Phu Nhân Mỹ Mạo Nhà Lão Chu

Chương 45: Mười năm chờ đợi này, đến tột cùng có đáng hay không?




Hai chiếc xe một trước một sau quét đuôi xe, nguy hiểm dừng lại trước cửa ngân hàng. Mượn lực quay của xe, con hổ trắng đột nhiên nhảy một cái xuống đất, đôi chân trước chắc nịch vỗ trên mặt đất. Rõ ràng không gây động tĩnh nào quá lớn, nhưng nhóm cảnh sát xung quanh lại cảm thấy nền đất dưới chân họ dường như đều đang rung chuyển.

Con mãng xà khổng lồ nằm trên nóc xe cũng từ từ trườn xuống như dòng nước từ trên núi cao chảy về chỗ trũng. Cửa xe mở ra, một con báo săn với bộ lông đen nhánh tao nhã nhảy ra ngoài, vươn dài người, trông lười nhác như một vị phu nhân quyền quý vừa mới thức giấc. Theo sát sau nó là hai con chó husky (?!), con hơi lớn một chút có vẻ thong dong lạnh nhạt như thể dù cho núi Thái Sơn có đổ ngay trước mắt, mặt nó cũng không biến sắc. Đôi mắt nó quét một vòng, thế mà không có một người nào dám đối diện với tầm mắt của nó. Một con khác nhỏ hơn thì vung đuôi qua lại không ngừng giống như động cơ, bộ lông khắp người rung bần bật, lè lưỡi ra ngoài, tỏ vẻ đáng yêu.

Năm con thú dữ đều đã xuống đất, người trong xe mới xuất hiện. Đối với một số người nào đó mà nói thì bộ mặt Hoa Thất Đồng không hề lạ lẫm, Minh Quang cũng là người nổi danh trong giới quyền quý ở Thượng Kinh. Thế nhưng, một nam một nữ còn lại, dù cho không biết thân phận của bọn họ, nhưng ngoại hình dường như hội tụ hết những phẩm chất đặc biệt của loài người cũng khiến hai người họ nhận được sự quan tâm của tất cả những người có mặt tại hiện trường. Con người mà được ông trời ưu ái đến mức này tuyệt đối là sản phẩm hoàn mỹ nhất của Thượng đế.

Hoa Thất Đồng vừa xuống xe, lập tức có cảnh sát mặc thường phục đến đón, dẫn đường, đưa bọn họ vào trong: “Từ lúc sự việc xảy ra đến giờ vẫn chưa được hai tiếng đồng hồ, những người bị tình nghi đều đã được khống chế, chỉ chờ bên pháp chứng đưa ra kết quả.”

Chị Thất bỗng dừng bước chân của mình lại, nói: “Nếu đã như thế, còn gọi tôi đến làm cái gì? Pháp chứng làm rõ đầu đuôi của sự việc rồi trực tiếp đi bắt người là được.”

Trên gương mặt vị cảnh sát liền xuất hiện một vẻ mặt giống như là đang bị làm khó, đáp: “Điều này thì... Tôi cũng không biết nên nói như thế nào. Chị Thất, chị vẫn nên đi xem xem!”

Hoa Thất Đồng: “...”

Mô hình kết cấu của phòng kinh doanh trong ngân hàng đại khái đều không khác nhau là mấy. Tầng một là sảnh tiếp những khách hàng thông thường, tầng hai và tầng ba là nơi tiếp đãi các vị khách VIP, tầng bốn và các tầng trên nữa là nơi làm việc của các nhân viên không làm ở các cửa phục vụ, còn tầng hầm dưới mặt đất tất nhiên sẽ là nơi có thứ được gọi là kho bảo hiểm.

