Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên Qua

Chương 7: Thiên Vị




“Cậu Sầm, vẫn là căn phòng trước kia nhé… Nhưng mà cô bé này…” Người phụ nữ mộc mạc nhìn Sầm Triệt và Thời Sênh, cách nói chuyện khá câu nệ.

Sầm Triệt vốn tính toán đi lên núi, nhưng đi được một nửa thì hắn lại thay đổi phương hướng, dẫn Thời Sênh vào thôn này.

Thôn có hình tròn, dân cư không nhiều lắm, chỉ có hơn mười hộ.

Những người trong thôn thấy hắn cũng không kỳ quái, thậm chí còn có người chào hỏi.

Lúc trước đi vòng qua thôn, Thời Sênh không có cảm giác gì, nhưng sau khi vào thôn này thì cô cũng cảm nhận được âm khí nồng đậm đang phiêu đãng trong thôn.

Trên người thôn dân cũng có âm khí ít nhiều nên nhìn sắc mặt cũng không tốt lắm.

“Ở phòng bên cạnh phòng tôi.”

Người phụ nữ cười hồn hậu, nói với khẩu âm tiếng phổ thông: “Cũng đúng, nhưng phải chờ sắp xếp một chút, khả năng hơi muộn. Hai người cứ nghỉ ngơi đi, chút nữa tôi sẽ mang đồ ăn tới cho hai người.”

Người phụ nữ nhanh chóng đi ra ngoài, Sầm Triệt liền đi về phía một căn phòng.

“Anh thường xuyên tới đây à?”

“Thỉnh thoảng.” Sầm Triệt đẩy cửa phòng ra, bên trong vô cùng sạch sẽ, phong cách gọn gàng đúng kiểu nông thôn.

“Nơi này cứ quái quái sao ấy, hay là chúng ta ở cùng nhau đi?” Thời Sênh được một tấc lại muốn tiến một thước, “Anh xem nếu như xảy ra chuyện gì, chúng ta ở bên nhau cũng tiện hơn đúng không?”

Sầm Triệt trầm mặc từ chối Thời Sênh.

Thời Sênh nói nửa ngày hắn cũng chẳng hé răng, trên mặt viết đầy ba chữ “tôi từ chối”.

Thời Sênh nói mỏi miệng rồi liền trợn mắt xoay người ra ngoài, chuẩn bị đi tìm nước uống.

Vừa ra cửa cô liền gặp người phụ nữ kia, bà ta đang ôm chăn bông mới đi về phía phòng bên cạnh, “Cô bé, có chuyện gì sao?”

Thời Sênh nhìn người phụ nữ, cứ cảm thấy người phụ nữ này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, “Có nước không?”

“Có, bên ngoài có giếng nước, chúng tôi đều dùng nước giếng này để uống, rất ngọt. Cô cứ từ từ, tôi đem chăn bông vào rồi đi múc nước cho cô.” Người phụ nữ vẫn duy trì nụ cười ngây ngô.

Lông măng của Thời Sênh dựng đứng, đúng rồi, chính là nụ cười của bà ta. Từ lúc bọn họ vào thôn, người dân trong thôn đều rất tươi cười, nhưng nụ cười lại như đúc ra từ một khuôn mẫu, có vẻ cứng đờ.

Quả nhiên, người phụ nữ nhanh chóng tới đây, đi ra ngoài sân với nụ cười quỷ dị. Bên ngoài sân có một giếng nước, xung quanh giếng ướt dầm dề, phỏng chừng là đã có người tới đây múc nước. Người phụ nữ thuần thục thả gầu nước xuống, múc lên một xô nước rồi dùng cái cốc ở bên cạnh múc cho cô một cốc.

“Cô bé, uống đi.” Người phụ nữ mỉm cười đưa cốc cho Thời Sênh.

Thời Sênh còn chưa nhận lấy thì bên cạnh đã có môt bàn tay thò ra, vững vàng nhận lấy cốc nước, âm thanh mát lạnh vang lên từ phía sau: “Thân thể em không khỏe, ít uống nước lạnh thôi.”

Thời Sênh nhìn bàn tay trắng tới dọa người cầm lấy chiếc cốc, thứ cô nhìn thấy trong cốc không phải là nước trong gì mà là một cốc nước đen sì, bên trong còn có mấy con trùng kỳ quái đang bơi, một mùi tanh tưởi tỏa ra.

Thời Sênh ghê tởm lùi về sau một bước, vừa lúc chui vào trong lòng Sầm Triệt, khí lạnh lập tức bao trùm toàn thân.

Sầm Triệt ôm bả vai cô kéo vào lòng, sau đó đưa cốc nước cho người phụ nữ: “Phiền toái cho một ly nước sôi.”

Người phụ nữ không hề nghi ngờ, gật đầu: “Được.”

Chờ người phụ nữ xách nước đi rồi, Thời Sênh ôm chặt lấy Sầm Triệt, “Làm em sợ muốn chết, đó là thứ gì vậy?”

Khóe miệng Sầm Triệt giật giật. Hắn chẳng hề thấy cô có vẻ bị dọa chút nào, rõ ràng là đang cố tình ăn đậu hũ của hắn.

Sầm Triệt không đẩy cô ra được nên cứ thế ôm vào nhà, “Em cũng thấy nơi này không thích hợp rồi đấy, không có việc gì thì đừng ra ngoài, đồ họ đưa cho cũng không được ăn.”

