Phù Lam

Chương 3: Tu Uyển mở hành lang triển lãm tranh (Thượng)




Quả không hổ danh là đám cưới của Tổng giám đốc tập đoàn Lưu Thị và Hạ gia đại tiểu thư, hoành tráng đến độ không thể hoành tráng hơn. Vừa mới xuống khỏi xe, ánh đèn flash đã nhanh chóng hướng đến chỗ của Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh. Lương Vũ Tranh khoác tay Hạ Quân Dật rồi bước nhanh vào bên trong.

Ở trong hội trường đám cưới kia, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về Hạ Quân Dật và cả Lương Vũ Tranh.

Có thể nói, Hạ Quân Dật là một nhân vật cực kỳ quyền lực ở thành phố B cũng như cả nước, ai mà chẳng muốn làm thân với anh chứ. Còn Lương Vũ Tranh được chú ý bởi cô là người xuất hiện cùng anh. Và ai ai trong này đều nhận ra, bộ đồ trang sức mà Lương Vũ Tranh đang đeo chính là bộ “Tuyết Dương” do Hạ Tuyết Tâm và Lưu Cảnh Dương cùng thiết kế ra.

Hạ Quân Dật đi đến chỗ kia nói chuyện với vài người, còn Lương Vũ Tranh ngồi một mình uống rượu. Cô vừa mới đứng lên thì nghe tiếng gọi:

- Vũ Tranh!

Quay đầu lại, cô nhận ra đó là Lâm Kiệt. Anh ta đang tiến dần đến phía cô, bên cạnh anh ta còn một người nữa, chẳng phải là nữ minh tinh nổi tiếng Lý Bội Linh hay sao?

- Lâm Kiệt. - Cô mỉm cười chào anh.

- Lâm tổng, tôi ra kia một lát.

- Ừ.

Lý Bội Linh vừa mới đi khỏi không lâu, Lâm Kiệt đã quay sang hỏi Lương Vũ Tranh:

- Anh không nghĩ là em sẽ xuất hiện ở đây.

- Em cũng không nghĩ là bản thân mình cũng sẽ xuất hiện ở đây chứ đừng nói là anh.

- Dạo này em vẫn khỏe chứ? Hình như gầy đi phải không? Dì Lương thế nào rồi? Mấy hôm nay anh bận quá, không qua thăm dì được.

Lương Vũ Tranh mỉm cười:

- Vẫn tốt. Em biết là anh bận, tình hình mẹ em cũng ổn hơn nên anh không cần phải qua thường xuyên đâu.

- Ừ.

Lương Vũ Tranh nói chuyện vui vẻ với Lâm Kiệt khiến Hạ Quân Dật đứng ở bên kia thấy cảnh tượng này thì nhíu mày lại.

………………………………….

Thời gian tổ chức đám cưới cũng sắp đến, Lương Vũ Tranh trở lại ngồi bên cạnh Hạ Quân Dật.

- Em cũng thân thiết quá mức với Lâm Kiệt nhỉ? Người phụ nữ của tôi thân mật với người đàn ông khác, nếu người ta hiểu lầm thì tôi phải giấu mặt mũi đi đâu đây?

- Cũng chỉ là nói chuyện bình thường thôi, anh cũng không đến mức phải làm quá lên như thế chứ?

- Không phải làm quá, chỉ là phòng bị thôi.

Câu này của Hạ Quân Dật suýt nữa thì khiến Lương Vũ Tranh cười sặc sụa. Bỗng anh chăm chú nhìn về một hướng khiến Lương Vũ Tranh không khỏi tò mò nhìn theo.

- Anh nhìn gì thế? Mà kia chẳng phải là họa sĩ nổi tiếng Ngô Lạc Thành sao? Ngày trước mẹ em rất thích tranh của anh ta đấy. Ban đầu em còn tưởng anh ta là một họa sĩ tầm trên 60 tuổi rồi, không ngờ lại trẻ như vậy.

- Sao cô ta lại đến đây?

- Cô ta? Cô ta nào?

Hạ Quân Dật vẫn nhìn về hướng đó, nói với Lương Vũ Tranh:

- Em có thấy người phụ nữ đi cùng Ngô Lạc Thành không?

- Có, anh biết cô ấy à?

- Biết, biết rất rõ. Còn nhớ lần trước tôi có kể với em, Trình Minh Viễn từng có một người bạn gái thời đại học không? Cô gái đi bên cạnh Ngô Lạc Thành chính là cô ta. Hình như tên là Thẩm Băng Tâm hay sao ấy. Chắc là tên này.

Dù hơi xa một chút nhưng Lương Vũ Tranh có thể nhìn thấy rõ gương mặt của cô gái tên Thẩm Băng Tâm kia. Nếu đem so sánh với vị hôn thê Tiêu Tuyết Vân của Trình Minh Viễn thì Thẩm Băng Tâm đẹp hơn rất nhiều. Vừa rồi cô cũng nhìn thấy Trình Minh Viễn, hai người bọn họ mà gặp lại nhau thì sẽ như thế nào?

- Này, em nghĩ gì mà tập trung thế?

- Không có gì. Nếu như cô gái tên Thẩm Băng Tâm kia là người cũ của Trình Minh Viễn, chẳng phải bọn họ sẽ chạm mặt nhau sao? Em đang tò mò xem tình huống tiếp theo sẽ như thế nào.

- Tôi cũng giống như em.

Một lúc sau quả nhiên Trình Minh Viễn đã xuất hiện, bên cạnh anh ta còn có Tiêu Tuyết Vân. Trình Minh Viễn cùng người cũ Thẩm Băng Tâm cuối cùng cũng đã chạm mặt nhau.

- Tôi đang muốn xem kịch hay.

- Em cũng vậy.

Và đương nhiên cũng có không ít người muốn xem xem phản ứng của Trình Minh Viễn đối với việc này sẽ như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.