Do tính chất đặc thù của ngân hàng, con đường thông nhau giữa tầng dưới mặt đất và tầng một được trang bị cửa bảo hiểm rất dày và kiên cố, hơn nữa mỗi tầng đều có. Trừ phi sử dụng mật mã, dấu vân tay chính xác và cả các loại như kiểm chứng võng mạc, nếu không dù cho có đặt thuốc nổ TNT cũng đừng mong mà mở được cửa bảo hiểm.

Vì vậy trong tình huống thông thường, nhóm nhân viên đều đi thang máy đặc biệt để xuống kho. Để khởi động thang máy cũng cần phải cung cấp quyền hạn truy cập bằng vân tay, võng mạc và cả khẩu lệnh mật mã. Các khẩu lệnh mật mã khác nhau sẽ tương ứng với một tầng khác nhau, những người không có quyền hạn sẽ không thể bước vào các tầng khác.

Thần kỳ là, kho bảo hiểm bị đánh cắp lại nằm ở tầng thấp nhất, mà tầng này, nghe nói là chỉ có ba người quản lý đồng thời đi thang máy và thông qua kiểm chứng mới có thể mở ra được.

Giờ đây kho bảo hiểm bị cướp, quyền hạn khởi động thang máy đã tạm thời được format đưa về dạng lập trình ban đầu, để tiện cho nhân viên cảnh sát đến điều tra. Nhóm người tiến vào trong thang máy, vị cảnh sát vừa mới chuẩn bị đóng cửa thang máy thì cảm thấy chân mình bị chạm một cái, tiếp theo đó liền là âm thanh nhắc nhở đã vượt quá giới hạn cân nặng “Tít, tít, tít” vang lên. Vị cảnh sát nghi hoặc cau lông mày lại một chút, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống phía dưới... “Mẹ ơi!”

Ngoài vị cảnh sát bị dọa cho nhảy dựng lên, mặt cắt không còn giọt máu kia ra, bốn người còn lại, dưới chân mỗi người cũng có một con đại thánh thú không dễ chọc.

Một con hổ trắng, một con báo đen, một con trăn khổng lồ, một con sói...

Vị cảnh sát đứng ngoài thang máy chưa hết kinh hãi thì lại cảm thấy cẳng chân bị va một cái nữa. Anh ta kinh hồn bạt vía cúi đầu nhìn... May quá, dưới chân anh ta chỉ có một người bạn của mấy con thú kia. Một con husky lè lưỡi, vẫy đuôi quay cuồng làm vẻ đáng yêu, mắt lấp lánh như sao.

Vị cảnh sát yên lặng rơi nước mắt đầy mặt, vì sao nhân phẩm của anh lại tương ứng với một thứ lương thiện và đẹp đẽ thế này hả? ngã ngửa!

Năm con thú cưng đáng yêu của Tiểu Tịnh Trần tuyệt đối là những cái đuôi luôn bám theo cô bé từng bước, không rời không bỏ, đặc biệt là Màn Thầu “thật” và Quả Cà. Do đã từng có kinh nghiệm bị len lén vứt bỏ mà chúng nhất định phải ở bên cạnh Tiểu Tịnh Trần từng giây từng phút thì mới có cảm giác an toàn. Cho dù không được ở bên cạnh, vậy chúng cũng phải ở những nơi có mùi hương của cô bé.

Có hai con thú dẫn đầu, nên bất kể là Thái Bao hay Ngó Sen, hoặc là husky Màn Thầu đều tuyệt đối sẽ không để mình bị rơi lại ở phía sau.

Nhưng vấn đề là, không gian trong thang máy có hạn. Mẹ nó, chúng nó thế này là muốn đè cho thang máy rơi xuống hay sao?

Dù cho vị cảnh sát đã nhảy ra, dù cho husky Màn Thầu vẫn còn chưa kịp tiến vào trong, thì thang máy vẫn cứ vang lên những tiếng “Tít, tít, tít” như thúc giục. Nhưng cả nhóm người và đám thú trong thang máy đều bày ra bộ mặt sự việc này chẳng liên quan đến mình.

