Phu Nhân Sát Thủ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 3: Vừa là Diệp soái, vừa là thần châm!




Mấy người liên bang khí định thần nhàn nhìn, bọn họ không cho là một đan dược sư cấp một vô danh lại có thể thắng được thiên tài ưu tú nhất của bọn họ, lúc này tự dưng là vô cùng bình tĩnh, mơ hồ còn có vài tia xem trò vui.

Mà ngoài dự liệu của bọn họ chính là, người của đế quốc cũng là bộ dáng vô cùng bình tĩnh tự nhiên, một điểm thần sắc mất tự nhiên cũng không có, trái lại lại mơ hồ có chút bộ dáng mong đợi, càng không cần phải nói những đan dược sư đang vây xem kia.

Lúc này trong lòng A Tát đã có một tia dự cảm xấu lúc ẩn lúc hiện, thế nhưng xuất phát từ bản tính tự tin cùng tín nhiệm với Nam Khanh Hoa, tự nhiên hắn không đem Đoạn Ngọc Giác để ở trong lòng. Loại người trẻ tuổi hung hăng như thế này bọn họ nhìn nhiều lắm rồi, biết một tí đồ vật đã bị bạn cùng lứa thổi đến mức tìm không ra nam bắc, trên thực tế cũng chỉ như vậy thôi. Nhìn lại các thiên tài nổi tiếng khắp liên bang, chưa một ai có thể sánh được với Nam Khanh Hoa. Nam Khanh Hoa đúng là một tên phách lối ngớ ngẩn, thế nhưng hắn cũng là một tên ngớ ngẩn có tài, hắn vẫn có năng lực cùng bản lĩnh coi người khác là ngu ngốc.

Lại một lần nữa mạn bất kinh tâm nhìn chỗ của giống cái đế quốc, phát hiện hắn cầm một cái hộp đi đến chỗ của Linh Hoa, A Tát khinh thường cười cười, dời đi sự chú ý của mình.

Cầm hộp ha ha, sẽ không đi cầu Linh Hoa cho một chút nguyên liệu đi? Thực sự là không ngại mất mặt a ha ha.

Vì vậy, lực chú ý của A Tát không khỏi chuyển đến chỗ của thiên tài liên bang, nhìn thấy Nam Khanh Hoa nghiêm mặt, trong lòng lại càng thêm tự tin. Cái tên Nam Khanh Hoa này, coi như là không biết điều đến mức nào, thế nhưng vẫn rất nghiêm túc với đan dược.

Nam Khanh Hoa thử thăm dò tiếp cận cùng ‘Triết Kỳ Hoa’, tay ôn nhu vuốt ve thân lá của nó, hơi hơi dụ dỗ nói cái gì. Cánh hoa của ‘Triết Kỳ Hoa’ chậm rãi nở rộ, A Tát gật gật đầu ở trong lòng, trên mặt cũng không khỏi có một tia vui sướng. Cho dù loại người như Nam Khanh Hoa làm cho người ta chán ghét, thế nhưng thiên phú của hắn ở trên phương diện đan dược lại không thể nghi ngờ. Ván này, liên bang thắng chắc!

Nghĩ như vậy, không tự chủ được muốn trao đổi một chút với Tây Lộ, lại nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của hắn.

“Làm sao vậy?” A Tát đụng đụng cánh tay của Tây Lộ. Sắc mặt của Tây Lộ lúc này đã không thể dùng từ tốt để diễn tả, thần sắc kia dĩ nhiên lại mang theo mấy phần sợ hãi!

A Tát xưa nay chưa từng thấy bộ dáng hoảng sợ của Tây Lộ, ở trong mắt hắn, Tây Lộ vẫn luôn mang bộ dáng đã định liệu trước. Cho dù đối mặt với các loại hỗn loạn do Nam Khanh Hoa làm ra, hắn cũng đều mang dáng vẻ thong dong mà tự tin, bộ dáng lạnh nhạt lúc nào cũng tượng trưng cho tự tin và thực lực. Lúc này trên mặt hắn dĩ nhiên lại xuất hiện mấy phần sợ hãi!

Tây Lộ không để ý đến A Tát, nói một cách chính xác hắn không có thời gian để ý đến A Tát. Con mắt của hắn chặt chẽ chăm chú vào trên người Đoạn Ngọc Giác, chỉ cảm giác trong lòng mình nhấc lên một cơn sóng thần!

