Phu Nhân Mỹ Mạo Nhà Lão Chu

Chương 41: Thừa Ân, hôm nay ta đến, là hy vọng ngươi có thể từ bỏ hôn sự này.




Sương giá đã trôi qua, gió mùa thu hiu quạnh.

Hoắc ba ba mỗi ngày đều cùng thiên sứ đi dạo, làm cho bé trai bé gái ông già bà lão ở công viên đối với hắn rất chi là quen mắt.

Bởi vì người trẻ tuổi lớn lên cao lớn như vậy soái khí như vậy nhìn thấy không nhiều lắm, huống chi bên người còn dẫn theo một người.

Còn vừa hôn lại vừa ôm, có vẻ là cái loại quan hệ cấm kỵ kia.

Ông già nhiều chuyện nói với bà lão, bà lão dạy dỗ nói: "Hiện tại đã là năm 2018, còn quan hệ cấm kỵ gì hả, cút."

Chính là Luật hôn nhân đồng tính trong nước mới thông qua 5 năm, thế hệ trước có cái nhìn với đồng tính luyến ái phần lớn đều như ông lão vậy.

Cặp tình nhân đồng tính luyến ái đi ở trên đường thường bị vây xem bàn tán bình luận, vốn dĩ chính là sự tình rất bình thường.

Hoắc Vân Xuyên một chút cũng không có bởi vì đi ở bên ngoài, mà cố tình kéo ra khoảng cách với An Vô Dạng.

Ngược lại là bởi vì bên ngoài dễ dàng xảy ra nguy hiểm, tay hắn nắm tay An Vô Dạng chưa bao giờ buông ra.

Không chỉ vậy trong chốc lát còn ôm lấy nhau ngồi xuống nghỉ ngơi, trong chốc lát dựa vào nhau uống nước, ông già bà lão kia mới cảm thấy bọn họ vừa ôm vừa hôn.

An Vô Dạng chú ý tới ông bà cụ cố tình che lại đôi mắt của nhóm trẻ con, mới đầu là không hiểu ra sao.

Sau đó thì rõ ràng.

Hơi phiền muộn.

"Làm sao vậy?" Giọng nói Hoắc Vân Xuyên, theo bờ môi ấm áp, rơi xuống ở trên má trắng nõn của thiếu niên.

Hoắc tiên sinh thật là ôn nhu a, An Vô Dạng trong lòng sinh ra một câu cảm thán như vậy.

"Không sao." Những chuyện đó là sự tình hết sức bình thường mà thôi.

An Vô Dạng thực nhanh mà kéo lên tinh thần, lộ ra một nụ cười mỉm vô cùng vui vẻ.

Đôi môi đỏ hồng, mặt mày cong cong, xứng với cái mũi cao vút thẳng tắp, thật đẹp.

Hoắc Vân Xuyên bế An Vô Dạng ngồi lên chân, hai tay ôm eo đối phương, cùng nhau xem lá cây rụng xuống bay ở không trung.

Hắn hiện tại tin rằng, trên thế giới thật sự có một người như vậy, từ nhỏ đã xác định là thuộc về hắn.

Tuy rằng người này mới mười tám tuổi, về sau có ngàn vạn loại khả năng xảy ra.

Hôm nay hơn 10 giờ, An Vô Dạng ngồi ở trên sô pha vừa xem TV, vừa ăn mứt hoa quả.

"......" Vẻ mặt của cậu đột nhiên thay đổi, phát hiện không có gì khác thường, lại tiếp tục ăn ăn ăn một hồi, mày lại nhíu lại: "Kỳ lạ."

"A......" Thiếu niên đột nhiên kêu lên một tiếng, đầy mặt hoảng sợ.

Hoắc Vân Xuyên ở trong phòng nghe thấy thanh âm, như một trận gió chạy ra ngoài: "Dạng Dạng?" Thấy người đang yên lành ngồi đó, trên lưng thì đã ra một tầng mồ hôi lạnh, nói: "Em vừa rồi có phải kêu lên hay không?"

An Vô Dạng ngây ngốc nhìn hắn, nói không ra lời.

Hoắc Vân Xuyên bị An Vô Dạng dọa sợ tới mức không nhẹ, hắn đi qua ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn ngắm, lại không có đầu mối gì: "Mau nói, chỗ nào không thoải mái?"

Lúc này An Vô Dạng còn một tay xách theo túi mứt, một tay cầm mứt hoa quả.

Nghe vậy nhanh chóng buông đồ trong tay xuống, lau tay sạch sẽ, vuốt bụng của chính mình.

