Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 5




Sau, Tô Trữ Xuyên đã suy nghĩ suốt một đoạn thời gian dài. Nếu như một ngày nào đó không phải đạo diễn không có cách nào khởi quay, hắn cũng không cảm thấy vô cùng nhàm chán liền thuận tay mua một tờ tuần san, hay không tùy ý lật tay liền thấy tin tức “Thái Tử Đường gia của Đông khu đính hôn với tam thiểu thư của gia tộc Lạc Khắc”, sự tình có phải sẽ có khác biệt rất lớn.

Có lẽ, cũng chỉ là tự dối mình dối người thôi.

Tin tức lớn như vậy, bất luận thế nào thì một ngày nào đó hắn cũng biết được thôi. Bất quá chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Ngày đó, Tô Trữ Xuyên lẳng lặng ngồi yên ở nhà thật lâu.

Dường như suy nghĩ rất nhiều, lại có vẻ cái gì cũng không nghĩ tới.

Không có cảm giác khát, cũng không có cảm giác đói. Mãi đến khi Đường Nhạc mở cửa đi vào, hắn mới giống như  giật mình thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này.

Hắn ngẩng đầu nhìn Đường Nhạc, trong lòng đã run rẩy muốn cầu xin nam nhân trước mặt nói cho hắn biết tất cả chỉ là giả, chính là một chữ cũng không nói được.

Đường Nhạc từ ánh mắt của Tô Trữ Xuyên cũng nhìn ra có điều bất thường, chính là khi nhìn thấy tờ tuần san  trên bàn trà đang mở thật to, y trong nháy mắt đã hiểu được vì sao lại thế này.

Đường Nhạc trầm mặt một lát, ngồi xuống bên cạnh Tô Trữ Xuyên khép lại tờ báo kia. Động tác y rất chậm, tựa hồ như đang cân nhắc điều gì. Một lúc lâu sau, Đường Nhạc cuối cùng cũng nhẹ giọng nói: “Tạp chí nói đều là thật, tháng này, ta sẽ cùng tam tiểu thư gia tộc Lạc Khắc đính hôn.”

Ánh mắt Tô Trữ Xuyên tràn ngập trống rỗng, môi có điểm run rẩy. Cứ như vậy trong nháy mắt, Đường Nhạc thậm chí có cảm giác thiếu niên bên cạnh thật giống nai con đột nhiên mất đi phương hướng, vạn phần bất lực đáng thương. Y đưa tay nắm lấy bả vai gầy đang run rẩy, trầm thanh tiếp tục nói: “Hãy nghe ta nói, chỉ là đính hôn mà thôi, hơn nữa cũng không quan hệ gì tới ta và ngươi. Ta và tam tiểu thư Lạc Khắc cũng không hiểu rõ, việc này quả thực có chút bất đắc dĩ, hiện tại ta không thể nói rõ cho ngươi biết. Đừng nghĩ nhiều ── việc này sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta.”

Ngón tay Tô Trữ Xuyên trở nên run rẩy kịch liệt, ánh mắt mờ mịt nhìn tờ tạp san bị khép lại trên bàn, đột nhiên khô khốc mở miệng: “Đường….Nhạc, ngươi, ngươi rốt cuộc có xem ta là con người?”

Những lời này, hắn nói vô cùng yếu ớt.

Chính là trong nháy mắt lại làm Đường Nhạc sửng sốt, y quả thực chưa bao giờ nghe thiếu niên luôn ngoan ngoãn này nói những lời sắc bén không chút lưu tình nào như vậy.

Thân mình Tô Trữ Xuyên phát run, cặp mắt đen kịt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ, giọng nói nhỏ đến mức gần như là thì thào tự nói với chính mình: “Từ lúc đầu, đã chính là như vậy. Quan hệ của chúng ta, ta chưa bao giờ có quyền chọn lựa điều gì. Ngươi muốn ta, có thể gọi ta tới nằm trên giường; ta thích ngươi…. ngươi không muốn trả lời liền đem ta ném đi; sau lại nhớ tới ta, chính là chỉ nói vài câu đã có thể mang ta về. Ta thích ngươi a, có thể dễ dàng thích đi thích lại ngươi. Chính là, chính là ngươi lại đính hôn… vậy ngươi cho ta là cái gì đây?”

“Ngươi có thể tùy ý rời đi bất cứ lúc nào, chính là mỗi lần như vậy ta lại càng đau khổ. Ta chịu không nỗi…. thật sự, nếu ngươi thật thích ta, ngươi, ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?”

Sắc mặt Tô Trữ Xuyên tái nhợt, nhìn Đường Nhạc, âm thanh run rẩy nhẹ giọng nói: “Thái tử…. ngươi buông tha ta đi, xin ngươi….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.