A Tát tự nhiên chú ý tới ánh mắt dính trên người Đoạn Ngọc Giác của hắn, trong lòng xuất hiện mấy phần kỳ quái, không khỏi dâng lên mấy phần hiéuu kì. Là ai đã khiến cho Tây Lộ xuất hiện vẻ mặt này?

A Tát mạn bất kinh tâm nhìn sang, chỉ liếc mắt một cái, cả người hắn đều cứng đờ ở đó!

Lúc này Đoạn Ngọc Giác chính là mạn bất kinh tâm nắm cánh hoa của ‘Hoa Lily’, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân lá của nó, thật giống như đang thúc giục ‘Hoa Lily’ nhanh chóng nở hoa, trong lòng không khỏi ‘lộp bộp’ một tiếng, dĩ nhiên sinh ra một luồng hơi lạnh.

—— người trẻ tuổi này tuyệt không chỉ là một tên đan dược sư cấp một hung hăng!

Khi mà ánh mắt của bọn họ đều ngưng tụ ở trên ngón tay của Đoạn Ngọc Giác, ‘Hoa Lily’ từ từ mở ra đóa hoa xinh đẹp, yêu diễm lộ liễu nở rộ. A Tát phát thệ, hắn mới chỉ từng nhìn thấy ‘Hoa Lily’ nở đẹp và nhanh như vậy khi đan dược sư cấp bảy An Phúc Ca trực tiếp chỉ đạo mà thôi!

“Làm sao có khả năng…” A Tát không khỏi lẩm bẩm nói. Người này rõ ràng chỉ là một đan dược sư cấp một không phải sao? Tại sao có thể làm được sự tình mà ngay cả Nam Khanh Hoa là đan dược sư cấp ba cũng không thể làm được? Thiên phú của hắn thật sự tốt như vậy sao?!

Tây Lộ ngưng trọng nói: “Đây là loại thứ ba…”

“Trong mấy phút này, đây là loại thứ ba, lúc nãy còn bị làm chậm lại vì ‘Sái Mễ Hoa’ dán người này, không cho người này đi…”

“Người này, thiên phú tuyệt đối sẽ không thấp hơn A Hoa, thậm chí…” Đoạn sau của câu nói này Tây Lộ hoàn toàn không nói ra cho dù hắn đã thừa nhận sự tình này ở trong lòng.

—– Thiên phú của Nam Khanh Hoa tuyệt không so được với Đoạn Ngọc Giác!

A Tát hít một hơi thật mạnh, còn không đợi hắn nói ra cái gì, liền thấy ‘Hoa Lily’ đã chủ động đưa hết tất cả những vật liệu có thể đưa cho Đoạn Ngọc Giác!

Tinh tế nhìn sang, bên trong cái hộp kia đã có rất nhiều vật liệu, toàn bộ hộp đã có vẻ tràn đầy. Vừa nãy Đoạn Ngọc Giác nghiêng người chống đỡ, hắn mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng của cái hộp kia, căn bản không nhìn thấy rõ bên trong có cái gì, cho tới khi Đoạn Ngọc Giác xoay người tiếp nhận nguyên liệu của ‘Hoa Lily’, hắn mới có thể rõ ràng nhìn thấy trong chén của Đoạn Ngọc Giác có gì!

A Tát há miệng. Hắn không phải loại người không biểu hiện rõ cảm xúc, lúc này miệng đều không đóng lại được, bất khả tư nghị nhìn Đoạn Ngọc Giác.

Đây là lừa người khác chứ gì?

Nói chỉ vẻn vẹn là đan dược sư cấp một a! Coi như cho dù có thiên phú cũng không thể có độ hòa hợp với Linh Hoa tốt như vậy a! Những Linh Hoa đó đưa ra tài liệu hoàn toàn không có một chút đau lòng nào, quả thực giống như là cha mẹ không để ý chút nào đưa đồ vật cho con của mình, mặc kệ hắn có cần hay không, chỉ đem đồ vật mà mành cho là đồ tốt đưa cho Đoạn Ngọc Giác.