Hai tay của Hoa Thất Đồng nhét vào trong túi quần, một chân chống dựa vào thành thang máy. Bạch Hi Cảnh cũng đút hai tay vào túi quần, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại không mang chút tình cảm nào, chỉ có đôi mắt như mắt phượng ẩn giấu phía sau mắt kính là lóe lên những tia sáng âm u. Minh Quang cẩn thận từng li từng tí chen ở giữa hai người họ. Hết cách rồi, cậu ta với vua sói Màn Thầu và Quả Cà có thù riêng. Vì để cho bản thân không ù ù cạc cạc mà biến thành một đống phân, mất dạng trên thế gian, cậu ta chỉ có thể núp mình bên cạnh hai người mà nhóm thú dữ không dám trêu vào nhất này. Mà Tiểu Tịnh Trần thì vẫn mang biểu cảm trống rỗng như hồn lìa khỏi xác xưa nay vốn có.

Vua sói Màn Thầu ngồi ngay ngắn ở bên chân Tiểu Tịnh Trần, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt thú âm u tràn đầy lạnh lẽo. Hổ trắng nằm bò trên mặt đất, lười biếng ngáp một cái, miệng to như chậu máu trực tiếp làm vị cảnh sát sở hãi run rẩy ba lượt. Ngó Sen và Thái Bao ở sát bên nhau, nó đang lè cái lưỡi nhỏ hồng hồng của mình ra chậm rãi liếm móng vuốt. Còn Quả Cà thì dứt khoát cuộn mình thành một đống hình tròn, trong đám cả người và thú, chỉ có riêng nó là chiếm diện tích mặt sàn lớn nhất.

Vị cảnh sát không khỏi cười như mếu, nhìn về phía Hoa Thất Đồng, ngữ khí có chút khẩn cầu, nói: “Chị Thất, thang máy... vượt quá tải trọng rồi!”

Hoa Thất Đồng lạnh nhạt quét anh ta một mắt, cúi đầu đá nhẹ con trăn khổng lồ nằm bên chân mình, nói: “Đi ra đi!”

Quả Cà nhấc đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, lưỡi rắn vươn ra, thụt vào phát ra những âm thanh uy hiếp “Khè, khè, khè“. Quang Minh đứng ngay cạnh chị Thất dứt khoát sợ đến lệ nóng phun trào. Chị Thất lại nguy hiểm nheo đôi mắt của mình lại, nhìn chằm chằm vào Quả Cà, nói: “Nếu còn không ra, tối nay liền ăn canh rắn... Bạch Hi Cảnh, anh thấy thế nào?”

“Canh rắn là đồ đại bổ.” Câu nói này khiến cho Quả Cà sợ đến mức khóc ròng, trườn ra khỏi thang máy.

Hoa Thất Đồng rất thông minh. Cô ta biết tại đây, người duy nhất có thể ủng hộ và phụ họa cho cô ta chỉ có mình Bạch Hi Cảnh. Minh Quang sợ Quả Cà, cho nên không dám ho he câu nào. Tiểu Tịnh Trần là chủ nhân của Quả Cà, tự nhiên cũng sẽ không đối xử tệ với thú cưng của mình. Cho nên, tìm Bạch Hi Cảnh làm đồng minh, tuyệt đối là việc ổn thỏa nhất.

Hoa Thất Đồng đuổi Quả Cà ra ngoài, một là vì đàn bà con gái từ khi sinh ra luôn có chút ghét bỏ với những loài như chuột bọ, côn trùng, rắn rết, thứ hai là vì Quả Cà quả thực chiếm diện tích lớn nhất, mà nó cũng nặng nhất. Để nó ra ngoài, không những có thể cho vị cảnh sát có thể vào trong mà anh bạn nhỏ husky cũng có thể được hưởng sái theo.

