Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 1




Hoàng gia học viện

“ Thái phó!..làm phiền ngài chiếu cố Duệ Hi cùng Thần Hi rồi….” Lãnh Khuynh Thiên nhẹ giọng nói

“ Đâu có!...hai vị thiếu gia cần cù hiếm thấy..là lão thần có phúc mới nhận được đệ tử như vậy…” lão thái phó khiêm tốn nhìn vị nữ tử trước mặt, thái độ thập phần cung kính. Sau cuộc thi tam quốc ai chẳng biết đến lãnh phủ tiểu thư cơ chứ, ngay cả hoàng thượng còn nể nàng vài phần huống chi chỉ là một đại thần như hắn…

“ Ko đâu, thái phó không chê hai hài tử, Khuynh Thiên đã rất cảm tạ rồi..” Lãnh Khuynh Thiên cười đáp, thái độ hữu lễ khiến cho lão thái phó vô cùng thõa mãn. Nghe nói lãnh tiểu thư khi gặp hoàng thượng còn ko phải thi lễ cơ mà mà lại cung kính như vậy, người trẻ tuổi như vậy thật hiếm thấy….

*********************************************************

“ Nương, Thần Nhi rất nhớ người nha!...” Thần Hi chui vào lòng Khuynh Thiên làm nũng vấn, nương thân đi như vậy lâu làm cho Thần Hi thật luyến tiếc.

“ Nương cũng nhớ Thần Nhi…” Khuynh Thiên ôn nhu vuốt đầu nó đáp lại.

“ Duệ nhi có nhớ mẫu thân không..?” Khuynh Thiên vỗ Duệ Hi béo mập khuôn mặt, ôn nhu cười hỏi

“ Có, ….Duệ Nhi cũng thật nhớ người…” Duệ Hi khả ái khuôn mặt ửng đỏ trả lời. Nó nhớ lắm chứ, mẫu thân hương vị ấm áp cùng ôn nhu tiếu dung hơn một tháng ko gặp làm cho nó thật sâu bất an. Nó sợ mẫu thân đi quá lâu sẽ quên đi nó nha…

Khuynh thiên ấm áp ý cười nhìn nó, môi anh đào cong lên nét cười dịu dàng thường ngày, “ nương cũng nhớ Duệ Nhi ….”

Khuynh Thiên ôn nhu vuốt đầu hai hài tử, phượng mâu sủng nịnh.

“ Đúng rồi, sao hôm nay mẫu thân không thấy Tiểu Hạo….” Khuynh Thiên nghi vấn nhìn hai đứa trẻ

“ Duệ Nhi không biết….” Duệ Hi lắc đầu đáp, màu tím con ngươi xinh đẹp cũng lắm tò mò. Bình thường minh họa không bao giờ nghỉ học cả, sao hôm nay lại vắng mặt nhỉ

“ Hay là Minh Hạo bị ốm nhỉ…” Thần Hi chớp mắt to tự vấn.

“ Được rồi, chúng ta về thôi, lát nữa mẫu thân sẽ đến thăm Hạo nhi.” Ngoại công còn đang chờ hai đứa ở nhà nha, còn có tiểu bảo bảo nữa…Khuynh Thiên vừa ôm Thần Hi vừa dắt tay Duệ Hi đi vừa nói.

“ Tiểu bảo bảo….là tiểu cậu sao….” Duệ Hi nghiêng đầu nhìn mẫu thân của nó hỏi lại

“ Đúng vậy, Duệ Nhi cùng Thần Nhi gọi là tiểu cậu, sau này phải chăm sóc cho tiểu cậu biết không….” Khuynh Thiên ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử đáp.

“ Vậy tiểu cậu có hay không thích Thần nhi nha!....” Thần Hi đôi mắt to màu đỏ như viên ngọc rubi long lanh nhìn Khuynh Thiên.

“ Đương nhiên rồi, tiểu bảo bảo rất khả ái, giống như hai bảo bối vậy…với lại tiểu bảo bảo có đôi con ngươi màu xanh dương đó, rất đẹp….” Khuynh Thiên cười nói

“ Yaaa..!! có đôi con ngươi xanh dương?....” Duệ Nhi kinh ngạc nhìn Lãnh Khuynh Thiên, vậy là hai anh em nó không phải trên đời khác lạ sao. Trong trí óc non nớt của duệ hi bé nhỏ bắt đầu nhận định tiểu bảo bảo chính là đồng bọn của bọn nó rồi.!

“ Thật sao..,” tiểu cậu cũng giống thần nhi a..có màu sắc con ngươi khác lạ…!! Thần Hi vui vẻ, híp mắt cười, khuôn mặt khả ái cùng má lúm đồng tiền hiện lên càng thêm đáng yêu.

“ Đúng vậy!..” Khuynh Thiên cười, đưa tay véo đôi má béo mập đáng yêu của thần hi rồi thân hôn mấy cái. Thật là!! Hôn tiểu bảo bối chính là tối thoải mái nha.

********************************************************

Hoàng cung

Vẫn như vậy sang trọng và cao quý, màu vàng tượng trưng vương giả khí chất hoàng gia.

Ngự thư phòng

Nam nhân cao quý, khuôn mặt tuấn mỹ mỗi giơ nhấc chân là tràn ngập khí chất vương giả. Đôi mày kiếm nhếch lên khi đang xem bảng tấu chương, cho thấy tâm trạng của hắn lúc này vô cùng ko vui vẻ…

“ Hoàng thượng, Lãnh tiểu thư cầu kiến..!...” một công công cung kính bẩm báo nhìn đang cau mày thập phần bực bội hoàng thượng của bọn họ. Bộ mặt hết sức căng thẳng àh nha!!..