“Em muốn ở cùng anh, em sợ.” Chẳng biết Thời Sênh có nghe hắn nói hay không hay chỉ đang hiện thực hóa mục đích của bản thân mà thôi.

Sầm Triệt: “…”

Rõ ràng cô đang chờ để nói mấy lời này đi?

“Nam nữ thụ thụ bất thân, phòng bên cạnh cũng rất an toàn.” Sầm Triệt từ chối, “Tôi không nghĩ là em sợ bọn họ đâu.” Cô ấy chỉ muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của hắn thôi.

Thời Sênh ăn vạ không đi: “Anh dẫn em tới đây, nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải chịu trách nhiệm. Em mặc kệ, em phải ngủ cùng anh. Nơi này quỷ dị như thế, lỡ như em bị bắt thì làm sao bây giờ?”

Sầm Triệt: “…”

Cuối cùng, Thời Sênh chiến thắng bằng cách chơi xấu thành công, chủ yếu là Sầm Triệt cũng không nỡ tàn nhẫn từ chối, nói vài câu liền thôi.

Nếu hắn thật sự kiên quyết từ chối thì Thời Sênh cũng không cưỡng bách hắn.

“Nơi này sao lại thế? Trước kia anh tới nó cũng như thế à?” Thời Sênh ngồi trên giường, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ đã mở một nửa, bình tĩnh nhìn ra bên ngoài, “Âm khí quá nặng.”

“Không, trước đây thôn này rất bình thường.”

Thời Sênh nhướng mày: “Xem ra đã có chuyện thú vị gì đó xảy ra. Anh tới đây làm gì?”

Hiện tại nếu cô còn tin là hắn tới đây leo núi thì mới là có quỷ đấy.

“Linh khí trên núi có tác dụng với tôi, còn có một gốc linh thảo nữa.”

“Linh khí?” Thời Sênh nhìn hắn rất cổ quái, “Em toàn thấy âm khí chứ lấy đâu ra linh khí?”

“Trước kia là linh khí, giờ đã thay đổi rồi.” Cho nên hắn mới đi được một nửa đã quay ngược vào thôn, không ngờ trong thôn cũng bị thay đổi.

Căn cứ theo lời Sầm Triệt nói thì lần gần nhất hắn tới đây là bốn tháng trước. Lúc đó cả thôn và trên núi đều rất bình thường.

Trong bốn tháng này, trên núi và cả thôn này đều phát sinh biến hóa, không biết bị cái gì làm cho thành như thế.

Trong lúc Thời Sênh và Sầm Triệt nói chuyện với nhau thì người phụ nữ đã đun nước xong và mang vào cho bọn họ, cũng không có ý xem họ có muốn uống hay không, chỉ mang vào rồi ra ngay.

Thời Sênh đưa nước tới nhìn, vẫn là dáng vẻ kia, hơn nữa còn nóng nên tản ra một mùi tanh tưởi lợm giọng.

Người phụ nữ lại nhanh chóng mang thức ăn lên, cười ôn hòa, “Trong thôn cũng chẳng có gì ngon, hai người đừng ghét bỏ nhé!”

Thời Sênh nhìn một đống thức ăn đen sì trên bàn thì tay nắm tay Sầm Triệt càng siết mạnh hơn, ông muốn rút kiếm!

Sầm Triệt dường như biết cô muốn làm gì nên cầm lại tay cô, “Cảm ơn.”

“Vậy hai người ăn đi, chút nữa tôi sẽ vào thu dọn chén đũa.” Người phụ nữ nói xong liền đi ra khỏi phòng.

Thời Sênh biết bà ta không đi xa mà đứng ở cửa.

“Bà ấy…”

Sầm Triệt đưa ngón trỏ lên môi, ý bảo cô yên lặng. Thời Sênh há miệng cắn ngón tay hắn, đầu lưỡi còn liếm liếm mấy cái, lạnh lạnh giống y như kem vậy.

Sắc mặt Sầm Triệt khẽ biến, nhìn chằm chằm vào cô, cũng không thu tay lại.

Đầu lưỡi mềm mại mang theo độ ấm đảo trên tay hắn đem tới sự ấm áp mà hắn chưa từng cảm nhận được.

Sau một hồi lâu, chờ khi Thời Sênh buông ra thì ngón tay hắn đã ướt nhẹp, hắn mới chậm rãi nói: “Anh chưa rửa tay.”

“Vừa rồi em đã dùng linh khí làm sạch rồi, anh cho em là đồ ngốc à?” Thời Sênh trợn mắt.

Sầm Triệt: “…”

Sầm Triệt thở dài trong lòng, tựa như bất đắc dĩ, lại tựa như dung túng.

Thời Sênh không dám ăn mấy thứ trên bàn, lấy từ trong không gian ra ít trái cây cho Sầm Triệt ăn, sau đó lại đổ mấy thứ đó vào trong không gian, chờ có cơ hội sẽ đổ đi.

Sầm Triệt cầm trái cây không ăn mà chỉ nhìn chằm chằm vào động tác của cô, trên đầu ngón tay vẫn còn độ ấm, hắn vô ý thức rụt ngón tay lại, thật ấm…

“Nhìn em thế làm gì? Có phải thích em rồi không?” Thời Sênh xoay người liền thấy tầm mắt chăm chú của Sầm Triệt, hỏi với vẻ mặt đầy bỉ ổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.