Mà Bạch Hi Cảnh khiến Quả Cà rời đi lại là vì nó vốn là con thú hung hãn nhất, da dày nhất trong cả đám sủng vật của Tiểu tịnh Trần.

Ngân hàng Kim Ngạch bị cướp, còn làm kinh động đến Hoa Thất Đồng, dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết được sự việc không hề đơn giản. Bạch Hi Cảnh một người mang theo đám sủng vật đáng yêu đến đón Tiểu Tịnh Trần. Dựa vào thân phận của anh, nói không chừng nếu không phòng bị cẩn thận với những điều bất ngờ phía sau, bọn họ đều đã xuống dưới lòng đất, chẳng may mà gặp điều gì ngoài ý muốn thì...

Nếu sự cố đến từ trên mặt đất, không cần nói thì với sự hung tàn của Quả Cà, nó tuyệt đối có thể ăn tươi nuốt sống kẻ địch. Hơn nữa, nó còn là một con trăn xanh Nam Mỹ biến dị, da dày, thịt béo có thể so với thủy tinh công nghiệp, muốn làm nó bị thương, ít nhất cũng phải dùng đến đạn xuyên giáp mới được.

Nếu như sự cố đến từ phía dưới lòng đất, Bạch Hi Cảnh có đủ tự tin để mang Tiểu Tịnh Trần an toàn rút lui, còn về các con sủng vật đáng yêu khác thì... Lăn lộn bao nhiêu năm cùng với vị Cha Ngốc gà trống nuôi con này, còn có người tin được chúng nó chỉ vẻn vẹn là thú cưng thôi sao?

Nói tóm lại, trong lúc linh hồn Tiểu Tịnh Trần còn đang du đãng ở phương trời nào thì Quả Cà đã bị đuổi khỏi thang máy. Mắt rắn đầy u oán của nó đã bị ngăn cách bởi cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại. Vì không thể khiến vị chủ nhân đang mơ màng kia tỉnh lại, nó bày tỏ rất tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng. Thế là, con đường duy nhất thông xuống mặt đất đã bị chèn không kẽ hở rồi!

Năm người bốn thú tiến vào khu vực tầng hầm. Rất kỳ quái, ở đây không hề có sự hỗn loạn và tan tác như vừa gặp phải cướp. Liếc mắt một cái, hiện trường sạch sẽ và gọn gàng giống hệt như một cái bình chân không kín miệng. Những nhân viên pháp chứng đang thu thập các chứng cứ theo trình tự rành mạch, nhưng có thể nhìn ra được, sắc mặt của bọn họ không tốt lắm.

Vị cảnh sát dè dặt mang theo vài người và vài thú đi thẳng đến nơi phát sinh vụ cướp, nơm nớp lo sợ mà nhìn vài con thú đi dạo khắp nơi như đang tuần tra lãnh thổ của mình.

Hoa Thất Đồng xoay người lại đánh giá một vòng, lông mày từ từ cau lại, hỏi: “Kẻ cướp đi vào đây bằng cách nào?”

Vị cảnh sát ép buộc bản thân dời tầm mắt khỏi nhóm thú dữ, thở dài một hơi, nói: “Đây chính là vấn đề mấu chốt, kho bảo hiểm bị cướp, nhưng chuông báo động không hề vang lên. Hơn nữa, tất cả các hệ thống an ninh cũng đều không bị phá hay tổn hại. Kẻ cướp nghênh ngang, đường hoàng đi đến kho bảo hiểm bằng con đường bình thường chúng ta vẫn sử dụng.”

Hoa Thất Đồng cười giễu cợt một tiếng, nói: “Chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi rằng, chính ba vị quản lý ngân hàng hợp sức nhau mở cửa cho băng trộm cướp đó vào?”

Sắc mặt vị cảnh sát cũng có hơi xấu hổ, nhưng anh ta lại gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, đáp: “Đúng vậy.”

