Phu Nhân Mỹ Mạo Nhà Lão Chu

Chương 44: Y lừa được mọi người, nhưng không lừa được chính mình.




La phu nhân nghiến răng, trong lòng chửi Kim San, thực sự không hiểu con người Lý Thúy Vân thẳng như ruột ngựa như vậy, tại sao lại có thể dạy bảo ra một đứa con gái mưu mô như thế?

Thế nhưng La Chính Hi đã bắt đầu ngơ ra.

Hai tuần? Đó không phải là từ buổi tiệc của Cố gia đó sao? Cũng có nghĩa là, trước đó Kim San “mang thai” là giả sao? Chính là vì hai tuần trước gã ta cố gắng bỏ đứa bé đi, ngược lại chữa lợn lành thành lợn què, khiến mang thai giả biến thành mang thai thật?

La Chính Hi căm giận cắn răng, xông đến giơ tay túm lấy cổ Kim San, “Đồ ti tiện! Cô dám tính kế tôi!”

Kim San u ám nở nụ cười, “Anh Chính Hi, em thật sự đã mang thai, lẽ nào anh không vui sao?”

Bàn tay nắm chặt cổ Kim San của La Chính Hi nổi rõ gân xanh, “Tôi vui mừng? Ha ha, đừng nằm mơ nữa! Tôi sẽ không cưới cô đâu! Cho dù cô có con thì đã sao, trong lòng tôi, cô chỉ là một kẻ không biết xấu hổ mà thôi!”

Sắc mặt Kim San bị nghẹn đến đỏ au, ho khan vài tiếng yếu ớt. Nhưng cô ta vẫn muốn nói, cô ta đã chịu đựng quá lâu rồi.

“Vậy thì anh chính là chó! Một con chó điên gặp người liền cắn, một con chó vong ân phụ nghĩa vĩnh viễn không biết ơn!”

“Ti tiện!”

“Còn nữa, khụ khụ, tại sao lại mang thai? Chỉ cần anh thương tiếc tôi một chút, thì sẽ không trong tình huống biết tôi có con còn giày vò tôi!”

La Chính Hi đã tức điên rồi, dù thế nào gã ta cũng không thể chấp nhận, tất cả những chuyện ngày hôm nay đều là do bản thân gã ta chữa tốt thành xấu. Gã mất đi lý trí, liều mạng ném Kim San xuống đất, giơ chân giẫm lên bụng cô ta.

“Cô cho rằng cô có thể giữ được đứa trẻ này sao? Mẹ kiếp, giờ tôi sẽ giẫm cho nó thành một vũng máu loãng!”

Giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Kim San, đau khổ cười nắm lấy quỷ bài, “Nếu anh không có ý định bỏ đứa bé thì sẽ không có tất cả sự việc ngày hôm nay. La Chính Hi, tất cả đều là do anh tự tìm đến! Cả đời này anh đừng hòng mong bỏ mặc được tôi!”

bác sĩ sợ hãi đến sững sờ, vội vàng nhân cơ hội mấy người họ không chú ý đến liền chuồn mất. Nhất định phải bắt cái tên bác sĩ thực tập khi nãy cút xéo. Đã là ngoài hai mươi tuổi đầu, sao lại có thể không biết nhìn ánh mắt như thế chứ? Nếu làm siêu âm đơn giản như vậy thật thì ông ta còn cố gắng kéo dài không cho in ảnh siêu âm ra hay sao? Thật là, chốc nữa phải cho cậu ta kết thúc kì thực tập sớm.

Lý Thúy Vân bị tên bác sĩ chạy trốn đó đụng phải áo, lúc này mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì. Bà ta xông đến muốn giải cứu Kim San, thế nhưng La phu nhân lại chạy đến nhanh hơn chặn bà ta lại. La phu nhân nghĩ, đạp tốt lắm, đạp đẹp lắm, nhất định phải đạp cho đứa bé này không còn. Mới tí tuổi đầu đã mưu mô như vậy, sau này nếu thật sự vào La gia rồi sẽ như thế nào? Chính Hi cũng thật là, cô ta nói mang thai cũng tin, cũng không dẫn đi kiểm tra xem? Bây giờ thì hay rồi, đứa bé không những làm mất mà ngược lại còn biến thành thật. Có điều việc này bà ta cũng có trách nhiệm, nếu bà ta sớm đưa Kim San đi kiểm tra thì sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như thế này. La phu nhân vừa nghĩ, vừa ra sức chặn Lý Thúy Vân lại.

Cuối cùng thật sự không thể chặn được nữa, bèn dứt khoát ôm chặt lấy vòng eo thô kệch đó, “Con trai, con mau đạp đi! Mẹ sắp không chịu nổi rồi!”

Khụ, chờ chút, sao Lý Thúy Vân lại không vùng vẫy nữa?

Lý Thúy Vân tất nhiên không vùng vẫy nữa, bởi vì hai người đang vật lộn dưới đất, không biết đã hôn nhau từ lúc nào. La phu nhân quay đầu lại nhìn, ngay lập tức ngớ ngẩn, thế này… thế này… thế này là thế nào?

Bà ta tất nhiên không biết là thế nào, đến cả Lý Thúy Vân đích thân đi mời quỷ bài cũng không rõ có được không!

Lẽ nào là quỷ nhỏ linh nghiệm đến vậy sao?

Không những toại nguyện việc họ muốn, mà còn có thể khiến đàn ông dính chặt với người có quỷ bài sao? Vậy thì quỷ bài này thật đúng là một thứ đồ tốt! Bản thân mình có nên xin một cái không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.