Phù Hoa Một Đời

Chương 29: Đánh dấu chủ quyền




Một số trà khách nghe lão nhân kể chuyện nhận ra được Từ Tân Di liền vội vàng chạy ra, đám trà khách không quen biết nàng đang nghe tới đoạn hứng thú bị cắt đứt, lại thấy các nàng trẻ tuổi cho là dễ khi dễ, bèn lên tiếng trêu chọc, sau vài câu bất hòa cũng cuốn vào trong, nhất thời đánh cho cả trà lâu vô cùng hỗn loạn.

Rốt cuộc Từ Đại tiểu thư võ công không tệ, bốn nữ binh lại huấn luyện qua thuật hợp kích, đám trà khác ô hợp tự nhiên không phải là đối thủ, bị đám cọp cái này đánh cho tơi bời hoa lá.

Thanh Đại không biết giữ mồm giữ miệng, cũng nói ra chuyện lão đầu tử bỉ ổi nói Từ Tân Di ‘Chiếm đoạt’ nàng cùng Trương Tử Huyên, Tần Lâm nghe xong huyết mạch căng phồng, trong đầu tự nhiên mơ tưởng viễn vông:

Từ Tân Di chỉ mặc áo ngực, đôi môi ngọt ngào chu thật cao, hai chân thon dài khép lại. Bên trái ôm Trương Tử Huyên chỉ có mảnh lụa mỏng che thân, bên phải Thanh Đại đáng yêu chui vào lòng nàng, da thịt quấn quít, hương diễm vô cùng...

Tà ác tà ác!

Tần Lâm kìm lòng không đặng nhìn Từ Tân Di, lại nhìn nhìn Trương Tử Huyên, nói thầm trong bụng nếu thật có một ngày như vậy lão tử sẽ ở ngoài cửa rình coi, đợi đến lúc ba nàng ý loạn tình mê sẽ vọt vào, ha ha ha…

Lòng có suy nghĩ gì, trên mặt sẽ biểu lộ ra cái đó, theo hai nàng thấy, thần thái Tần Lâm lúc này lộ vẻ bỉ ổi dâm tiện không kém gì lão nhân mất nết ngoài kia. Hai nàng cảm thấy oán hận ngứa răng, chỉ muốn xông tới cắn Tần Lâm một cái thật mạnh mới hả giận.

- Tần ca ca, huynh đang suy nghĩ gì vậy?

Thanh Đại lắc lắc cánh tay, kéo Tần Lâm sắp sửa chảy nước miếng trở về thực tế.

Tần Lâm cười quái dị một tiếng, nhéo nhéo gương mặt của Thanh Đại, đang chuẩn bị bồi thường tổn thất cho lão bản trà lâu, Từ Tân Di đã lấy ra chi phiếu bồi thường. Lão bản kia tất nhiên thiên ân vạn tạ, quả thật không nghĩ tới Từ Đại tiểu thư sẽ bồi thường, luôn miệng nói:

- Tạ Đại tiểu thư thưởng, tiểu nhân cảm tạ Từ Đại tiểu thư!

Đám trà khách bản địa nhận ra Từ Đại tiểu thư đã chạy mất từ sớm, số ở lại đánh nhau là thương nhân hoặc là sĩ tử từ nơi khác tới Nam Kinh, nhất thời ai nấy sững sờ, có người thấp giọng kêu:

- Trời, chọc tới vị cô nãi nãi này, chúng ta còn có mạng sao?

Có kẻ thức thời vội vàng quỳ dập đầu:

- Tiểu nhân không nên nói lời ô uế như vậy, cái miệng tiểu nhân đáng chết!

Có người bắt đầu đánh mình một bạt tai. Ở quê hương cho dù là chọc tới công tử Huyện thái gia, tiểu thư Thiên Hộ, không chết cũng phải lột da, không nghĩ tới tới Nam Kinh lại đắc tội với Đại tiểu thư Quốc Công phủ, còn không phải vào thiên lao chịu tội?

Bọn họ không ngờ rằng Từ Tân Di chẳng qua chỉ chống hai tay lên eo thon nhỏ, hết sức hào sảng cười to, vung tay lên:

- Bản tiểu thư đại nhân đại lượng, không so đo cùng các ngươi, tất cả đi đi.

Đám trà khách ngẩn ra, không ngờ rằng Từ Đại tiểu thư hung hãn điêu ngoa trong truyền thuyết dễ nói chuyện như vậy, ai nấy cúi đầu đỏ mặt ôm đầu trốn chui như chuột, trong lòng cũng cảm thấy mình vô cùng may mắn, chạy thật xa còn nói với nhau:

- Tử Thanh Song Xu quả nhiên dung mạo như thiên tiên, Từ Đại tiểu thư quả nhiên cũng điêu ngoa, thật may là nàng không có đuổi tận giết tuyệt, nếu không làm sao chúng ta còn có mạng rời Nam Kinh.

- Đúng vậy, mặc dù Từ Đại tiểu thư hung hăng một chút, nhưng lòng dạ cũng rất rộng rãi.

Một tên trà khách khác cũng gật đầu đồng ý.