Hoa Thất Đồng hơi cứng người, có chút không thể tin được. Vị cảnh sát xoay chân đi, đưa mấy người bọn họ hướng đến chỗ góc sâu của kho bảo hiểm, giải thích: “Kẻ tình nghi đã bị chúng tôi kiểm soát rồi, thế nhưng... Tôi cũng không biết nói thế nào, chị Thất, chị vẫn nên tự mình xem một chút đi!”

Lại là câu nói này!

Vị cảnh sát dẫn mấy người đến chỗ góc của kho bảo hiểm, đến trước một căn phòng mật thất được khóa kín, chuyên để bảo tồn những vật phẩm lớn. Trước cửa có bốn viên cảnh sát mặc đồng phục, xung quanh rất yên tĩnh. Vị cảnh sát dùng tay làm vài ký hiệu, bốn người này liền cùng nhau chung sức đẩy cửa ra. Cửa vừa mới lộ ra một kẽ hở, một tiếng gầm rú như của một con dã thú bị thương lan ra ngoài, làm cho Minh Quang sợ đến mức nhảy dựng lên.

“Gừ…”

“Hú… ú... hú”

“Gâu, gâu, gâu, gâu, gâu...”

Những tiếng kêu vang lên như thể đang muốn chơi trò truyền âm với tiếng rú phía trong. Thái Bao và Ngó Sen một trước một sau rống lên, husky Màn Thầu cũng răm rắp học theo. Đáng tiếc, tiếng kêu gâu gâu đầy hưng phấn của nó đã dừng lại khi bị vua sói dùng móng vuốt đập cho bay vào góc tường. Husky lật người trở lại, lắc lư cái đuôi, lắc lư cái mông chạy trở về, như nịnh nọt mà cọ cọ vào người vua sói…

Cửa đã được mở ra hoàn toàn, tình cảnh trong phòng hiền lồ lộ bày ra trước mắt mọi người. Hoa Thất Đồng và Minh Quang không khỏi kinh ngạc, ngay cả con mắt của Bạch Hi Cảnh cũng không khỏi trừng lớn một vòng. Duy nhất chỉ có Tiểu Tịnh Trần với phong độ của một vị đại sư luôn mang vẻ trấn tĩnh ung dung, như thể Thái Sơn đổ trước mắt, sắc mặt cũng sẽ không biến đổi.

Căn phòng cũng không lớn, chỉ khoảng trên dưới mười mét vuông. Ba người đàn ông bị còng tay chân trên những chiếc ghế thẩm vấn tạm tìm được. Họ phẫn nộ gào thét, vùng vẫy, hai con mắt đỏ thẫm như máu, miệng chảy nước miếng, như một con dã thú cuồng loạn. Hoàn toàn không để ý đến việc cổ tay và mắt cá chân bản thân đã bị cọ đến máu me đầm đìa do dùng sức quá mạnh khi giằng co với còng tay.

Trong ánh mắt của bọn họ đã không còn một tia lý trí nào tồn tại, giày da, âu phục cũng rách nát đến không chịu nổi.

Hoa Thất Đồng giật giật mí mắt, sắc mặt cũng lạnh lùng, nói: “Đây là thứ anh muốn cho tôi xem?”

Vị cảnh sát gật đầu, lau mồ hôi, trả lời: “Thông qua video giám sát, chúng tôi đã thấy băng cướp không hề dùng vũ khí gì để uy hiếp bọn họ. Đồng nghiệp cũng điều tra rõ, người trong gia đình bọn họ không có ai bị mất tích hay bị uy hiếp dọa nạt gì. Tài khoản ngân hàng cũng không hề xuất hiện những khoản tiền đáng ngờ. Mọi điều đều chỉ ra rằng, ba người họ tự nguyện đưa băng cướp kia vào kho bảo hiểm. Sau khi nhóm cướp rời khỏi, họ liền đột nhiên lên cơn điên, lại còn cắn bị thương vài đồng nghiệp nữa.”