“…Coi như độ hòa hợp với Linh Hoa có tốt thì cũng thế nào? A Hoa nhà chúng ta cũng không tồi a. Hơn nữa, thi đấu đan dược cũng không chỉ dựa vào cái gọi là độ hòa hợp với Linh Hoa này…” A Tát nói nhỏ với Tây Lộ, giống như là đang khuyên hắn nhưng lại cũng giống như là đan khuyên mình “Tuổi của hắn quá nhỏ, làm sao sẽ hơn được A Hoa?”

“Cậu cho rằng, giống cái có độ hòa hợp với Linh Hoa cao như thế, trình độ trên đan dược sẽ tồi?”

“Sự hòa hợp với Linh Hoa như vậy, tất nhiên là từ nhỏ đã được cho rằng trân bảo đến giáo dục, sủng ái, tại sao trước nay một chút tiếng tăm cũng không có? Bất quá là đế quốc đem hắn giấu đi mà thôi.”

Một câu nói nói xong, con mắt của Tây Lộ càng lạnh hơn. Đế quốc sợ là đã sớm bố trí cạm bẫy chờ bọn họ nhảy vào đi? Chết tiệt  ——!

Trong con ngươi không khỏi có chút tối tăm, chặt chẽ nhìn Đoạn Ngọc Giác. Nếu như ánh mắt có thể ngưng tụ thành hình thể, phỏng chừng Đoạn Ngọc Giác đã sớm bị giết chết. Ánh mắt mãnh liệt như vậy Đoạn Ngọc Giác không thể không chú ý tới, lấy được vật liệu cuối cùng, mới mạn bất kinh tâm ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của hai người đối lập ở trên không trung, cảm xúc trong con ngươi của Đoạn Ngọc Giác quá mức hờ hững, giống như không có đồ vật gì đáng để quan tâm. Tây Lộ ngũ vị tạp trần, chỉ cảm thấy giống cái này thực đáng ghét!

Đoạn Ngọc Giác là người đầu tiên rời mắt đi, trong con ngươi kia không có một chút cảm xúc nào, cho dù đối đầu với Tây Lộ, cũng làm người ta có ảo giác căn bản không bị cậu để vào trong lòng. Tây Lộ nhắm mắt lại, một tia lúng túng bắt đầu mọc rễ ở trong lòng.

Đế quốc chết tiệt ——!

Khi Đoạn Ngọc Giác lấy được các loại nguyên liệu cần thiết từ sáu loại Linh Hoa, Nam Khanh Hoa mới đang gặp phải loại Linh Hoa thứ ba. Cho dù thiên phú của Nam Khanh Hoa có tốt đến cỡ nào hắn cũng không thể so được Đoạn Ngọc Giác xuất thân là đan dược sư hoa yêu.

Khi tranh tài cùng Dịch Khanh Văn, Đoạn Ngọc Giác chỉ dùng sáu phần lực, không có gì đáng để cậu ra sức như vậy, nhưng khi nhìn thấy đám người liên bang, cậu không tự chủ được sẽ dùng tám phần thực lực, không chút lưu tình đánh mặt của mấy người liên bang kia, cũng coi như là trả thù vì bị ép không thể không dậy sớm.

Đối với một kẻ ăn hàng cùng tham ngủ mà nói, đồ ăn cùng giấc ngủ quả thực không thể thiếu một chút xíu, mà bởi vì mấy nhân viên liên bang này, giấc ngủ của cậu ít đi một giờ! Ròng rã một giờ a!

Vừa nghĩ tới đó, cho dù Đoạn Ngọc Giác có lạnh nhạt thì trong lòng cũng xuất hiện tia không thoải mái. Mình không thoải mái thì làm sao có thể để cho người khác thoải mái? Nhìn sắc mặt của mấy người liên bang không quá tốt, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên có chút sảng khoái tinh thần.

Lựa chọn bảy tám loại vật liệu từ trong hộp, nhóm Linh Hoa đều quá nhiệt tình, dĩ nhiên đem tất cả những vật liệu có thể đều đem hết cho cậu, nếu như không phải cậu ngăn lại, nói không chắc có thể bắt được mấy sợi rễ.

Dọn dẹp xong vật liệu cần dùng, chính là mấy loại vật liệu chế tác đan dược cấp một ‘Thanh’, Đoạn Ngọc Giác lại không cân chúng cũng không đem chia phần, chỉ là lấy ra mấy vật liệu kia. Vốn là chế tác đan dược cần phải đong đếm xem mỗi loại đan cần bao nhiêu khắc, thế nhưng mãi đến khi Đoạn Ngọc Giác nổi lửa lên đều không muốn cân xem mỗi loại vật liệu là bao nhiêu khắc!

