Phú Hào Siêu Sủng Tôi

Chương 40: Dở tệ!? ngày thứ 2 kết thúc




Hôm nay là một ngày hè không sai, thời tiết tươi đẹp, vạn dặm không mây.

Hôm nay cũng là sinh nhật một tuổi của con trai tôi và Vera – George.

Chúng tôi quyết định mở một bữa tiệc nho nhỏ cho con, dù sao từ hồi chúng tôi rời khỏi thành phố ba năm trước, chúng tôi vẫn luôn sống cuộc sống khá bình thản giản dị, ngay cả một bữa tiệc nho nhỏ cuối tuần cũng chưa tổ chức.

Ưm, đây đâu phải là phong cách của Bruce Wayne, không phải sao?

Ba năm trước, tôi cùng Vera và cả Afred chuyển đến một ngôi nhà ven biển phía nam Virginia, kết hôn giản dị, rồi định cư ở đây. Nơi này gần biển, phong cảnh bốn mùa hợp lòng người, tôi vừa đến đây liền phơi mình thành làn da màu đồng, bởi vì phu nhân Wayne thân ái nói rằng cô ấy thích nhất màu da này.

Thậm chí còn có thể gợi lên hứng thú của cô ấy về phương diện nào đó trên giường.

Ưm… Không được, không thể lại nghĩ tới chuyện ấy nữa.

Được rồi, trở lại chuyện chính.

Lần này nói là mở tiệc sinh nhật cho George, nhưng trên thực tế, bạn có thể trông cậy vào đứa trẻ một tuổi biết cái gì? Kỳ thực vẫn là tôi và Vera nhớ một vài người bạn cũ, vì thế tìm lý do, mọi người cùng nhau tụ lại.

Đó là một cơ hội rất hiếm có… Đúng vậy, ngày độc lập 4/7 mà, dù là người bận rộn như Fox và vợ chồng Dent cũng sẽ không cự tuyệt ngày nghỉ tốt đẹp thoải mái.

Ông lão Fox đến vào tối hôm trước, ăn bám uống bám cộng thêm ngủ bám cả đêm ở trong nhà chúng tôi. Nhưng nể mặt ông ấy đồng ý làm ngựa cho George cưỡi, tôi cũng không so đo với ông ấy.

Ngày thứ hai là 4/7, vợ chồng Dent đến nơi lúc chín giờ sáng, còn cô Selina Kyle thì chậm một giờ hơn họ, thuận tiện còn mang đến người bạn trai của cô ấy mới xác định quan hệ… ngài Albert.

Người đến trễ nhất là Robin và cảnh sát trưởng Gordon, giữa trưa 12 giờ, bọn họ mới đến, nhưng đúng lúc có thể ăn cơm trưa, lúc ấy, bít tết hạt tiêu đen và sườn cừu rán nóng hầm hập vừa mới ra nồi.

À đúng thế, còn có cả bơ bacon mà từ nhỏ tôi đã thích ăn nhất. Vera luôn luôn nhớ kỹ điểm này, cho nên cô ấy học làm thức ăn Bắc Mĩ chính là vì món ăn này.

“Hey Bruce, cậu biết không” Jim Gordon vừa ăn chân gà nướng vừa nói, “Toà thị chính vừa dựng một tượng điêu khắc của cậu đấy, khoảng bốn mét, rất cao! Lúc đó mọi người đều nghĩ là cậu đã chết… Nhưng ai biết cậu vẫn còn sống rất tốt, ngay cả con trai cũng có rồi.”

“Ồ vậy à? Vậy ông có thể thay Người Dơi cám ơn họ, nhà điêu khắc và các công nhân kiến trúc đều vất vả rồi.” Tôi tùy ý nói, xiên một miếng bông cải trong đĩa cho vào miệng, nhưng đảo mắt đã nhìn thấy cái tên Robin Johann Blake chết tiệt kia đang mỉm cười cực kỳ dịu dàng, ân cần gắp một miếng thịt cá tuyết to vào đĩa của Vera.

Vera mỉm cười cảm ơn cậu ta.

… Ôi thượng đế, rốt cuộc cái thằng nhóc kia muốn làm gì? Năm đó cậu ta đã không có ý tốt với Vera rồi, mà bây giờ ngay cả con trai chúng tôi cũng đã một tuổi rồi, chẳng lẽ cậu ta còn chưa từ bỏ ý định sao?

Nghĩ vậy, tôi cũng nặn ra một nụ cười, trực tiếp bưng đĩa của Vera đi, sau đó bưng đĩa mình có thịt bò và cánh gà chuyển đến trước mặt cô ấy, “Vera, loại cá nhiều xương lắm, để anh giúp em lấy ra rồi em hãng ăn. Ăn thức ăn khác trước đi.”