Hoa Thất Đồng gật đầu, bước những bước dài qua đó. Vị cảnh sát há miệng vài lần, cổ họng chuyển động như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không thốt được một lời.

Ngón tay ngọc ngà thon dài, trắng nõn cầm lấy cằm dưới của một trong ba người đàn ông phát cuồng, bức ép người đó ngẩng đầu lên. Người đàn ông liều mạng giãy giụa, có thể thấy được, anh ta dường như dùng hết sức lực tiềm ẩn mà bản thân có thể bùng nổ. Thế nhưng, những ngón tay đó lại như kìm sắt, kẹp lấy xương cằm dưới của anh ta, khiến anh ta không thể động đậy. Hoa Thất Đồng hơi cúi thấp đầu, đôi mắt đen trong suốt nhìn thẳng vào trong mắt người đàn ông, nhưng lại chỉ thấy được sự tham lam, dã tính và điên cuồng.

Hoa Thất Đồng mím chặt môi mỏng, buông tay ra, kết luận: “Không phải giả vờ!”

Đồng chí cảnh sát lại quệt mồ hôi lần nữa.

Hoa Thất Đồng nghĩ một lúc, nhìn về phía Bạch Hi Cảnh, hỏi: “Anh nghĩ thế nào?”

Bạch Hi Cảnh sờ khóe miệng, đăm chiêu nhìn ba người kia như đang nghĩ gì đó. Sau đó, nói: “Tôi có một giả thiết, nhưng mà cần phải chứng thực...”

Ngón tay anh rời khỏi khóe miệng, ngón cái và ngón giữa khép lại, cọ vào nhau, búng tay một cái, phát ra một tiếng “Tạch“. Lúc này, phép thuật như lan khắp căn phòng. Rõ ràng chỉ là một tiếng va chạm khe khẽ giữa các đốt ngón tay, nhưng lại tựa như búa tạ gõ vào bộ não trong đầu người khác, gây ra một cảm giác choáng váng, tê dại, nhức óc khó có thể khống chế.

Hoa Thất Đồng chỉ cảm giác như bản thân đột nhiên phải chịu một đòn công kích mạnh, mọi thứ trước mắt chị ta dường như tối thui, cả người loạng choạng đứng không vững. Trong thời khắc then chốt, có người đã đỡ lấy tay chị ta. Sau khi ánh mắt khôi phục không còn bị mất tầm nhìn như trước, Hoa Thất Đồng xoa đôi tai đang bị ù của mình, khó chịu mở hai mắt ra. Chị ta liền thấy một đôi mắt trong suốt gần trong gang tấc. Trái tim Hoa Thất Đồng nhảy lên mãnh liệt, tầm nhìn bỗng nhiên rõ ràng, đáng tiếc, người trước mắt chị ta không phải là cô gái mà chị ta vẫn thương nhớ khôn nguôi, mà là người núp mình cách chị ta gần nhất - Minh Quang.

Hoa Thất Đồng há miệng vài lần, rồi nói: “Cảm ơn!”

Khoảng cách gần như vậy, Minh Quang tất nhiên có thể nhìn ra sự mất mát lóe lên nhanh chóng trong đáy mắt của Hoa Thất Đồng. Cậu ta không khỏi vuốt cái mũi của mình, nói: “Không cần khách sáo.”

Tiểu sư thúc quả là một người có mị lực vô địch, nam hay nữ cũng không ngoại lệ, đều không thoát khỏi. Oa, thật là bái phục!

Hoa Thất Đồng xoa lấy cái đầu vẫn còn đang quay mòng mòng của mình, không thoải mái mà lầm bầm nói với Bạch Hi Cảnh: “Mới vừa rồi anh làm cái gì đấy?”

Bạch Hi Cảnh bất ngờ mà nhướng mày, vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ gì đó, nhìn chị ta, nói: “Ba người này đều bị trúng ám thị của thôi miên, tôi đang giúp bọn họ loại bỏ ám thị này, cô...”

