Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên Qua

Chương 3: Không Kết Hôn Nữa




Quý Mạn đi qua đi lại trong phòng, bên trong không hề có âm thanh nào phát ra, cũng không biết thế nào rồi.

Đó là yêu quái đó!

Cô ta thật sự rất muốn vào nhìn một chút.

Đúng lúc tim gan Quý Mạn còn đang cồn cào thì cửa mở ra, Thời Sênh xách một đùm màu trắng đi ra, vẫn là bộ dáng nghênh ngang, phớt đời như thể cô chỉ mới đi dạo một phòng ở bên trong vậy.

Ánh mắt Quý Mạn dừng ở cái thứ màu trắng trên tay cô, “Hồ… hồ ly tinh?”

“Thích à? Cho cậu.” Thời Sênh ném con hồ ly đã chết cho Quý Mạn.

Quý Mạn nhảy tránh theo bản năng. Hồ ly rơi trên mặt đất, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Quý Mạn: “…” Dọa người!

Hồ ly đã chết, anh trai Tống Ngữ Dao đột nhiên té xỉu. Vốn dĩ Tống Ngữ Dao chỉ lừa hắn mà thôi, giờ thì quả đúng là phải đi bệnh viện rồi.

Anh trai của Tống Ngữ Dao nhìn thì có vẻ rất khỏe mạnh, nhưng sau khi tới bệnh viện kiểm tra thì đột nhiên trở nên suy yếu, cả người như thiếu chất dinh dưỡng, giống như bị người ta ngược đãi vậy.

Bị trở thành đồ ăn của hồ ly tinh, hắn khỏe mới là lạ, thêm vài tối nữa thì có khi người cũng tèo luôn.

Quý Mạn muốn tới bệnh viện, Thời Sênh thì không.

Cô đi theo con đường tới chỗ căn biệt thự cuối cùng. Căn biệt thự này nhìn không khác những căn khác là bao, nhưng tới gần sẽ phát hiện ra linh khí ở đây dày hơn nơi khác rất nhiều, có thể nhận ra được từ việc cây cối ở đây mọc um tùm hơn những nơi khác.

Nhưng Thời Sênh lại không thích những linh khí này, chúng quá lạnh, quái dị nhất là không phải lạnh vì âm linh mà bản thân nó vốn dĩ đã lạnh như thế rồi.

Thời Sênh duỗi tay định gõ cửa nhưng tay còn chưa kịp hạ xuống thì cửa sắt đã phát ra âm thanh nhỏ. Thân ảnh của Sầm Triệt xuất hiện trong tầm mắt Thời Sênh.

Vẫn là gương mặt tái nhợt có thể dọa chết người, biểu tình thờ ơ nhìn chằm chằm vào túi quần cô.

Sầm Triệt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm như thế.

“Này?” Thời Sênh quơ quơ tay trước mặt hắn, người sau hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng lại.

Thời Sênh cúi đầu nhìn túi quần mình, lấy từ trong đó ra một viên nội đan lớn bằng ngón tay cái, chìa ra trước mặt hắn, “Thích?”

Hồ ly kia trước khi bị phong ấn có lẽ rất lợi hại, thậm chí còn có cả nội đan nữa.

Tầm mắt Sầm Triệt di động theo tay cô, thực không khách khí duỗi tay muốn nhận lấy.

Thời Sênh lập tức rụt lại. Sầm Triệt vẫn chỉ nhìn theo tay cô, hoàn toàn không có ý nhìn cô.

“Muốn cũng không dễ như thế được.”

Cuối cùng Sầm Triệt cũng chịu ngẩng đầu nhìn cô. Hắn mấp máy cánh môi tái nhợt, “Cô muốn cái gì?”

Biết nói nha…

Ừm, người trong trường cũng không bảo hắn câm, chỉ là hắn lười nói chuyện mà thôi.

Lật bàn, sao hắn không lười sống luôn đi?

“Thiếu bạn gái không?” Thời Sênh cười híp mắt.

Lá cây xung quanh xào xạc, linh khí lạnh lẽo xoay tròn quanh người Sầm Triệt. Lúc này, cả người hắn như đang đứng giữa gió lốc, linh khí tùy ý vờn quanh nhưng lại không hề tiến vào trong thân thể hắn.

Thời Sênh cũng không cảm giác được chút linh khí nào từ cơ thể của hắn cả.

Rõ ràng ở giữa vùng linh khí nồng đậm như thế mà trong người lại không hề có chút nào, điều này quả thực phi logic.

Ánh mắt Sầm Triệt rời khỏi viên nội đan, duỗi tay định đóng cửa.

“A a, cho anh, cho anh.” Thời Sênh vội vàng ngăn cửa, “Cho em vào thì chắc được chứ?”

Động tác đóng cửa của Sầm Triệt hơi dừng lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào nội đan, lần này hắn cũng không nhìn lâu mà nhanh chóng nghiêng người sang một bên.

Thời Sênh đưa viên nội đan cho hắn rồi bước vào trong biệt thự.

Sầm Triệt đóng cửa lại, dẫn Thời Sênh vào trong.

Trong biệt thự không còn ai khác, linh khí lạnh lẽo ngập tràn trong nhà, “Một mình anh ở đây không thấy lạnh à?”

“Quen rồi.” Có lẽ là nể mặt viên nội đan nên Sầm Triệt mới chịu mở miệng ngọc.

