Phụ Hoàng, Thỉnh Vào Ở Hậu Cung

Chương 7




Editor: Xiu Xiu

Lục Cẩn Niên chờ lâu có chút lo lắng, đứng lên, thoang thả đi vài bước trước cửa toilet, sau cùng liền đứng ở cửa toilet nữ, do dự một chút, như là không quản được nhiều như thế, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đêm hôm khuya khoắt, trong toilet nữ không có ai, nhưng đối với người lần đầu tiên trong đời đi vào toilet nữ như Lục Cẩn Niên mà nói, vẫn còn mang chướng ngại tâm lý, tư thế đi đã có chút co quắp, chỉ là tốc độ nhanh chóng kéo ra từng cánh cửa một, nhìn lướt qua bên trong.

Đợi đến khi anh kiểm tra hết tất cả, lông mày mới hung hăng nhíu lại.

Kiều An Hảo vậy mà không có ở trong này.

Lục Cẩn Niên thong thả đi ra khỏi toilet nữ, vừa mò mẫn điện thoại, lúc chuẩn bị gọi cho cô, lại phát hiện toilet có một cửa thông ra lối khác, như là suy nghĩ điều gì, anh xoay người đi về phía thang máy, liều mạng nhấn nút mở cửa, sau đó đi vào, lên tầng cao nhất.

Tầng cao nhất vô cùng yên tĩnh, anh đi dọc theo hành lang đến chỗ ngoạt, còn chưa bước ra, liền nghe được tiếng của cô ở cuối hành lang truyền đến.

“Tôi tới gặp cô, là bởi vì tôi có chuyện muốn nói với cô, cô muốn nói với tôi cái gí, tôi cũng không muốn nghe.”

“Lục Cẩn Niên, anh ấy là chồng của tôi, được sự bảo hộ của pháp luật Trung Quốc, giấy đăng ký kết hôn ở đây, tôi nghĩ là cô nên thấy.”

“Tôi mặc kệ cô và Lục Cẩn Niên đã có chuyện gì ở Mỹ, nhưng hiện tại tôi muốn nói cho cô biết, cô và anh ấy nhất định phải kết thúc.”

“Bởi vì về sau, tôi ở cạnh anh ấy, nhất định sẽ sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp, người cùng với anh ấy nuôi nấng đứa trẻ lớn lên là tôi, không phải cô, cho nên, tôi hi vọng, về sau cô đừng làm phiền anh ấy, tương lai anh ấy không là của cô, tôi cũng không cho phép tương lai, anh ấy sẽ là của cô.”

“Tôi nghĩ tôi đã nói xong rồi, cảm ơn đã lắng nghe, tạm biệt.”

Âm thanh của cô cũng không lớn, từng chữ rõ ràng có lực, xuyên qua hành lang tĩnh lặng, một chữ cũng không sót rơi vào trong tai anh, khiến trái tim của anh như muốn nhảy ra ngoài.

Mãi đến khi anh nghe được tiếng giày cao gót của cô vang lên, cũng biết cô ngày càng gần mình, anh mới hoàn hồn, thừa dịp chưa bị cô nhận ra, xoay người nhanh chóng trở lại thang máy.

-

Sau khi Kiều An Hảo đi vào thang máy, hốc mắt lại không nhịn được hồng lên.

Yêu cô như thế, vì cô làm nhiều chuyện như vậy, làm sao Lục Cẩn Niên có thể qua lại với người phụ nữ kia?

Cô biết, bình thường người vợ phát hiện ra chồng mình có loại chuyện này, nhẹ thì mắng mỏ chồng và tiểu tam, ác hơn thì trực tiếp ly hôn, thậm chí còn làm cho chồng mình thân bại danh liệt.

Lúc cô gõ cửa phòng, trong đầu đã giả tưởng qua, nếu cô mở cửa nhìn thấy Lục Cẩn Niên, sau đó cô sẽ làm thế nào? Tức giận cho anh một cái tát, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói ly hôn?

Nhưng là lúc cô thật sự nhìn thấy anh sau khi cửa được mở ra, cô phát hiện mình không thể ly hôn với anh, trong lòng cô hiểu rõ, dù chuyện này sẽ vĩnh viễn như một chiếc dằm nằm sâu trong tim cô, cô sẽ để ý, sẽ mãi mãi để ý, nhưng cô tình nguyện như vậy, tình nguyện chịu đựng sự đau đớn lâu dài âm ỉ như vậy cũng không muốn ly hôn với anh.

Cho nên, về chuyện này, cô lựa chọn phương thức yếu đuối nhất, cô không khóc không nháo, cô hiểu rõ nhưng lại giả vờ hồ đồ, làm bộ như không hề biết chuyện gì cả.

Kiều An Hảo đi ra khỏi thang máy, nhanh chóng đi qua toilet rồi đi về đại sảnh của tầng một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.