầu gặp gỡ, có sinh hoạt hạnh phúc vui sướng ngọt ngào; Thế nhưng cơ hội này chắc là phi thường phi thường nhỏ vô cùng, còn muốn thêm cái dấu khai căn.

Hai, hắn từ chối tôi. Sau đó tôi bắt đầu nếm trải những ngày tháng cực khổ trong trường rồi. Hắn cùng lớp tôi, chúng tôi còn phải gặp nhau mỗi ngày đó, xấu hổ này khiến tôi chỉ muốn thắt cổ tự sát mà thôi.

Tôi chính là luyến tiếc trạng thái hiện tại đó … Tình trạng cùng Thẩm Thiệp Vũ hiện tại là tốt nhất, tuy rằng nó khiến cho tôi càng ngày càng khổ cực, dần dần vô pháp thỏa mãn quan hệ chỉ cần là bạn tốt … Thế nhưng còn hơn ngay cả bạn bè cũng không thể làm cùng hắn, tôi thà rằng bản thân có thể mỉm cười đau khổ mà theo hắn.

Sau đó thế nào tôi cũng không muốn để ý, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn … Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn …

“Không nên …” Tôi mang vẻ mặt cầu xin, càng nghĩ càng khổ sở. “Tao không muốn làm hắn khó xử, tao không hy vọng quan hệ của hai tụi tao trở nên xấu hổ.”

“Vậy anh nghĩ anh có thể tiếp tục thế này được bao lâu nữa?” Thằng em thấy tôi cứ ngoan cố trốn tránh hơi tức giận, động tác khuấy đều tách cà phê vừa vội vừa nhanh, khiến cái thìa rung động leng keng bên tách ly.

“Không biết …” Tôi cúi đầu.

“Anh cứ vậy thì sẽ vui thật đó hả?”

“Không biết …”

“Vậy lỡ như Thẩm Thiệp Vũ có bạn gái thì anh tính sao?”

“Không biết …”

“Đồ con đà điểu! Rốt cục anh định trốn tránh tới lúc nào?”

Tiếng của nó càng lúc càng lớn, đầu của tôi càng ngày càng thấp.

“Không biết …”

“Ngoại trừ không biết anh có thể nói cái gì khác hay không hả?” Nó tức giận đến nhịn không được đưa tay vỗ mạnh một cái “Binh” trên mặt bàn gỗ, khiến nhiều người đi đường cùng các những khách hàng khác nhìn qua.

“…. Không biết.” Lần thứ hai tôi tiếp tục nằm xuống lại trên mặt bàn, buồn buồn hồi đáp.

Nó hít sâu một hơi, nỗ lực ổn định lại tâm tình, sau đó dùng một loại cảm giác khiến tôi không cách nào hình dung được cứ thế mà nhìn tôi chằm chằm khiến tôi thấy ngứa ngáy.

Tao không biết thiệt mà! Dù cho mày có nói tao là đà điểu cũng tốt, nói tao vô dụng chỉ biết trốn tránh cũng tốt, tao chính là không có biện pháp … lấy dũng khí … tao …

Điều duy nhất mà tôi có thể làm hiện tại, chính là chột dạ bỏ qua ánh mắt sát khí nặng nề của nó lúc này, sau đó giả ngu đưa cái miệng nhỏ nếm muỗng kem tươi.

“Nhìn không nổi nữa!” Thằng em dùng thanh âm lãnh khốc dị thường nói, từng chữ từng chữ đập vào đầu óc tôi. “Em đi tìm hắn nói rõ ràng! Anh không dám giải quyết vấn đề, để em giải quyết!”

Nó nói xong đứng lên cầm lấy cái áo khoác ở ghế bên cạnh, khiến tôi giật mình, vội vàng kéo nó lại.

“Mày muốn làm gì vậy hả?”

“Còn phải hỏi?” Mặt của nó kết đầy sương lạnh. “Đi tìm hắn.”

Cánh tay nó dùng sức vẫy tay tôi ra, nhanh chóng bỏ tôi lại một mình.

Không thể nào? Không thể mà!

“Mộc Duy! Chờ chút đã!” Tôi ngẩn ngơ, chậm nửa nhịp đuổi theo. “Không nên như vậy! Này!”

Cuối cùng cũng đuổi kịp thằng em, nó đang đứng ven đường cầm lấy điện thoại di động

“Hey! Má Hồng! Giúp con lấy điện thoại di động của cha … Đúng, giúp con tìm xem thử … Số họ Thẩm … Thẩm Mạc Sam? Chắc là người đó đó! Số điện thoại của nhà họ là gì?.. Địa chỉ ở đâu?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nó, tôi ngây người.

“Đi thôi!” Sau khi nó cúp máy, kéo tay tôi kéo đi.

“Hả?”

“Đến nhà hắn! Em đã kêu má Hồng gọi tới đó rồi, chắc hắn biết chúng ta đang tới đó.”

“Gì?” Tôi hoàn toàn choáng váng.

Nó bắt 1 chiếc taxi, đưa tay đẩy mạnh tôi vào xe.

“Đến Thiên Mẫu.”

…. Không thể nào? Trời ạ ~~~! Người cứu mạng ~~~!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.