Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 5




Thang Mộ hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận tràn ngập trong lòng, rồi sau đó gắng sức bình tĩnh hồi đáp: "Ai nha, ngươi còn sống à, ta còn tưởng rằng ngươi chết đã lâu rồi đấy."

Đối phương trả lời cũng là động kinhnhư trước đây: ". . . . . . Thân ái, ngươi là bị xuyên qua sao? Sao đột nhiên lại trở nên dịu dàng như thế?"

". . . . . ." Thang Mộ siết chặt quả đấm, trên một ý nghĩa mà nói, nàng thực sự đã thua.

Tối thiểu, nàng không làm được chuyện vô sỉ đến như vậy.

Sau khi gài bẫy người khác xong, lại xem như không chuyện gì xảy ra tự nhiên xuất hiện, lại còn nói mấy lời làm nũng đó nữa, nàng không chỉ không cảm thấy đáng yêu, mà còn muốn hung hăng cho một đấm vô mặt đối phương-- đối mặt với loại người này, không cần phải nói gì cả, không thèm nhìn chính là phương pháp tốt nhất ?

Vì vậy Thang Mộ hạ quyết tâm không thèm nữa để ý tới đối phương.

Vậy mà Ngựa đực đại thần như không có ý thức được nàng không thèm nhìn vậy, tiếp tục thao thao bất tuyệt nói nhảm, không lâu sau đó, có một câu trong đó hấp dẫn chú ý của nàng.

"Ngươi không nên bị tên thối trứng kia lừa! Thật ra thì tất cả đều là tên khốn kiếp ấy giở trò quỷ!"

"Hả?"

Thấy Thang Mộ để ý tới mình, Ngựa đực đại thần kích động, liên tiếp không ngừng nói: "Đúng vậy đó Đúng vậy đó, đưa ngươi trở về rồi lại kéo người qua đây đều là âm mưu của tên khốn kia, ngay cả ta cũng bị hắn ám toán, thật vất vả mớitrở lại thế giới này lần nữa, thối trứng chỉ là muốn lợi dụng ngươi đối phó ta mà thôi, ngươi ngàn vạn lần chớ tin hắn nha!"

"Oh."

". . . . . . Ngươi không thể có cái phản ứng khác một chút sao?"

"Phản ứng khác" ở trong đầu Thang Mộ "Ha ha"hai tiếng, "Được nha, cho ta thăng cấp thôi."

". . . . . . À?"

"Ngươi không phải muốn cho ta tin tưởng ngươi sao? Trước tiên đưa ra một chút thành ý đi." Thang Mộ nói tiếp, "Ta yêu cầu không cao, cấp bậc cao hơn đệ đệ nhà ta một chút là được rồi."

". . . . . . Tốc độ thăng cấp cũng quá nhanh đi."

"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi." Đối thoại trong đầu chính là tốt ở điểm này, muốn cười lạnh như thế nào liền cười lạnh như thế đó, "Ha ha, hiện tại đàn ông bên cạnh đệ đệ ta cấp bậc cũng rất cao, cấp bậc của ta không cách nào giải quyết được đối phương, hơn nữa, ngươi có chắc chắn trứng thối trong miệng ngươi không xuống tay từ phương diện kia chứ ?"

"Cái gì, để ta suy nghĩ đã?"

"Cứ tự nhiên."

Thang Mộ trong đầu cười lạnh một hồi, thiết thiết thực thực đem "Lãnh diễm cao quý khốc duệ soái[1]" đều phát huy đến nơi đến chốn, rồi sau đó sâu sắc cảm giác khí phách của mình tăng lên mấy trăm điểm, trong lòng rất là tự hào.

[2] Lãnh diễm: đẹp lạnh lùng
Duệ: chảnh, kiêu ngạo
Soái: đẹp, anh tuấn, xuất sắc
Khốc: cool

Nàng dĩ nhiên không dễ dàng tin tưởng người này, hơn nữa, quan trọng hơn là, trong lúc nói chuyện với tên này, nàng phát hiện một chuyện rất quan trọng, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn . . . . . . Hừ! Chờ xem.

