Phù Lam

Chương 4: Tu Uyển mở hành lang triển lãm tranh (Hạ)




Ta sinh ra trong hoàng tộc, mang thân phận hoàng tử, đã định sẵn sẽ là một trong số những người kế vị.

Trước khi ta tròn 4 tuổi, ta thậm chí còn không hiểu Vua có nghĩa là gì. Nhưng khi mẹ ôm ta trong ngực, trút hơi thở cuối cùng thì ta đã biết, đời này dù có bao sóng gió, nhất định ta phải lên làm Vua, phải dẫm bằng dưới chân những kẻ đã làm mẹ con ta khổ sở, nhục nhã đến thế.

Mẹ mới của ta là một người đàn bà có nụ cười như phật bà, ánh mắt lúc nào cũng lim dim mơ hồ trong cõi riêng. Ban đầu, ta thực thất vọng, không tranh, không giành sao có được thứ mình muốn. Ta làm mình mẩy, ta tự theo ý mình, cho đến ngày gây họa lớn, xô đứa em khác mẹ ngã đau, bị trừng phạt, bị đánh, bị bỏ đói, mất hết thể diện. Bà ấy vào lúc ta kiệt quệ rồi bỗng mở lớn đôi mắt kia, trong đó long lanh một thứ ánh sáng làm tim ta nảy lên thình thịch. Bà hỏi ta “Còn muốn tranh nữa hay không?”, ta không còn sức trả lời, bà ấy mới cười bảo “Tranh mà không tranh, mới là tranh“.

Tuổi lên 5, thế mà ta hiểu, âm thầm bò đến quỳ dưới chân bà, cúi gằm không nói. Từ đó, chúng ta trên danh nghĩa là mẹ con, cũng là đồng minh, cùng nhau bắt tay xây dựng nên giấc mộng đế vương.

Năm ta 15 tuổi đã học được hết những gì cần học. Trong số các hoàng tử cùng lứa, ta nổi bật lên như một người quân tử, hiền hậu, lại có tài an bang trị nước. Phụ hoàng bắt đầu nhìn về ta nhiều hơn. Ta luôn làm ra vẻ được sủng mà lo, hiếu thuận vô cùng, nhưng trong tâm chỉ mong ông ta mau chết, mau xuống suối vàng kia mà tạ tội với người mẹ đau khổ của ta.

Ta 16 tuổi, mẹ giao ta cho một kỹ nữ đã hơn 20. Bà bảo ta, phải hiểu phụ nữ mới hàng phục được họ. Ta cãi, nam nhi không núp váy đàn bà, liền ăn một cái tát trời giáng. Xong bà cười như điên chỉ vào mình “Đàn bà chúng ta có lực lượng, có tiền bạc, có tiềm năng, ngươi không muốn núp thì tự mình kiếm đi“.

Đêm đó, ta mất đi sỹ khí đàn ông, bị một ả lão luyện hành hạ muốn chết. Ta nuốt hờn căm vào lòng. Khi ta đã ở trên ngôi cao kia, tất cả đàn bà trên thế gian này, ta sẽ giẫm đạp như một bầy kiến hôi không hơn.

17 tuổi ta lấy con gái Cần chính điện đại học sỹ, vận dụng hết cả những mánh lới mê hoặc nàng ta yêu ta hơn mạng, thuận lợi dắt tay lực lượng của cha nàng ta về nhà. Sau đó, ta lần lượt nạp thêm vài vị thiên kim, đầu mày cuối mắt, tương kính như tân, thế lực riêng ngày càng rộng mở.

Đêm đến, khi có một mình, ta sẽ phẫn uất tự hành hạ bản thân, tự xỉ vả cho vơi nỗi nhục nhã. Ta khinh ghét ả kỹ nữ ngày ấy, bây giờ bản thân ta thì có hơn gì, chỉ khác chỗ, ả bán thân lấy tiền, còn ta bán thân mua ngai vàng.

Năm ta 19, phụ hoàng bệnh nặng không dứt, rốt cuộc cưỡi hạc về trời. Được sự ủng hộ của ba vị phụ chính đại thần, ta danh chính ngôn thuận lên ngôi, từ đây nở mày rạng mặt, không còn ai có thể ức hiếp, coi thường ta được nữa.

Mười mấy năm tại vị, ta không dễ dàng đắm chìm trong mộng tưởng, luôn chú tâm xây dựng lực lượng riêng, dần tách ra khỏi tứ trụ triều đình. Hậu cung ta vô số nữ nhân, mỗi năm lại thêm nhiều người mới. Đối với ta, họ chỉ như một cây thịt sống, đẹp đẽ đến mấy cũng chỉ là túi da, hầu hạ ta tốt, ta sẽ thăng phẩm giai, không tốt, ta tùy phẩm vị xử lý, các nàng chết đi cũng không phải ít, một phần nào cũng làm nguôi ngoai con ác thú trong ta.

Năm thứ 19 sau khi ta lên ngôi, cả nước được mùa lớn. Trước đó ta âm thầm vi hành đi các nơi xem xét tình hình, gây dựng lực lượng.

Ta nhớ hôm đó đến bờ sông, gió sông thổi lên mát rười rượi.Ta muốn cho quân hầu dừng lại, chợt thấy ven bờ, nơi gần cụm tre, có một thôn nữ đang gội đầu. Trời chiều hắt những tia nắng cuối ngày trên gáy nàng ta như phát quang, bờ ngực tròn đầy lộ ra dưới lớp áo căng thấm nước, váy đụp đen đã xếch lên cạp, lộ ra bắp chân trắng hồng.

Tất cả đánh mạnh vào thị giác của ta làm máu ta rừng rực một cảm xúc hoang dại chưa từng có. Lệnh quân hầu quây nàng ta lại, ta bắt lấy nàng ta hung hăng đòi hỏi. Một cảm giác thư giãn không gì sánh nổi dường như đánh tan cơn đau đầu kinh niên của ta. Lúc ta thả ra, nàng ta đã ngất lịm, lúc ấy ta nghĩ, chơi thật không tồi. Mang được về cung có thể thỏa thích sử dụng, nhưng không phải lúc này, ta đang còn nhiều việc quan trọng hơn ôm ấp một người đàn bà.

Lần thứ hai gặp lại nàng ta là vào ngày ta xa giá xuống dân gian. Lẽ ra ta đã quên, thế mà nàng ta lại ngu ngốc đâm đầu tiến đến, thật như con thỏ nhỏ run sợ nhưng kiên cường chịu đựng. Ta thích đi săn, đưa nàng ta về cung sẽ chẳng thừa.

Mấy lần hầu ngủ, ta nghĩ hẳn nàng ta phải sợ ta đến chết. Thế mà nàng ta cứ như cây cỏ dại, xéo mãi, hôm sau lại thấy mọc lên. Ta dần để ý đến nàng ta, cũng có mùi vị, thật hợp ý. Ta muốn ban cho nàng ta gì đó, ta thả mồi câu, đáp lại nàng ta lại chỉ cầu xin được cho về nhà.

Hừm, muốn lừa ta sao, muốn chạy trốn sao? Ta mới khinh thường cái cách nàng ta giấu diếm tâm tư. Còn phải học người sư phụ như ta đây cả đời cũng không hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.