Lời này vừa đến tai, Hoa Thất Đồng lập tức phản ứng trở lại, vội vàng nhìn về phía ba người đàn ông kia. Quả nhiên, bọn họ đã không còn gào rú và vật lộn như những con thú dữ phát cuồng nữa, tất cả đều ngơ ngác, đờ đẫn ngồi trên ghế, như con búp bê vải bị khoét rỗng linh hồn, thế nhưng…

“Tại sao khi nghe tiếng búng tay của anh, tôi lại bị choáng váng?” Biểu cảm của Hoa Thất Đồng lúc này trông rất nguy hiểm.

“Bởi vì cô cũng trúng ám thị của thôi miên.” Bạch Hi Cảnh nói: “Chỉ là thôi miên này vẫn chưa thành công, trong đầu óc của cô còn chưa có mầm mống, nếu không ngay từ đầu khi nhìn thấy cô thì tôi sẽ cảm nhận được. Nhưng dù sao nó cũng gây ảnh hưởng cho cô, vì vậy, cô sẽ có phản ứng với một số tần suất âm thanh đặc biệt.”

Hoa Thất Đồng trầm mặc nghe Bạch Hi Cảnh giải thích, ngón tay chị ta không ngừng xoa bóp hai tai và huyệt thái dương. Chị ta cúi thấp đầu xuống một chút, không có ai nhìn được biểu cảm trên gương mặt chị ta. Thế nhưng, Thái Bao và Ngó Sen - hai con thú có thể trạng thấp hơn nhân loại thì đều lẳng lặng lánh ra thật xa, husky Màn Thầu thì trực tiếp trốn sau lưng Tiểu Tịnh Trần, cả người run lẩy bẩy. Ngay cả Minh Quang cũng phải cẩn thận, dè dặt lui về sau, lui về sau rồi lại lui về sau. Chỉ có vua sói Màn Thầu căng cứng cả tứ chi, ánh mắt cảnh giác không chớp nhìn chằm chằm chị ta, lông mao trên thân đều dựng đứng lên, dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị vồ lấy kẻ địch.

Giờ khắc này, thời gian như ngừng lại, không gian cũng bị đông cứng.

Rất lâu sau, Hoa Thất Đồng chầm chậm ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh không gợn sóng như trước, hoàn toàn không nhìn ra chút tức giận nào, hỏi: “Anh có biết ai biết sử dụng kỹ thuật thôi miên này không?”

Bạch Hi Cảnh ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Trên thế giới này chuyên gia thôi miên có rất nhiều, nhưng ngôn ngữ ám thị thôi miên có thể xảy ra phản ứng với tần suất mà tôi sử dụng, có lẽ chỉ có... Tôi nhớ cô đã nói mình từng gặp cháu của sư điệt của Tiểu Tịnh Trần?”

Hoa Thất Đồng gật đầu khẳng định, Bạch Hi Cảnh đột nhiên cong khóe miệng, cười nói: “Trong những người tôi quen, biết ngôn ngữ ám thị thôi miên loại này chính là người có pháp hiệu là Minh Bảo. Tên tục gia của anh ta được gọi là Sở Tân Bảo. Hơn nữa, theo lời của anh ta thì loại ngôn ngữ ám thị thôi miên này là tuyệt học tổ truyền của gia tộc nhà anh ta.”

Hoa Thất Đồng chấn động, lập tức nghĩ ra người muốn sử dụng âm mưu với mình là ai. Chắc chắn là Sở Nhâm Địch!

Hoa Thất Đồng không khỏi nhếch miệng lên, nụ cười âm trầm quái dị cứ như ma quỷ nơi địa ngục sâu thẳm.