Giọng hắn trong trẻo, nếu không phải gương mặt đẹp trai chẳng khác nào người chết thì quả thực rất dụ người.

Biệt thự này có bố cục không khác gì biệt thự nhà Tống Ngữ Dao, chỉ là trong biệt thự là một trận pháp rất lớn, trận pháp này đã tụ tập linh khí vào đây.

“Căn nhà này của anh quạnh quẽ quá, thật sự là thiếu một cô bạn gái đấy.” Thời Sênh bám riết không tha, “Nghĩ một chút được không, bạn gái không cần thì vợ cũng được, em không ngại.”

Sầm Triệt nhìn cô không nói. Thời Sênh lải nhải nửa ngày hắn vẫn không hé răng.

“Cô có thể đi rồi.” Nửa giờ sau, cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, nhưng lời này làm Thời Sênh chỉ hận không thể giết chết hắn.



Thời Sênh muốn gặp Sầm Triệt cũng rất khó. Hầu hết thời gian hắn đều ở trong biệt thự, lúc tới trường cũng tự mình lái xe đi, lên lớp xong liền về, chưa từng la cà dọc đường.

Bạn nói chuyện với hắn, hắn căn bản không để ý tới bạn, coi bạn như không khí mà thôi…

Thời Sênh cân nhắc mấy ngày, cuối cùng mới nghĩ ra cách dùng nội đan dụ dỗ hắn.

Nhưng ở thế giới này sao có thể dễ dàng tìm yêu quái như thế chứ? Thời Sênh mất sức chín trâu hai hổ mới đổi được một viên nội đan từ trong tay người khác, tuy rằng không còn mới nữa nhưng cũng may nội đan là thứ không hết hạn sử dụng.

Lúc Thời Sênh cầm viên nội đan tới, quả nhiên Sầm Triệt liền cho cô vào nhà.

Bại gia tử!

Càng ngày càng phá sản!

Sầm Triệt cầm viên nội đan đi vào phòng khách rồi ngồi xuống, “Cô không phù hợp với tiêu chuẩn lấy vợ của tôi.”

“A?” Nhất thời Thời Sênh không phản ứng kịp, mất một lúc mới hiểu hắn đang tiếp tục cuộc nói chuyện lần trước.

Anh giai lợi hại nha!

Đề tài cách mấy ngày rồi mà còn có thể nói tiếp được.

Nhưng mà tiêu chuẩn lấy vợ là cái quỷ gì? Anh còn có tiêu chuẩn cưới vợ nữa sao? Đùa ông đấy à?

Sao nói chỉ yêu một mình ông hả?

Chia tay!

Thời Sênh nghiến răng, sau đó ngồi xuống cạnh hắn, “Tiêu chuẩn lấy vợ của anh là gì?”

Sầm Triệt khom lưng lấy từ trong ngăn kéo bàn trà ra một cái hộp và đưa cho Thời Sênh.

Hộp hình vuông bằng gỗ, gỗ giống gỗ đàn nhưng nặng hơn, hoàn toàn không phải trọng lượng mà gỗ đàn nên có. Lúc cầm vào tay thấy lạnh lẽo, bóng loáng như ngọc.

“Cái gì đây?”

“Mở ra.”

Thời Sênh xoay cái hộp, kỳ quái hỏi: “Không phải là hộp kín sao?”

Bốn phía cũng không có khe rãnh hay cơ quan gì, sao có thể mở được?

“Mở ra.” Sầm Triệt lặp lại hai chữ.

“Mở ra là có thể làm bạn gái anh à?”

“Cho phép cô theo đuổi tôi.”

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, mẹ nó anh được lắm, chờ anh khôi phục ký ức xem ông lăn lộn anh thế nào. Không làm anh khóc lóc cầu xin tha thứ thì ông sẽ phát sóng trực tiếp hủy Nhị Cẩu Tử.

[…] Liên quan gì tới tôi chứ? Tại sao tôi nằm cũng trúng đạn vậy hả?

Thời Sênh hít sâu một hơi, mỉm cười, “Mở bằng cách gì cũng được đúng không?”

Sầm Triệt im lặng một chút rồi khẽ gật đầu.

Thời Sênh đặt cái hộp lên bàn, lấy thiết kiếm ra bổ một cái. Ánh mắt Sầm Triệt chỉ hơi liếc về thiết kiếm lúc nó xuất hiện một chút rồi lại khôi phục như thường.

Hộp bị bổ làm đôi, bên trong không phải rỗng ruột mà đặc, bảo sao lại nặng như thế.

“Thứ này đặc ruột, anh lại bảo tôi mở ra?” Thời Sênh cầm nửa cái hộp lên, chất vấn Sầm Triệt.

Mở được mới là có quỷ!

“Ừm.” Sầm Triệt ừ một tiếng không rõ ý tứ, “Tôi muốn nghỉ ngơi rồi, đi thong thả nhé!”

Thời Sênh: “…”

Mẹ kiếp!

Cái đức hạnh kiểu gì thế hả?

“Ngày mai 9 giờ tôi có tiết.” Sầm Triệt lại nói thêm một câu.

“Anh có khóa…” Liên quan gì tới ông hả?

Thời Sênh nuốt mấy chữ đằng sau lại, nói chuyện cũng thú vị như thế, ông đây phục rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.