“Cám ơn anh, anh yêu.” Cô ấy với tôi cười cười, trong đôi mắt đen nhánh tú lệ có một tia giảo hoạt, tay lại duỗi xuống phía dưới cái bàn, véo đùi tôi một cái.

Có chút đau, nhưng so với chuyện để cô ấy ăn đồ ăn mà người đàn ông khác gắp cho, đây quả thực là rất bé nhỏ không đáng kể.

Tôi cũng vươn tay sờ soạng đùi cô ấy một phen, rồi nhanh chóng rút về, để ngừa cô ấy giống như mèo hoang cào tay tôi.

Chúng tôi kỳ thực đều biết thịt cá tuyết rất ngon, chế biến như thế nào cũng ngon, xương thì càng ít đến mức đáng thương. Nhưng để biểu hiện tình yêu thắm thiết giữa tôi và phu nhân Wayne, cùng với sự khinh bỉ với tên Robin rõ ràng chẳng biết gì cả đã muốn hiến ân cần với phụ nữ, tôi vẫn trang mô tác dạng rút vài cái xương trong thịt cá ra, rồi cực kỳ dịu dàng gắp nó vào đĩa của Vera.

Vera buồn cười liếc tôi một cái, cũng không chọc thủng xiếc nhỏ thiện ý của tôi, mà là ăn hết thịt cá vào bụng.

Thằng nhóc Robin kia cũng ngẩng đầu liếc tôi một cái, tươi cười đầy hàm ý. Nhưng tôi lười quản vì sao cậu ta cười, chỉ cần cậu ta không quấn quanh vợ tôi, hiến ân cần với cô ấy, là tôi vừa lòng rồi.

Cũng may là cậu ta khá thức thời, không quấy rầy Vera nữa.

Cũng không uổng tôi khổ tâm đem thân phận của Người Dơi và trang bị cho cậu ta.

Sau bữa cơm trưa, Afred chỉ huy vài người hầu đi thu dọn phòng và bàn ăn, Gordon, Robin và Harvey tản bộ trong vườn hoa, vừa trao đổi một ít sự tình có liên quan đến công việc… à đúng vậy, bọn họ thật không thú vị chút nào nhỉ?

Gần đây, không biết Fox bị làm sao mà cuồng nhiệt mê luyến một trò chơi internet viết tắt là WOW. Bây giờ, cái lão kia rảnh một cái liền ngồi trong thư phòng của tôi mở máy tính chơi trò chơi, nghe nói ông ấy còn có một nick có trang bị rất tuyệt.

Thật ra, tôi cực kỳ hoài nghi đó là công quỹ mà ông ấy cầm của công ty Wayne, âm thầm mời người của WOW ăn cơm mới đổi được trang bị.

Bạn trai của cô Kyle – ngài Albert cũng là người mê WOW, theo cách nói của anh ta, anh ta được xưng là người suất xắc trong bọn họ. Cho nên anh ta và Fox thân nhau rất nhanh, còn mang theo laptop tùy thân, cùng nhau ôm máy vào thư phòng tôi.

Vera, cô Kyle, và cả phu nhân Dent cùng nhau đến phòng trẻ bên cạnh để thăm George.

Tôi nhàn nhã ngồi trên sofa trong phòng khách để hưởng thụ thời gian yên tĩnh sau giữa trưa, nhàm chán lật báo chí trong tay. Gió điều hòa từ từ thổi, thoải mái làm người ta hơi buồn ngủ, ba người đội mặt trời chói chang tản bộ ở trong vườn hoa thật đúng là ngốc quá.

Hiệu quả cách âm của căn nhà này không tệ, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện từ phòng con bên cạnh. Giọng nói nhu hòa thanh thúy ấy là của người mà tôi quen thuộc nhất… đến chết cũng không thể quên được.

Cũng là người mà tôi vĩnh viễn yêu, trân bảo quan trọng nhất của tôi, Vera.

Mỗi lần chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô ấy thôi là tâm tình của tôi đã vô cùng thoải mái; nếu lại nhìn thấy hai gò má đỏ bừng kiều diễm của cô ấy và cả làn da màu mật ong bóng loáng ấy nữa, là tôi lại càng thêm say mê.

Giống như là dù có chuyện gì phiền lòng cũng có thể ném ra sau đầu vậy.

… đúng thế, tôi yêu cô ấy như thế.

Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là bảy năm lưu lạc khắp thế giới ấy, có lẽ là lúc sớm hơn, thậm chí có lẽ là lúc tôi ở trong giếng cạn khủng bố âm u lạnh lùng ấy, lần đầu tiên nhìn thấy nữ u linh trong suốt màu trắng ngà, tôi đã không thể tự kềm chế mình được.