Một bàn chân nhỏ đá lên trên tay cậu, cậu lại " a " một tiếng, giống như bị hoảng hốt đến choáng váng.

"Con, con đá tôi......" Thiên sứ nói.

Hoắc tổng tài tức khắc ngẩn ngơ, cả người đều giống như thiên sứ, như việc lạ chưa từng thấy mà trợn tròn mắt.

Cũng phải, hơn bốn tháng, bác sĩ đã nói bảo bảo sẽ có hiện tượng thai máy.

Hoắc Vân Xuyên nói: "Để cho tôi sờ một chút......"

An Vô Dạng ngoan ngoãn ừ một tiếng, buông ra hai tay.

Bảo bảo trong bụng đoán chừng là một tiểu bảo bối hiếu động, một khi bắt đầu động luôn động trong thời gian thật dài.

Hoắc Vân Xuyên không chỉ bị bảo bảo đá tay, còn bị đá mặt.

Vẻ mặt ba ba ngốc lại rất vui vẻ, canh giữ ở bên cạnh bụng thiên sứ, chờ đợi tiểu bảo bối nhà bọn họ lại lần nữa đá hắn.

Không lâu trước đây ông cụ lập một nhóm WeChat, bên trong đều là người quen.

An Vô Dạng không thường chơi WeChat, nhưng mọi người luôn thích tới nói chuyện với cậu.

Ừm, tựa hồ tất cả mọi người đều lên tiếng cổ vũ cậu rất nhiều, có thể nói là đối với cậu thực tốt.

An Vô Dạng: (〃"▽"〃) bảo bảo sẽ ở trong bụng xoay người ~~~

Sử dụng văn chương khoa trương như vậy, là vì để cho mình lên tiếng thoạt nhìn không có quá nghiêm túc.

Dĩ nhiên cũng có một phần vui vẻ cùng hưng phấn không che dấu được!

Hoắc Vân Xuyên sau một giây xuất hiện: Yêu các người.

Hoắc Vân Xuyên: @tất cả mọi người.

Thuận tiện giúp thiên sứ, chia sẻ niềm vui sướng với mọi người.

Ông cụ Hoắc: Dạng Dạng muôn năm, ông nội cũng yêu con [ biểu tình vui sướng ]

Mấy kẻ độc thân nôn nao gửi tới, lục tục ra xem náo nhiệt: [ cười to /][ cười to /] bạn nhỏ thật hoạt bát, thật tốt quá.

Nhưng mà bắt đầu nhớ lại mấy năm trước, cứ giống như là đang nằm mơ.

Bọn họ trong lòng sinh ra than thở, ngày tháng của Hoắc Vân Xuyên hiện giờ thật không tồi.

Quý Minh Giác: Còn có mấy tháng nữa là sinh ra a, tớ làm cha nuôi là chuyện đã định rồi.

Ba Hoắc: @ Dạng Dạng, vất vả con, phiền con nói với bảo bảo một tiếng, ông nội nó ở đây.

Mẹ Hoắc: @ Dạng Dạng, còn có bà nội, bà nội ở chỗ này [ cười ngây ngô /]

Hoắc Vân Xuyên: Di động của em ấy bị tôi lấy lại, tạm thời không thể chơi di động quá nhiều, @ông nội, xin ngài hãy khống chế một chút dục vọng muốn nói chuyện phiếm của mình được không.

Ông nội nhắn tin cho An Vô Dạng bị hắn bắt gặp rất nhiều lần, mấu chốt là ông cụ ở nhà trò chuyện một cái là không chịu dứt.

Ông cụ Hoắc:......

Ông cảm thấy chắc chắn không chỉ có chính mình một người kỳ quái, Dạng Dạng làm thế nào lại coi trọng đứa cháu nội giống như một ông thầy giám thị khó khăn thế này?

Quả nhiên vẫn là bởi vì tuổi quá nhỏ đi, chỉ biết nhìn mặt cùng dáng người.

Lập đông đến, độ ấm bắt đầu giảm xuống nhanh chóng.

Hoạt động đi công viên dạo quanh hằng ngày đành ngừng hẳn

An Vô Dạng ngược lại cũng không tiếc nuối, bởi vì bảo bảo sau năm tháng, hai chân cậu đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng sưng phù, đi đường rất mệt.

Bây giờ buổi tối mỗi ngày đều phải ngâm chân, bóp chân, bằng không buổi tối khi ngủ sẽ có thể bị chuột rút.