“ Ko gặp…” nam nhân đang tập trung vào bảng tấu chương hoàn toàn ko nghe thái giám nói gì cứ thế vứt cho hắn câu trả lời.

“ Ngay đến cả ta cũng ko gặp sao….” âm thanh ôn nhu mang theo ba phần thành thục, hai phần mị hoặc cùng năm phần ý cười nhìn thái độ thập phần nhăn nhó của nam nhân trước mặt

“ Lãnh khuynh thiên….” nam nhân không ái khác chính là Vệ Minh Kì kinh ngạc nhìn y nhân trước mặt. Vẫn như vậy thuần khiết đến mị hoặc, như vậy thanh nhã thoát tục, vẫn là thần bí trong sắc tím huyễn hoặc cùng một đầu ô phát thật dài được vén hời hợt bởi một cây ngọc trâm.

“ Là ta….” Lãnh Khuynh Thiên cười cười, vẫy tây báo hiệu tiểu thái giám ra ngoài. Được lệnh gã thái giám lật đật chạy ra ngoài, thật là hoàng thượng tâm trạng ko được tốt hắn ko muốn thí mạng nhỏ a, hắn còn yêu đời lắm.

“ Ngươi về từ bao giờ thế…” Vệ Minh Kì thái độ cau có giảm xuống thay vào đó là vẻ mặt hào nhã cùng nhiều ý cười hơn. Không hiểu sao mỗi lần đứng bên cạnh nàng, tâm trạng của hắn tĩnh tâm nhiều lắm.

“ Uh! Cũng mới thôi….” Khuynh Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống rót cho mình một ngụm trà thưởng thức, thái độ thập phần tự nhiên tựa hành vân lưu thủy, như đây là một thói quen lâu lắm rồi vậy

“ Ngươi ko phải đến đây thăm ta đấy chứ….”.Vệ Minh Kì cười khẽ vấn.

“ Ngươi cứ nằm mơ đi…..” Lãnh Khuynh Thiên vứt cho hắn một cái ánh mắt xem thường.

“ A..aaa..a….Khuynh Thiên ko hổ vẫn là lãnh khuynh thiên, ko tôn ti, ko lễ phép…trên đời này chỉ duy nhất ngươi là như vậy đối trẫm nha…” Vệ Minh Kì cười lớn

“ Ngươi ko muốn sao..?...” Lãnh Khuynh Thiên ấm áp ý cười nhìn vị đế vương quyền cao chức trọng nhưng cũng lắm tịch mịch này…

“ Ko….có ngươi là tri kỉ, ta đời này sinh ko uổng…..” Vệ Minh Kì lắc đầu ôn nhu cười nhìn y nhân trước mặt đáp.

“ Đế vương địa vị càng cao càng tịch mịch….” Khuynh Thiên than nhẹ

“ Chẳng phải có ngươi cùng ta….” Vệ Minh Kì đáp..

“ Ân…nếu ngươi ko chê, Khuynh Thiên nguyện cả đời làm tri kỉ cùng ngươi…” Lãnh Khuynh Thiên trịnh trọng đáp, phượng mâu kiên định.

“ Cảm ơn ngươi, Thiên..!!....” Vệ Minh Kì gật đầu, nhãn thần tràn đầy vui sướng.

“ Đúng rồi, vừa nãy ngươi tức giận là vì sao nha..!!..” Khuynh Thiên cười vấn.

“ Hừ!...bọn quan lại lúc nào cũng chỉ lo đầy túi..ko lo cho dân chúng, ở Đan thành lại ngập lụt, dân chúng thiếu lương thực…rất nhiều người bị bệnh cùng chết đói…” nói đến đây Vệ Minh Kì tràn đầy phẫn nộ

Lãnh Khuynh Thiên nhíu mày nhìn Vệ Minh Kì, nhàn nhạt vấn: “ Đan thành có phải là là nơi thường xuyên hạn hán cùng ngập lụt bất thường của Hạo Nguyệt quốc”…

“ Đúng vậy…” Vệ Minh Kì gật đầu…

“ Sao ngươi ko cho người làm guồng nước, tích lũy nước ngày lụt trị hạn hán …..” Khuynh Thiên đưa ra ý kiến

“ Guồng nước..??” Vệ Minh Kì nghi hoặc….

“ Ta sẽ đưa bản thiết kế cho ngươi, theo đó mà tiến hành. Đan thành khá nhiều núi, nên xây ruộng theo kiểu bậc than cùng kết hợp guồng nước, đào khe, mương… vào mùa mưa sẽ tích lũy nước ko gây ngập lụt. Trời nắng thì sẽ dùng lượng nước đó để tưới tiêu chẳng phải giải quyết được rồi sao…”

Vệ Minh Hạo vui mừng nhìn Lãnh Khuynh Thiên, chuyện khó khăn mà bao nhiêu quan viên bó tay mà chỉ qua lời nói của nàng như vậy dễ dàng giải quyết, lãnh khuynh thiên ngươi đúng là phúc tinh của Hạo Nguyệt quốc nha

“ Nhưng mà thế nào là ruộng bậc thang….” Vệ Minh Kì lại nghi vấn…

“ Uh! Cái này ngày mai ta cũng đưa bản thiết kế cùng chú giải cho ngươi, đừng lo….” Khuynh Thiên ôn nhu mỉm cười

“ Vậy tạ ngươi, Thiên…” Vệ Minh Kì gật đầu

“ Ko có gì…chúng ta là bạn mà….” Khuynh Thiên lắc đầu.

LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.