Bị đánh đến sưng đầu còn cảm kích rơi nước mắt, không phải là bọn họ điên khùng, mà là không có ai ngu đến độ đối nghịch cùng Đại tiểu thư Quốc Công phủ.

Tần Lâm cười vui đùa giỡn cùng ba nàng, chuẩn bị rời đi trà lâu, thấy lão nhân bỉ ổi ngã ngoài đường đã bị bộ khoái Thuận Thiên phủ bắt lại.

Cầm đầu bộ khoái chính là Đổng Siêu từng có duyên gặp mặt một lần, những bộ khoái này ở trước mặt Tần Lâm, Từ Tân Di ngoan ngoãn như thỏ trắng, đối phó tam giáo cửu lưu lại hung hãn như sài lang. Sau khi tát mấy cái đã đánh cho lão nhân kia chảy máu miệng, gằn giọng quát hỏi:

- Giỏi cho tên tặc tử yêu ngôn hoặc chúng. Ban ngày ban mặt, tụ chúng kể loạn, chẳng lẽ là yêu nhân Bạch Liên giáo? Người đâu, trói lão lại giải về tra xét cẩn thận!

Những bộ khoái này sau khi biết được trà lâu có người đánh nhau vội vàng chạy tới, thấy là hai cô nãi nãi Từ Tân Di, Trương Tử Huyên không chọc nổi ở chỗ này, nhất thời bị dọa sợ đến vãi ra quần, chỉ dám lẫn mất xa xa, thuận tay bắt mấy tên lưu manh ngoài đường hỏi thăm tình hình.

Sau khi biết rõ nguồn cơn, tự nhiên bọn bộ khoái biết nên làm như thế nào, vì lấy lòng hai vị tiểu thư Từ, Trương cùng Tần trưởng quan, lập tức gán cho lão nhân bỉ ổi tội danh yêu nhân Bạch Liên giáo.

Đổng Siêu nhìn Tần Lâm gật đầu cúi người cười tít mắt, đám bộ khoái hung thần ác sát dưới tay y bắt lão nhân kia lại, không nói nửa lời lập tức đeo gông vào cổ, lại dùng bảy tám sợi xích sắt trói chằng chịt lại, cộng lại có tới mấy chục cân, khiến cho lão nhân này không đứng thẳng người được phải khom khom, mặt mũi đỏ bừng, nhìn qua giống như một con tôm luộc.

Vốn Thanh Đại giận người này ô ngôn uế ngữ, còn cầu xin Tần Lâm bắt lão lại, nhưng tính tình nàng trung hậu thuần lương, thấy lão nhân đã bị đánh một trận tơi bời lại động lòng trắc ẩn:

- Tần ca ca, bỏ đi, huynh hãy cầu tình giùm cho lão, để các vị bộ khoái đừng vu hãm lão là yêu phỉ Bạch Liên giáo. Triều đình giết Bạch Liên giáo thật là lợi hại, y quán chúng ta có hai tên bại hoại Bạch, Trương, cũng vì vậy mà bị giết.

Lục mập ở bên cạnh nghe cười hăng hắc, tiểu sư muội còn không biết hai người Trương Kiến Lan, Bạch Liễm là chết thế nào, nói cho cùng vẫn là Tần trưởng quan chúng ta hung tàn...

Tần Lâm cười cười, vốn chỉ là tranh chấp miệng lưỡi, lão đầu tử kia điên điên khùng khùng nói không chừng thật sự là một người điên, cần gì so đo với lão, bèn chuẩn bị bảo bộ khoái thả lão ra.

Hắn chưa kịp lên tiếng nói, lão đầu tử kia dưới gông cùm và xích sắt đè nặng vẫn muốn cố gắng ngẩng đầu lên, gân cổ đỏ mặt, trợn trừng mắt nói bằng giọng Tứ Xuyên:

- Từ Vị ta trung thành với triều đình, đan tâm một mảnh, cho dù là nói lời hơi thối một chút cũng không thể bị các ngươi ghép tội là yêu phỉ Bạch Liên giáo! Ai cha cha, lão tử không sống được!

Tần Lâm nghe vậy thoáng động trong lòng, ánh mắt híp lại, cẩn thận quan sát lão đầu tử kia, lại thấy mặc dù lão nghèo khổ vất vả, tinh thần lại cực kỳ kiện vượng, thậm chí có thể nói mang theo vẻ phấn khởi bệnh hoạn nào đó. Ánh mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ sâu không lường được, thỉnh thoảng lại giống như ngu ngơ đưa mắt nhìn quanh.

Ven đường có hai vị văn sĩ trung niên nhìn thấy lắc đầu, thở dài nói:

- Vì sao Từ Vị Từ Văn Trường ra nông nỗi như vậy?

- Kể từ khi Hồ Đại soái chịu oan hạ ngục, lão đã trở nên điên điên khùng khùng, trở nên mê loạn tâm thần.

Một người khác cũng lắc đầu một cái, vô cùng tiếc nuối nói:

- Một đời tài tử Ngô Trung năm xưa bị hủy như vậy, quả thật là ông trời không có mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.