Bởi vì suốt một đường đều là nói thầm trong đầu nên từ đầu đến cuối Thang Mộ đều giữ vững vẻ mặt ngốc đờ đẫn, đợi đến lúc nàng rốt cuộc kết thúc cuộc đối thoại lấy lại tinh thần thì đã ra khỏi tầng ngầm, nàng chớp chớp mắt, thật sự làkhông nhớ nổi mình ra ngoài thế nào.

Rồi sau đó cũng cảm thấy độ ấm của bàn tay đang bao bọc lấy tay của nàng.

Thang Mộ cúi đầu, bừng tỉnh hiểu ra, thì ra một đường là Jarrett dắt nàng ra ngoài.

Nàng cũng không rút tay ra, dù sao trong ký ức, hai tỷ đệ bọn họ tay trong tay bước đi như vậy thật sự là một chuyện rất bình thường, rồi sau đó Thang Mộ hỏi "Kế tiếp chúng ta làm gì?"

"Tỷ tỷ có nơi nào muốn đi không?" Jarrett cúi đầu hỏi.

"Ưm, không có nơi nào đặc biệt cả." Thang Mộ gãi gãi đầu, nghiêm túc mà nói, nàng không quen thuộc chút nào với cái thế giới này, địa danh biết tới cũng không nhiều, "Tỷ theo đệ là tốt rồi, đệ đi đâu thì tỷ liền đi nơi đó."

Jarrett giật mình, rồi sau đó cười cong mắt: "Như vậy, trở về được không?"

"Trở về?"

"Ừ, nơi đầu tiên mà tỷ tỷ và đệ ở."

"A, chỗ đó à." Thang Mộ nhớ tới lần đầu đến thế giới này đã từng ở một thời gian tại trấn nhỏ tên là Bonnie, mặc dù thời gian rất ngắn, thế nhưng thật có thể tính là ngôi nhà đầu tiên của bọn hắn, cũng là nơi bắt đầu tất cả, vì vậy gật đầu nói, "Tốt, cùng nhau về nhà xem một chút đi."

"Tốt." Jarrett gật đầu, lòng bàn tay khẽ siết chặt, "Chúng ta về nhà."

"Chỉ là, Jerry."

"Cái gì?"

"Đệ cứ như vậy theo tỷ trở về không sao chứ?" Thang Mộ nghi ngờ, nam chủ không phải đều rất bận sao? Không phải vội vã lật đổ nam phụ chính là vội vã cứu vớt mấy cô em gái, "Không có chuyện cấp bách gì cần làm sao?"

"Vốn là có, nhưng mà bây giờ đã làm xong rồi."

"Hả?"

Jarrett lần nữa mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời: "Tìm tỷ tỷ đó."

". . . . . ." Thang Mộ trầm mặc một lát, rồi đột nhiên nghiêng đầu, ho nhẹ hai tiếng, đứa bé quá thẳng thắng thật đúng là làm cho người ta khó khăn nha, cho nên nói, nàng với loại hình này. . . . . . nigate[2] nhất đó!

[2]Kém, chịu không nổi.

Vì thế hai người lặng lẽ rời khỏi phòng của thiếu gia ngốc, sau khi hoàn tất việc dời hai người đến sô pha trong phòng khách, Thang Mộ và Jarrett rời khỏi tòa trang viên này, theo lời Jarrett nói, khoảng nửa giờ sau, mọi người trong tòa trang viên kia sẽ tỉnh lại, rồi sau đó sẽ quên hết mọi chuyện đã xảy ra trong vòng ba ngày gần nhất.

Trên thực tế, cũng tận đến nửa giờ sau, Thang Mộ mới hậu tri hậu giác phát hiện, hình như nàng vẫn chưa từng hỏi tên tuổi vị thiếu gia ngốc kia -- thôi, dù sao sau này chắc cũng không có cơ hội nào để gặp mặt nữa phải không?

