Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên Qua

Chương 27: Cô Ta Muốn Hủy Hoại Con




Ông bà Kỷ có sự hổ thẹn với con gái nên lúc nói chuyện với Thời Sênh luôn rất cẩn thận, sợ làm cô mất lòng.

Thời Sênh cảm thấy khá bất đắc dĩ, ngày nọ liền tóm lấy bà Kỷ đang lén lút ngoài cổng trường nhìn trộm cô.

“Mẹ, mẹ rảnh thế sao? Ngày nào cũng chờ con ở ngoài cổng trường thế?”

Bà Kỷ cố gắng nở nụ cười, cẩn thận hỏi: “Tiểu Đồng à, mẹ mang tới canh xương sườn mà con thích nhất đây, con có muốn ăn một chút không?”

Thời Sênh nhìn đồng hồ rồi vòng qua bên kia xe ngồi lên. Bà Kỷ thở phào nhẹ nhõm, múc từ trong hộp giữ ấm ra một bát canh rồi nhẹ giọng dặn dò, “Cẩn thận nóng.”

Thời Sênh bưng bát lên, nhỏ nhẹ uống từng ngụm.

“Có ngon không?”

“Vâng.”

Bà Kỷ lập tức đỡ căng thẳng hơn, “Con còn muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ làm cho con ăn.”

“Cái gì cũng được.” Thời Sênh uống một ngụm canh, nhìn bộ dáng sắp suy sụp của bà Kỷ thì không khỏi thở dài: “Mẹ, ba mẹ không cần phải như thế, con không có ý kiến gì với hai người cả, rốt cuộc chuyện này cũng không thể trách ba mẹ được.”

Bà Kỷ không ngờ Thời Sênh sẽ chủ động đề cập tới chuyện này nên hơi ngây người, bàn tay ôm lấy hộp giữ ấm càng siết chặt, “Vậy con… tại sao con không chịu về nhà?”

Từ sau khi cô trở về, ngoại trừ những lúc bọn họ gọi cô về ăn cơm thì cô chưa từng về nhà một lần.

“Con ở chỗ Sầm Triệt.” Thời Sênh trả lời một cách đương nhiên.

“Vậy con dẫn cậu ấy về nhà ở cũng được. Ba mẹ cũng không có tư tưởng xưa cũ, không để ý những chuyện đó.” Bà Kỷ lập tức nói.

“Mẹ, sức khỏe Sầm Triệt không tốt, linh khí trong biệt thự đầy đủ rất thích hợp để anh ấy dưỡng thân thể. Chờ dưỡng tốt rồi con sẽ hỏi anh ấy một chút, nếu anh ấy đồng ý thì con sẽ dẫn anh ấy về.”

Bà Kỷ thở dài, “Giờ có bạn trai rồi nên trong lòng cũng chỉ có bạn trai thôi.”

Thời Sênh: “…” Vốn dĩ cô tới vì hắn mà.

“Cũng được, con lớn rồi, mẹ không có yêu cầu gì khác. Mỗi tuần về nhà một lần thì được chứ?”

Cuối cùng, Thời Sênh đành phải đáp ứng yêu cầu của bà Kỷ, mỗi ngày về nhà một lần.

Chờ tiễn bà Kỷ đi rồi, Thời Sênh mới thở phào nhẹ nhõm, đối phó với người lớn luôn khó nhất.

[Ký chủ, cô tha thứ cho bọn họ thật à?]

Trời muốn đổ mưa máu sao?

Thời Sênh trợn trắng mắt, “Ta là người không biết phân rõ phải trái à?”

Vốn dĩ chuyện này ông bà Kỷ cũng không sai, hơn nữa cô cũng chưa nói sẽ tha thứ hay không tha thứ cơ mà.

[Ha hả, nắm tay phân rõ phải trái sao?]

“Mi muốn thử không?”

[…] Không, bản Hệ thống không muốn.

Tuy rằng Nhị Cẩu Tử không muốn thừa nhận nhưng nó không thể không thừa nhận rằng trong vấn đề đối đãi với trưởng bối, tuy rằng nguyên tắc giống nhau nhưng đôi khi Thời Sênh vẫn có chút lệch lạc.

Cô sẽ không cố tình đi lấy lòng trưởng bối nhưng cũng sẽ không lạnh lùng với họ, ngoan ngoãn lễ độ, quả thực giống như người khác vậy.

Không giống những người khác, dù có đối xử với cô tốt thế nào, lúc cần dỗi cô vẫn dỗi.



Vợ chồng ông Kỷ ban đầu còn do dự, không muốn cứ thế gả con gái đi. Nhưng trải qua chuyện kia, ông bà sợ kích thích con gái nên không cần Sầm gia chủ động, bọn họ liền liên hệ trước để con gái mình được vui vẻ.

Hai bên duy trì sự đồng ý cao độ, mau chóng tiến hành!

“Anh, chị!” Giọng Sầm Ninh từ bên ngoài truyền vào, vui vẻ như ăn thuốc kích thích vậy.

Thời Sênh bảo Sầm Triệt đi mở cửa. Sầm Triệt tỏ ra không vui, cuối cùng không lay chuyển được Thời Sênh nên đành đứng dậy đi mở cửa.