Tôi vẫn còn nhớ rõ nhiều năm trước, trong khu nhà hoang ở đảo Narrows, cô ấy bỗng nhiên chạy tới nói với tôi những câu kỳ lạ, nói là “Phân công nhau hành động”, rồi bỏ chạy không thấy bóng dáng tăm hơi.

Lúc ấy, tôi nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, không hiểu sao lại có dự cảm xấu, nhưng lúc đó do tình hình khẩn cấp, phu nhân Dent cần người cứu, tôi đành phải tạm thời bỏ qua.

Nhưng không nghĩ tới… Cô ấy cơ hồ một đi không trở lại, tôi cô độc đau khổ sinh hoạt trong thành phố không có cô ấy, chỉ vì cô ấy từng nói một câu “Em sẽ còn trở về”.

Đoạn thời gian ấy, hầu như ngày nào tôi cũng đến bến cảng mà cô ấy nói, hầu như cả ngày đều ở bến cảng, giống như kẻ bị điên đi tới đi lui, luôn hy vọng có thể có người đi qua tôi, mà tôi lập tức gọi lại đối phương, phát hiện đó là cô ấy.

Cuối cùng, tôi vẫn đợi được cô ấy, nhưng mà cô ấy trông rất kỳ quái, hình như không nhớ rõ gì cả, bản lĩnh mà có được sau khi từng cùng nhau lưu lạc, cùng với khí thế quả quyết dũng cảm cũng không có, ngược lại, lại còn có được sức lực cực kỳ mạnh mẽ…

Nhưng dù là như thế, trực giác nói với tôi, đó là cô ấy, chính là Vera mà tôi luôn tâm tâm niệm niệm luôn chờ đợi.

Cho dù cô ấy quên tất cả, tôi vẫn có đủ tin tưởng có thể làm cô ấy yêu tôi một lần nữa.

… tôi gần như đã thành công.

Nhưng không nghĩ tới… Cư nhiên lại là phu nhân Dent… Cái người mà hồi nhỏ tôi từng thích một đoạn thời gian.

Vera lại vì cô ta mà biến mất.

Cái cô bé ấy ngốc đến mức làm cho người ta muốn hung hăng đánh một trận, vì cứu một người luôn luôn không lấy gì làm thân thiện với mình, biến mất ở trong biển lửa.

Lúc đó Joker cố ý nói sai địa chỉ nhốt hai vợ chồng Dent. Tôi hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy mình quen với phu nhân Dent hơn là Harvey, hơn nữa lại là phụ nữ, cho nên tôi đương nhiên đi cứu cô ấy trước.

Vì thế tôi đi, nhưng khi tôi đá văng cửa lớn, nhìn thấy người ở bên trong là Harvey, lòng tôi hơi trầm xuống, hơi thương cảm, tiếc hận và tự trách, tôi biết có lẽ lúc này, phu nhân Dent không trốn được cái chết.

Nhưng khi bộ đàm vang lên, tôi nghe thấy cô ấy nói là Vera cứu mình, cả người tôi quả thực như hồn bay phách lạc.

Sau đó chính là tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên bên kia bộ đàm.

… thượng đế, ngài làm sao có thể đối xử tàn khốc với tôi như thế?

Tôi vừa mới tìm được cô ấy, tôi vừa mới lấy lại tinh thần, tôi còn chưa kịp làm cô ấy yêu tôi một lần nữa, tôi còn chưa kịp làm cô ấy nhớ tới những kí ức mà chúng tôi đã có, tôi còn chưa kịp cầu hôn cô ấy, tôi còn chưa kịp hứa hẹn với cô ấy một tương lai vĩnh cửu mà hạnh phúc.

Tôi đã… lại mất đi cô ấy một lần nữa.

Hồi nhỏ, cô ấy mất tích, là vì người phụ nữ kia; nhiều năm trước ở đảo Narrows, tôi không thể kịp thời đuổi kịp cô ấy, cũng là bởi vì người phụ nữ kia; mà ở trong biển lửa lại mất đi cô ấy… vẫn là vì người phụ nữ kia, Rachel Dawes.

Có lẽ đối mặt thành phố, đối mặt chính nghĩa, lòng dạ Người Dơi vô cùng rộng lớn, thậm chí có thể chủ động thay Harvey chịu tiếng xấu, chỉ vì sự công chính của lập pháp.

Nhưng nếu là việc tư, nhất là về Vera… xin hãy tha thứ, tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, lòng dạ hẹp hòi, bao che khuyết điểm, luôn ghen tuông, hơn nữa đến chết vẫn đều yêu cô ấy sâu đậm.