Lần nữa khoác áo choàng, hai tỷ muội cứ như vậy tay trong tay lên đường, lại đi không biết bao lâu, Thang Mộ đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, trước lúc rời đi nàng đã giải trừ trạng thái tổ đội của hai người, hiện tại có thể khôi phục kết nối lại đúng không?

Đang lúc suy tư, nàng đã tự nhiên kết nối với đối phương.

【 khụ khụ, Jerry, đây là tỷ tỷ Anh Minh Thần Võ của đệ! 】

【 khụ khụ, Anh Minh Thần Võ tỷ tỷ, đây là đệ đệ của người! 】

【 Phốc! 】

Không thể không nói, Jarrett khi lớn lên thìhài hước hơn lúc còn bé rất nhiều,trong lòng Thang Mộ lần nữa dâng lên cảm khái "Nhà chúng ta có con sắp trưởng thành", nghĩ như vậy, trong nháy mắt nàng cảm giác mình lại già yếu thêm mấy phần.

Vừa nghĩ, nàng vừa tiếp tục kết nối với Kirsten.

Kết quả. . . . . . lại là thất bại?

Nàng không tin thử lại mấy lần nữa, kết quả đều là thất bại.

Không đúng, trước đó vừa mới nhìn thấy tên đó mà, dù thế nào hắn cũng không thể logout hoặc là chết được nha, duy nhất có thể là. . . . . . Hắn đangở trong phụ bản đặc biệt?

Thang Mộ vừa nghĩ, vừa do dự nhìn về phía đệ đệ mình: "Jarrett, sao lâu như thế mà Kirsten không xuất hiện?" Theo tính cách của hắn, nên sớm chạy đến triển khai thể chất đáng đánh đòn mới đúng chứ.

Jarrett khẽ giật mình, rồi sau đó bừng tỉnh hiểu ra nói: "Xin lỗi, đệ quên mất mình vừa nãy đã tạm thời đóng cửa Tinh Vân châu."

". . . . . . Hả?"

"Kể từ trở thành Đại Ma đạo sư, đệ hình như có thể đơn phương đóng nó lại."

". . . . . ." Không trách được tên Kirsten này không ra được.

Thang Mộ nhìn trời, nàng còn nói Kirsten cư nhiên lại hiểu được việc lưu lại không gian cho hai tỷ muội bọn họ đơn độc nói chuyện một chút, không nghĩ tới kết quả là vẫn là nàng đánh giá cao hắn. . . . . . Hàng này hoàn toàn là bị đệ đệ nhà nàng cho bế quan rồi.

Chỉ là, Thang Mộ yên lặng giơ ngón cái ra với đệ đệ mình: "Làm tốt lắm!"

"Nếu tỷ tỷ thích, vậy đệ sẽ không mở ra nữa được không?"

"Không thành vấn đề!" gj! Cái tên mặt trắng nhỏ kia thừa dịp mình không có ở đây dám quyến rũ đệ đệ nhà mình, hừ, nên bế quan năm trăm năm!

Chỉ là nhìn thấy tình huống bây giờ, coi như biến thành Gay thì đệ đệ nhà nàng cũng rất 'công' nha, nàng rốt cuộc có thể mỉm cười nơi chín suối rồi. . . . . . Không đúng chỗ nào rồi!

Jarrett nghiêng nghiêng đầu, hài lòng nở nụ cười, rồi sau đó hắn liền lại nghe thấy một câu nói --

"Chỉ là, có thể trước tiên thả Chít Chít ra được chứ? Nó hẳn là vẫn ở trong phòng sủng vật của Tinh Vân châu chứ? Tỷ nhớ nó."

". . . . . ."

Mỗi người đệ đệ bị sủng vật cướp mất tỷ tỷ, đời trước đều là thiên sứ gảy cánh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.