Phải biết, nếu một loại vật liệu thả vào quá nhiều cũng có thể trực tiếp ảnh hưởng loại vật liệu này có thành công hay không. Nếu như mối tương quan giữa các loại vật liệu khác nhau quá nhiều, có thể sẽ dẫn đến nổ tung!

Nhìn thấy động tác này của Đoạn Ngọc Giác, A Tát thở phào nhẹ nhõm, có chút lả hê nói: “Cái tên này có độ hòa hợp với Linh Hoa cao thì như thế nào? Cậu xem động tác của hắn kìa, ngay cả đếm đếm mấy khắc cũng không biết, đây là ý đồ muốn nổ lò luyện đan đi?”

Tây Lộ nhìn động tác của Đoạn Ngọc Giác, mặc dù có chút nghi hoặc cùng một chút không khỏi cười trên sự đau khổ của người khác nhưng vẫn đề phòng nói: “Có lẽ hắn muốn lúc nữa mới đếm đếm mấy khắc đi?”

“Lửa của hắn đều nổi lên!” Âm thanh của A Tát tuy rằng vẫn tương đối thấp nhưng lúc này bởi vì kích động mà tương đối cao một ít, làm cho Tây Lộ nhăn lại lông mày. Hắn vội vã giảm xuống thanh âm, nói: “Cậu đừng có suy nghĩ nhiều quá, người này vẫn chưa tới mười tám tuổi, cũng chính là trình độ của học sinh lớp bốn. Lúc này mới chỉ chính thức luyện tập đan dược được có một năm, một tiểu hài tử vừa mới căng thẳng một chút là đã quên đếm mấy khắc, cậu sốt sắng như vậy làm gì? Đừng có để độ hòa hợp với Linh Hoa của hắn lừa, cho dù có thiên phú cũng là chuyện sau này, hiện tại chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện mà thôi, ngay cả đan dược cũng không làm được. A Hoa thắng chắc, cậu thoải mái một chút là được rồi!”

Tây Lộ nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn là không nói gì, thế nhưng cảm xúc không tốt trong lòng cũng không có bởi vậy mà ít hơn bao nhiêu.

A Tát bởi vì cao giọng mà hấp dẫn lực chú ý của đám người Lan Kỳ Phong không để ý đến ánh mắt thương hại của họ khi nhìn hắn. Hài tử, tam quan của chúng ta lúc trước chính là bị đánh nát như thế.

Thế nhưng, ngẫm lại lần này bị đánh nát tam quan là nhóm của các ngươi, ta thậm chí có một loại sảng khoái không nói ra được đâu.

Ai, thực sự là người đã già cũng không thể làm người tốt, chính mình cũng thực sự là thù dai như vậy đâu.

Lúc này weibo đã nháo đến động trời, nhóm đan dược sư phát ra các loại bài đăng, thậm chí có đan dược sư còn quay video toàn bộ quá trình trực tiếp truyền lên weibo!

Cái weibo này bởi vì là video nên cũng không có phát hết nhưng vẫn trực tiếp lọt vào đề tài nổi nhất, chủ của bài đăng này còn thậm chí nạp tiền mở vip chỉ để có thể phát ra video!

“Ngọa tào! Nam thần đến cùng là đang làm cái gì a! Nhanh đi đếm mấy khắc a! Ta đều gấp thay hắn a a a a!”

“Lực tương tác với linh hoa của nam thần thực không đành lòng nhìn thẳng! Trái tim của ta đều nát!”

“Vừa nghĩ tới bộ dáng lúc sau liên bang xấu hổ không dám gặp người, ta liền không nhịn được đi ra ngoài. Chạy lỏa!”

“Lầu trên không nên gấp gáp a, hai cái video trước ngươi có nhìn thấy nam thần đếm mấy khắc không? Bình tĩnh a…”

“A a a a a a a a a a a trước đây nam thần không đếm là bởi vì vật liệu mà Linh Hoa cho là số lượng của một viên đan dược a! Nhưng là lúc này Linh Hoa cho một đống lớn đồ vật a a a!!! Mỗi một loại vật liệu đều cho nhiều như vậy, xếp vào một cái hộp a! →_→ không hổ là nam thần của ta, rất được yêu quý. Thế nhưng!! Nhiều tài liệu như vậy không cân trực tiếp thả vào trong lò luyện đan, a a a ta có loại dự cảm xấu!”