Cho nên tôi không thể nào không oán giận, thậm chí hận thù phu nhân Dent.

… thậm chí cho đến hôm nay, dù quan hệ giữa Vera và cô ta đã hòa dịu đi rất nhiều, tôi vẫn không muốn nhiều lời với cô ta dù chỉ một câu nói.

Có đôi khi, ở trong bóng đêm sâu nhất, tôi thậm chí có những suy nghĩ điên cuồng mà tà ác… nếu không có những kẻ này, thì Vera đã không biến mất, đã không rời khỏi mình.

Có lẽ đây là một mặt hắc ám của Người Dơi.

Tôi phong bế bản thân, nhốt mình trong biệt thự Wayne. Không có cô ấy, dù tôi ở đâu cũng chỉ thấy giống một ngôi mộ to lớn. Tôi như cái xác không hồn sống trên đời, từ ấy trở đi, trên thế giới không còn Bruce Wayne, cũng sẽ không có Người Dơi nữa.

Tôi sở dĩ còn sống là vì trong lòng vẫn còn hi vọng mù mịt… có lẽ, có lẽ một ngày nào đó, cô ấy vẫn có thể trở về.

Vẻn vẹn tám năm, tôi giống như kẻ đần độn sống trong phòng ngủ to lớn mà tĩnh mịch. Đoạn tuyệt tất cả liên hệ với bên ngoài, lôi thôi lếch thếch, thậm chí lười tắm rửa gội đầu, ngày nào cũng ngơ ngác ngồi, tay vuốt ve ảnh chụp của cô ấy, thế là một ngày lại trôi đi.

Tôi nghĩ… nếu vài năm nữa mà cô ấy vẫn chưa trở về, có lẽ tôi sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Nhưng mà… Tóm lại cám ơn trời đất, thượng đế vẫn luôn thương hại con dân thành kính của ngài.

Khi tôi lại nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu không hề thay đổi của cô ấy trên màn hình máy tính, tôi lập tức mừng như điên, rồi cảm thấy mình rốt cục lại sống được, rồi lại vô cùng sợ hãi.

Cô ấy thanh xuân như trước, mà tôi đã… gần bốn mươi.

Mặt tôi đầy râu, quần áo tôi không chỉnh, tôi thậm chí không thường tắm rửa, trên người luôn tản ra mùi làm người ta phải bịt mũi.

Cô ấy còn thích tôi không?

Cô ấy, cô ấy còn yêu tôi không?

Nếu cô ấy nhìn thấy nếp nhăn ở khóe mắt tôi, nhìn thấy thân thể tôi không còn cường kiện, nhìn thấy râu của tôi… liệu cô ấy có ghét bỏ tôi không?

Nếu cô ấy không còn yêu tôi nữa thì làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?

Tôi tắt video clip, túm chặt tóc mình, lâm vào sợ hãi và tuyệt vọng cực độ.

“Lão gia, ngài phải tin tưởng vào bản thân mình chứ” giọng nói của Afred rất chắc chắn, “Cũng càng nên tin tưởng cô Vera. Cô ấy là cô gái đáng giá để ngài yêu, cho nên dù từng mất trí nhớ, cô ấy vẫn không hề ruồng bỏ ngài.”

“Huống chi… ngài không phát hiện ra sao, biểu cảm và phản ứng vừa rồi của tiểu thư, rõ ràng chính là đã nhớ ra tất cả rồi.” ông ấy khẽ mỉm cười.

Trong lòng tôi như có một tia sáng như tuyết chiếu vào.

“Afred, mau, tôi muốn cắt tóc, cạo râu, thay quần áo, còn phải tắm rửa nữa! A không đúng, tôi muốn ăn cơm trước… Thuận tiện giúp tôi liên hệ Fox, liên hệ máy bay! Tôi muốn đi gặp cô ấy, bây giờ, lập tức lập tức!”

=== ====== ====== ====== ====== =======

“Bruce? Bruce? Anh yêu… “

Giọng nói mềm mại thanh thúy của cô ấy có một chút vội vã và bất đắc dĩ, khiến tôi tỉnh lại khỏi hồi ức.

“Mau tới đây! Ôi thượng đế… Trời ạ, George lại đại tiện rồi!” Cô ấy kêu lên, “Mau tới giúp em với!”

Tôi khẽ mỉm cười, đặt báo chí xuống, đứng lên.

… đã lâu như vậy rồi mà cô ấy vẫn không biết cách xử lý tã cho con, lần nào cũng luống cuống tay chân, thật bó tay.

Cũng may là có tôi ở đây, bên cạnh cô ấy.

Mà cô ấy cũng luôn luôn ở bên cạnh tôi.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.