Chị ta vốn đang buồn phiền. Sói đã được dẫn dụ vào trong phòng, rốt cục muốn làm thế nào mới có thể ép cho chó cùng rứt giậu đây! Một cái cớ sẵn có không phải xuất hiện rồi hay sao? Vừa buồn ngủ đã có người tặng cho cái gối, vận may đã đến thì muốn cản cũng không thể cản được!

“Chuyện hôm nay cảm ơn anh, ơn nghĩa lần này tôi sẽ ghi nhớ.” Hoa Thất Đồng nhìn về phía Bạch Hi Cảnh nghiêm túc nói. Bạch Hi Cảnh không hề do dự mà vui lòng nhận.

Chỉ cần Hoa Thất Đồng còn là bà hoàng ở phương Bắc một ngày, thì sẽ có lúc anh cần đến sự trợ giúp của chị ta.

Lúc này, chiếc di động trong tay Hoa Thất Đồng cũng trùng hợp vang lên. Trong ánh mắt đồng chí cảnh sát là một sự đố kỵ, ghen tị, oán hận. Con mẹ nó, đến cùng thì chị Thất dùng thẻ SIM của nhà mạng di động nào hả, ở một nơi sâu dưới lòng đất thế này mà vẫn còn có tín hiệu, chậc, chậc.

“Alo?” Hoa Thất Đồng vừa nói được một từ thì đối phương đã vô cùng lo lắng mà gào ầm lên: “Chị Thất, không hay rồi, bên ngoài ngân hàng có rất nhiều quân nhân trang bị đầy đủ vũ khí, nói ngân hàng lúc này sẽ do quân đội trực tiếp tiếp quản.”

Hoa Thất Đồng bỗng đen mặt, cắn răng nghiến lợi như bị đau răng, ra lệnh: “Ngoại trừ những cảnh sát chính cống ra thì tất cả những người khác, rút!”

“Rõ!”

Hoa Thất Đồng tắt điện thoại di động, thở ra một hơi thật dài, xoa lấy quai hàm rồi nói với mọi người: “Đi thôi, những chuyện còn lại đã không còn liên quan gì đến chúng ta nữa rồi.”

Bạch Hi Cảnh mang vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn về phía chị ta, vạch trần rõ ràng sự thật trước mắt: “Đây có lẽ là một cái bẫy!” Đó vốn là câu nghi vấn nhưng anh lại dùng ngữ khí khẳng định.

Hoa Thất Đồng dường như cũng không tính toán giấu giếm anh điều gì, chị ta nhún vai, nói: “Gần đây có một số người không được thành thật cho lắm, vừa may ta có thể khiến bọn chúng chó cắn chó, tự xử lý nhau.” Dừng một chút, cô ta lại nói tiếp, dường như là đang độc thoại nội tâm với bản thân, lại như là trào phúng trong lúc lơ đãng, mà lẩm bẩm: “Thật sự cho rằng trở thành lãnh đạo của quân đội thì có thể tranh thủ phân chia thiên hạ làm ba với bà đây sao. Hừ, đừng có mà làm trò cười cho người khác!”

Bạch Hi Cảnh: “…” Là một trong những vị tranh phần thiên hạ, Boss Bạch cảm thấy ưu thương một cách bất đắc dĩ.

Mặc dù bộ chỉ huy quân đội là “thánh địa” mà Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng không thể vươn tay vào trong. Nhưng cũng không thể thể hiện rằng khi trở thành một quan chức quân đội trong cơ quan đầu não thì nhất định sẽ có đủ khả năng đứng ngang hàng với Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng để tạo thành thế chân vạc. Binh lính dưới trướng những người đó vốn thuộc về quốc gia, không thuộc về sở hữu của bọn họ. Mà với Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng, cấp dưới nằm dưới quyền hai người dù cho chỉ là nhân viên lao công hay cô em bán rượu cũng đều là kẻ trung thành của họ. Đây cũng giống như là sự khác biệt giữa quái vật nhỏ trên bản đồ rộng lớn và boss trùm cuối trong một phó bản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.