Nghe nói khi mang thai bị chuột rút đều là do thiếu Canxi.

Chính là từ sau khi mang thai, An Vô Dạng vẫn luôn bổ sung Canxi, chưa bao giờ ngưng lại.

Buổi tối.

Hoắc Vân Xuyên và thiên sứ cùng nhau ngâm chân ở bồn nước chuyên dụng, chân đối phương dẫm lên chân hắn, bởi vì sưng vù nên có vẻ mập mạp.

Từng ngón chân tròn vo tròn vo tròn vo, có vẻ vô cùng đáng yêu.

Bất quá loại ý nghĩ này chỉ là chợt lóe qua, Hoắc Vân Xuyên biết đối phương mang thai gánh nặng đối với thân thể rất lớn.

Hắn cũng rất đau lòng, mỗi ngày chịu thương chịu khó mà cẩn thận chăm sóc.

Hiện tại bạn nhỏ đạp chân hắn, chơi dường như thật sự vui vẻ.

Hoắc Vân Xuyên cũng chạm vào chân An Vô Dạng, từ phía dưới dùng ngón chân chạm lên làn da phía trong gan bàn chân của đối phương.

"Ngô......" An Vô Dạng trừng mắt với hắn.

Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt nói: "Em dẫm tôi trước."

An Vô Dạng: "......"

Người này rất ấu trĩ a.

Hoắc đại tổng tài · ấu trĩ ·, nhấc chân lên lau khô, lấy ra kem mát xa, vỗ vỗ lên đùi của mình: "Đi lên."

An Vô Dạng tập mãi thành thói quen, gác chân của chính mình lên chân hắn, để cho đối phương bắt đầu mát xa.

"Nghỉ đông tới rồi." Thiếu niên nằm xuống, đầu gối lên sô pha tay ôm gối.

Hoắc Vân Xuyên gác chân cậu trên đùi ngón tay cầm lấy, đôi mắt dời về phía bụng phồng lên của cậu: "Ừm, em muốn về nhà?"

An Vô Dạng lắc đầu: "Không trở về."

"Vậy cũng tốt," Hoắc Vân Xuyên nói: "Em muốn trở về cũng không thể về."

An Vô Dạng bị giận đến không hiểu ra sao, giống như không quá hiểu rõ chính mình nói sai cái gì rồi?

Nếu như bởi vì vấn đề về nhà, vậy Hoắc tiên sinh thật là mẫn cảm.

Cậu nghiêm túc mà nói một câu: "Tôi thật sự không muốn về, tôi muốn cùng anh ăn tết."

Hoắc Vân Xuyên tay có hơi run, hiển nhiên là không có đoán trước được, thiên sứ đột nhiên nói lời thổ lộ âu yếm như thế.

"Nga." Lặng im một lát, hắn quay đầu cúi người, hôn lên môi An Vô Dạng.

Nhanh nhạy trực tiếp, cạy ra khớp hàm thiếu niên tiến quân thần tốc, giống bão táp ở bên trong dạo qua một vòng, sau đó rời khỏi.

Hoắc Vân Xuyên thở nhẹ hít sâu vài tiếng, trên môi còn lưu lại vị ngọt thanh xuân niên thiếu, giống vị ngọt có gas của quả quýt mùa hè.

"Cầm thú......" An Vô Dạng không muốn quay đầu lại xem, ánh mắt dao động hé đôi môi đỏ bừng cười mắng một câu.

Bị mắng nam nhân vẻ mặt bình tĩnh, trả lời thiếu niên như thơ như họa trong lòng ngực mình: "Bây giờ còn chưa phải."

An Vô Dạng cắn môi, ngồi dậy, đưa tay ở chỗ đũng quần Hoắc Vân Xuyên, dùng sức ấn vài cái.

Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu, cậu cũng nhìn Hoắc Vân Xuyên.

Đôi mắt hắc bạch phân minh trừng trở về.

Hoắc đại thiếu trong đêm lạnh hôm nay, đắm mình ở trong lời thổ lộ âu yếm ngọt ngào của thiên sứ chìm trong hũ mật tìm không ra đông tây nam bắc..

~

Thấy sắp nghỉ đông, Tiểu Béo Tiết Tễ Dương lanh lẹ mà thu dọn đồ đạt về nhà.

Cậu ở trong căn phòng xa hoa của mình, hưởng thụ một đêm vui sướng không cần bị người đè đến thở không nổi.

Ngày hôm sau lập tức gọi điện thoại cho đồng bọn, hẹn đối phương đi ăn nhậu chơi bời.