Sầm Ninh và bà Sầm đều tới. Bà Sầm thấy rõ con trai mình có điều không thích hợp, mặt không tái nhợt nữa mà khôi phục lại sắc ửng hồng.

Từ sau khi Sầm Triệt về, bà còn chưa gặp hắn lần nào nên tất nhiên không biết hắn đã xảy ra chuyện gì.

“Tiểu Triệt, con?” Bà Sầm quan sát hắn từ trên xuống dưới, trước kia chỉ cần tới gần hắn liền sẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo, nhưng giờ lại không còn nữa.

“Vào nhà rồi nói.” Sầm Triệt nghiêng người sang một bên.

Bà Sầm chần chừ một chút rồi dẫn Sầm Ninh tiến vào.

Thời Sênh vốn đang nằm trên sofa chơi game nhưng khi bọn họ vào thì cô đã ngồi dậy ngay ngắn, nghiêm trang xem tivi.

“Chào bác gái ạ!”

“Tiểu Đồng cũng ở đây à?” Bà Sầm cười ôn hòa, âm thầm quan sát Thời Sênh một chút, “Tiểu Triệt không gây phiền toái gì cho con chứ?”

“Rất phiền ạ!” Sắc mặt bà Sầm hơi cứng đờ, còn chưa kịp nói gì thì nữ sinh đối diện lại nói, “Nhưng mà ai bảo con thích anh ấy chứ, có phiền con cũng thấy thích.”

Bà Sầm: “…”

Khóe miệng Sầm Triệt giật giật, thu dọn sofa lộn xộn do cô bày ra rồi đi vào trong bếp pha trà.

“Chị!” Sầm Ninh lập tức nhào vào phòng Thời Sênh, ánh mắt lấp lánh như sao: “Chị, chị ở bên cạnh anh trai mà không thấy khó chịu sao ạ?”

Người Sầm Ninh mềm mại như búp bê không xương, cả người còn phảng phất hương hoa quả như một món ăn ngon miệng vậy.

Thời Sênh véo má cô bé: “Không đâu.”

“Tiểu Ninh, đi vào giúp anh con được không?”

“Được ạ, con sẽ pha trà canh mà con thích uống nhất cho chị.” Sầm Ninh lập tức bò dậy khỏi lòng Thời Sênh, lon ton vào bếp.

Bà Sầm ngồi dịch tới gần Thời Sênh, hơi nhìn về phía phòng bếp, hạ giọng hỏi: “Tiểu Đồng, con nói thật với bác đi, đó có phải Tiểu Triệt thật không thế?”

Lúc trước mỗi lần tới biệt thự, thằng bé sẽ không cho bọn họ vào nhà, trong nhà quá lạnh, người bình thường căn bản không chịu nổi.

Hôm nay nó lại cho họ vào mà không hề có một chút chần chừ nào, hơn nữa bọn họ cũng không cảm thấy lạnh chút nào.

Mắt môi Thời Sênh đều cong lên, “Con thích người sống.”

Bà Sầm như bị sét đánh trúng người, không ai hy vọng Tiểu Triệt được sống hơn bà.

Nhưng bà đã tìm rất nhiều người, cuối cùng cũng chỉ có thể giúp Tiểu Triệt tồn tại theo phương thức như thế. Bà chưa từng nghĩ có một ngày Tiểu Triệt lại chân chính sống lại.

“Cảm ơn.” Bà Sầm nghẹn ngào nói, bộ dáng dịu dàng trước đó đã được thay bằng sự yếu đuối của người mẹ.

Vì cô gái này nên Tiểu Triệt mới có thể sống lại.

Lúc trước để Tiểu Triệt tồn tại đã phải trả một cái giá rất lớn chứ đừng nói là… làm Tiểu Triệt sống lại thế này.

Bà không biết cô ấy đã trả giá cái gì, nhưng bà rất cảm ơn cô ấy.

Lòng biết ơn của một người mẹ.

Sầm Triệt bưng trà ra tới nơi thì bà Sầm vẫn còn hơi đỏ mắt ngồi bên kia. Hắn nhìn Thời Sênh, Thời Sênh cười vô tội.

“Anh, về sau em có thể ở với anh rồi sao?” Sầm Ninh là trẻ con nhưng cảm giác cũng vô cùng nhanh nhạy.

Sầm Triệt ngồi xuống bên cạnh Thời Sênh, tay đặt bên hông cô theo thói quen, “Cái này phải hỏi chị, cô ấy đồng ý thì mới được.”

“Chị?” Sầm Ninh nhìn chằm chằm Thời Sênh, bộ dáng đó khiến cô muốn mở miệng từ chối cũng khó, hơn nữa cô bé còn rất đáng yêu.

“Ừ, có thể nha.”

“Yeah, chị tốt nhất. Tiểu Ninh muốn ngủ với chị!” Sầm Ninh vui vẻ nhảy nhót khắp nhà như một con bướm hoa vậy.

Sầm Triệt nghe Sầm Ninh nói câu kia thì mặt đen lại. Còn lâu hắn mới cho vợ hắn ngủ cùng người khác, em gái hắn cũng không được.

Thật lâu sau này Sầm Triệt mới biết, tình địch là giống loài không bao gồm giới tính, quan trọng là cô vợ của hắn thích những người nhìn mũm mĩm, đáng yêu, quả thực không thể phòng bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.