“Lầu trên miệng xui xẻo lăn đi đi! Thế nhưng ta cũng có cảm giác xấu…”

“Nam thần sẽ không quên đếm đi qaq”

“Trái tim của ta thật đau…”

Khi mà trên weibo huyên náo đến long trời lở đất, lửa lò luyện đan của Đoạn Ngọc Giác đã không sai biệt lắm, cậu bắt đầu bình tĩnh gọt vật liệu, đầu tiên đem cánh hoa của ‘Hoa Lily’ cắt thành từng đoạn ngắn, cho dù không cần đo, chỉ dùng bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra mỗi đoạn đều dài ngắn giống nhau. Động tác này lại một lần nữa dẫn phát đến một mảnh kêu gào trên weibo.

“Nam thần thực sự là quá tuấn tú rồi! Thú nhân so với nam thần thì có là cái gì a?! Nam thần cầu gả cầu gả cho em, em nguyện ý nuôi ngài, nguyện ý sinh bảo bảo cho ngài a a a a o(≧ khẩu ≦)o!!”

Người phát ra tin nhắn này có tên là ‘Gió to thổi qua’, trong nháy mắt lượng miến hơn một nghìn, người ấn khen trong mỗi giây tăng lên mấy chục người, trực tiếp trở thành đề tài thứ hai, trong mấy phút sau còn vượt qua video đệ nhất. Đông đảo giống cái dồn dập biểu thị, bọn họ nguyện ý gả cho Đoạn Ngọc Giác, nguyện ý sinh bảo bảo cho cậu.

Ngày hôm nay, quả thực là ngày mà đông đảo thú nhân phải chịu khổ. Bạn lữ/ người yêu/ chồng chưa cưới đều dồn dập vứt bỏ bọn họ, ở trong weibo la hét muốn sinh bảo bảo cho một giống cái khác.

Quả thực không thể lại ngược _(:3ゝ∠)_ ngược tâm nhất tự nhiên chính là Mông Kình Nhận, hắn thấy cái đề tài ‘Em muốn sinh bảo bảo cho ngài’ kia, trong lòng không khỏi chảy một giọt nước mắt chua xót cho mình.

Bất quá, muốn cướp đi người yêu của ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách!

Thế nhưng đúng lúc đó, tất cả mọi người thông qua màn hình hoặc là hiện trường tự mình quan sát, khi nhìn Đoạn Ngọc Giác đem tất cả nhành hoa của ‘Hoa Lily’ đều bỏ vào lò luyện đan, tim đều trực tiếp nổ phá ——!

“Ta X a a a!! Đừng cản ta!! Ta phải đi bệnh viện! Trái tim của ta nổ phá! Ta muốn đi cấy ghép tim giải phẫu ta muốn làm giải phẫu chữa trị tim!”

“Mang ta theo với _(:3ゝ∠)_ ”

“ls chúng ta cùng đi.”

Trong mấy phút ngắn ngủi, bởi vì mọt động tác của Đoạn Ngọc Giác, đề tài bên trong weibo lại một lần nữa được quét mới, tất cả mọi người đều dò hỏi đề cử bệnh viện nào giải phẫu tim tốt nhất, giống như là trong nháy mắt tất cả mọi người đều muốn đi bệnh viện vậy →_→

Một bác sĩ hàng đầu nào đó của một bệnh viện chữa trị tim nói: Ta cũng cần chữa trị tim… Xin hỏi vị nào bác sĩ nguyện ý cho ta làm một chút? Ta cả người cũng không lớn được, tim áp lực quá lớn ( tay vẫy tạm biệt).

Các vị bác sĩ dồn dập ghi lại lời nói, bọn họ cũng cần chữa trị, tạm thời không thể trợ giúp vị thầy thuốc này giải quyết vấn đề, bởi vì vấn đề của bản thân bọn họ cũng không có biện pháp giải quyết!

Trong lúc nhất thời, ngay cả một người có thể làm chữa trị tim cũng tìm, không, đến, rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.