An Vô Dạng nhận được điện thoại, trợn tròn mắt nói nhảm: "A, chúng tớ cũng nghỉ, ừm, nhưng không trở về nhà, ở gần trường học làm thêm."

Tiết Tễ Dương: "Đờ mờ, lại làm thêm, cậu quả thực là một tên cuồng làm thêm......"

Tiểu Béo cũng không biết nói cái gì cho phải.

Nghỉ đông đi làm thêm làm gì chứ, đi tán gái không tốt sao?

"Vậy thôi, tớ tự mình đi." Bất quá vẫn hỏi thêm một câu: "Cậu ở chỗ nào làm thêm?"

An Vô Dạng nói: "Gần quảng trường XX."

Một khu thương mại phồn hoa nhộn nhịp, rất lớn, cơ hội gặp được là vô cùng hiếm hoi.

Tiết Tễ Dương chưa nói cái gì, ngày hôm sau lặng lẽ đi đến, chuẩn bị tạo niềm vui bất ngờ cho bạn tốt.

Bất quá niềm vui cho người chưa thành, nhưng thật ra bạn học Tạ Nhiễm cho cậu một kinh hỉ.

Dưới thời tiết âm mấy độ, đối phương cầm một cọc tờ rơi ở giữa gió lạnh làm việc.

Quần áo trên người cũng không nhiều lắm, thế nhưng vẫn mặc bộ quần áo mùa thu kia.

Tiết Tễ Dương trong lòng than thở một tiếng, mùa đông ở Bắc Kinh mặc quần áo như vậy ở bên ngoài, muốn hay là không muốn sống nữa.

Làm một đứa con trai nhiệt tình trượng nghĩa, cậu cởi áo lông trên người của mình, bước tới khoác lên người sắp đổ ập xuống kia: "Cậu có phải có bệnh hay không? Phát tờ rơi một ngày tích cóp được bao nhiêu tiền? Đủ cậu tiêu tiền thuốc men hay không?"

Tạ Nhiễm từ áo lông chui đầu ra, trong ánh mắt đen kịt không có một tia khí nóng, nhìn Tiết Tễ Dương nói: "Nghỉ đông không có tiền, dù sao cũng phải làm chút chuyện kiếm sống."

Tiết Tễ Dương hai lời chưa nói, tặng cho đối phương một cái tát trên ót: "Làm càn, đi, anh mang cậu đi ăn lẩu."

Mỗi ngày bị đè nén nhiều phiền não, ở trong lòng cậu kỳ thật chỉ là việc nhỏ.

Lúc này thấy Tạ Nhiễm chật vật như vậy, nào còn ghi hận những việc nhỏ đó.

Bằng không cách giải quyết nhiều như vậy, có lòng giải quyết, đã sớm giải quyết xong rồi.

Tạ Nhiễm đời này còn chưa có bị người đánh lên đầu, đánh y, y sẽ ra sức phản kháng.

Trước đây tên ngốc con địa chủ nhiều tiền này thoạt nhìn cũng không phải người xấu, y liền không có so đo.

Tờ rơi trên tay tùy tiện ném vào trong một góc, choàng áo lông liền đi theo.

Mùa đông ở Bắc Kinh xác thật có chút lạnh, tiền phát tờ rơi cũng xác thật không cao, y thật ra có chút hối hận.

Trên người mặc áo lông đặc biệt ấm áp, Tạ Nhiễm ngồi ở trên ghế, lại quấn chặt một chút.

Tiết Tễ Dương kêu người phục vụ tới gọi cơm, sau khi chọn xong, khó chịu mà nhìn bạn cùng phòng ngu nggốc của mình: "Tạ Nhiễm, tôi cho cậu tiền đã xài hết chỗ nào vậy? Một cái áo lông con mẹ nó cậu cũng không mua, cậu cho rằng mùa đông Bắc Kinh dễ chịu như vậy sao?"

Đối phương không nói chuyện, nhìn chằm chằm mặt bàn ăn, thấy thế nào cũng có chút đáng thương hề hề.

Tiết Tễ Dương bĩu môi, tức giận mà nói: "Con người của tôi có một tật xấu, luôn mềm lòng bênh vực người của mình, nếu không như vầy đi, cậu mở miệng kêu tôi một tiếng ca, về sau ở Bắc Kinh tôi che chở cậu."

Đối diện vẫn không nói gì.

Tiết Tễ Dương cảm thấy rất không hài lòng, cũng không lấy mặt nóng dán mông lạnh của người ta nữa.

Mỹ thiếu niên học giỏi nghèo khó sau khi ăn uống no đủ, dùng khăn giấy lau lau miệng dính nước canh, hướng về phía kẻ nhà giàu ngu xuẩn ăn đồ ăn thừa kêu lên một tiếng: "Ca."

Đôi đũa trong tay Tiểu Béo loảng xoảng một tiếng rớt xuống một chiếc, cậu vội vàng khom lưng xuống nhặt.

Cậu thề, lúc lén lút nhìn lên trên liếc mắt một cái, nhìn thấy bạn học Tạ Nhiễm đã cười.

"......" Tiết Tễ Dương ngồi xổm trên mặt đất mắng chính mình ngu xuẩn, biết rõ trên người đối phương có loại khí chất của gay, dính lấy chắc chắn sẽ xong đời.

Nhưng là chính mình tự tay đào hố, muốn đem chôn mình.

~

Đinh Vi bên kia nghe nói con thứ nghỉ đông này không trở về nhà, muốn ở gần trường học làm thêm, nhiều ít cũng có chút không đồng ý: "Bây giờ trời lạnh như vậy, con phải suy nghĩ cho cẩn thận."

An Thành cũng không tán thành, ở bên cạnh nói: "Nghỉ đông thời gian ngắn ngủn chỉ có hai mươi ngày, ở nhà chờ không tốt sao?"

An Vô Dạng nói: "Công việc lần này là cơ hội khó có được, việc trong văn phòng luật sư."

Ba mẹ nghe nói là công việc trong văn phòng như thế, liền không có lên tiếng nữa.

Quả thật con đường về sau của con thứ sẽ càng ngày càng khó đi, hiện tại đứa nhỏ chính mình có lòng phấn đấu, bậc làm cha mẹ không có đạo lý đi ngăn cản.

"Tốt, vậy con cứ làm đi thôi," Đinh Vi nói: "Nghiêm túc học tập, phải lễ phép tôn trọng tiền bối một chút, không được để xảy ra sai lầm."

"Được, con biết."

An Vô Dạng cứ như vậy ứng phó với ba mẹ mình xong.

Lúc gọi điện thoại đứng vài phút, eo cậu chịu không nổi, phải ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Bác sĩ nói bụng An Vô Dạng không coi như quá lớn, nhưng bởi vì dáng người thiếu niên thon thả, eo cũng nhỏ xíu như kia.

Hiện tại lại mang một đứa trẻ, nhìn có vẻ bụng rất lớn.

An Vô Dạng tay chân cùng gương mặt chính là không có bao nhiêu thịt, gia tăng cân nặng chỉ toàn lớn thêm ở phần bụng.

Hoắc Vân Xuyên có đôi khi nhìn cậu ngủ, chính mình lại ngủ không yên.

Gần đến ngày bảo bảo sinh ra, số lần hắn gọi điện thoại cho Tưởng Thiếu Phi từ từ trở nên thường xuyên.

Tưởng Thiếu Phi cũng rất khó chịu, từ trên góc độ y học, hắn không thể bảo đảm An Vô Dạng một chút nguy hiểm cũng không có.

Nhưng là đứng ở trên lập trường của bạn bè, hắn mỗi lần đều sẽ tìm lời hay để nói.

Buổi tối hôm nay có sấm sét, phía bên ngoài cửa sổ mưa rền gió dữ.

An Vô Dạng bị một tiếng sấm doạ tỉnh, tim đập thật sự lợi hại, bảo bảo trong bụng cũng động thật sự dữ dội.

Cậu đưa tay vỗ vỗ nam nhân bên cạnh: "Vân Xuyên, sấm sét."

Hoắc Vân Xuyên ngủ không sâu, sau khi tỉnh lại kéo An Vô Dạng vào trong lồng ngực: "Không sao hết, đừng sợ." Giọng nói vẫn mơ mơ màng màng, nhưng động tác đã bắt đầu thuần thục mà trấn an đối phương.

Sờ sờ lưng, sờ sờ bụng.

Phát hiện bảo bảo đang động: "Chớ sợ chớ sợ, ba ba ở chỗ này nè."

An Vô Dạng gối lên cánh tay Hoắc Vân Xuyên, sau khi được đối phương dỗ dành tim đập bình thường trở lại, an tâm mà tiếp tục ngủ.

Hoắc đại thiếu thay phiên dỗ xong đứa lớn đứa nhỏ, chính mình lại ngủ không được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.