Phú Giang

Chương 47




Khi Thư Thích đi thăm mộ,  Lí Cẩm Khang đứng nghiêm chỉnh ngay ngắn đằng sau. Hai mắt Thư Thích đều phiếm hồng nhưng rốt cuộc cũng không có giọt lệ nào rớt xuống. Hắn đợi cho đến khi anh đứng lên mới đối với người thân đã qua đời của anh, vừa trịnh trọng vừa thành thật hứa hẹn chắc chắn : “Bà nội, xin người yên tâm, cháu cùng Thư Thích nhất định sẽ chăm sóc lẫn nhau thật tốt.”

Thư Thích bị sự nghiêm túc của hắn làm cho sửng sốt, nhỏ giọng nói : “Tính tình Thư Thích không tốt.”

Lí Cẩm Khang lại cầm lấy tay anh : “Anh cảm thấy tốt lắm rồi.”

Hai người nắm tay băng qua khu rừng tang dày đặc, trở về thôn nhỏ vãng lai kia.

“Này, em kỳ thực rất ích kỳ.” Thư Thích giống như không còn lòng dạ nào quan tâm đến đám cỏ dại đã héo rũ ven đường, “Rất vô tâm…..”

“Sao lại nói vậy?” Lí Cẩm Khang quan sát vẻ mặt của anh, “Anh cảm thấy em thể là tốt lắm rồi.”

“Ngô, trước đây, lúc bà nội còn sống….. Em bởi vì không muốn về nhà giáp mặt bố mẹ, thấy cái gia đình kia, cho nên lễ mừng năm mới thường viện cớ ở lại trường, vì thế ….. Kỳ thực em đã gần ba năm rồi chưa thăm bà nội……”

Lí Cẩm Khang xoa xoa đỉnh đầu anh  : “Bà nội em khẳng định sẽ không trách em.”

Thư Thích trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

Gia đình cách vách nhà Thư Thích có bán gạo, trong thôn cái gì cũng có đủ, sáng sớm mỗi ngày đều cón chợ sớm, vấn đề lương thực cho hai người cũng không cần bàn.

Lí Cẩm Khang dần dần phát hiện thái độ đối xử của Thư Thích có sự khác biệt rất lớn. Tỷ dụ như đối với hắn thì Bá Vương như vậy, chưa bao giờ quản ăn mặc điện nước, dường như vô cùng yên tâm thoải mái, đương nhiên bản thân Lí Cẩm Khang cũng không để bụng là được.

Chỉ có điều như đối xử với thân thích lần này, bất ngờ là Thư Thích lại rất khách sáo, trên thực tế mấy mớ rau như vậy căn bản là không đáng mấy đồng, mấy năm nay ở nông thôn các loại xí nghiệp tư đều phát triển, cho dù chút tiền cỏn con ấy cũng chẳng mấy ai tính, vậy mà Thư Thích lại chấp nhất muốn trả tiền. Mặc đối phương khách khí không nhận, Thư Thích cũng tuyệt đối phải tặng lại cái gì đó. Loại thái độ này cũng không chỉ là cử chỉ khách sáo, thậm chí có thể gọi là cố chấp, khiến cho người ta tự dưng cảm thấy có chút khoảng cách thờ ơ.

“Thực ra …. Thư Thích, em không cần thiết phải để bụng chút tiền ấy.” Lí Cẩm Khang vừa làm một con cá trắm to, vừa thử khuyên nhủ anh.

Thư Thích từ trong ví rút ra tờ năm mươi tệ xanh biếc để trả tiền gạo  : “Tính toán rõ ràng không có gì không tốt.”

Lí Cẩm Khang nhất thời nhanh nhẩu, thuận miệng nói ra một câu : “Vậy em chưa bao giờ cùng anh tính toán rõ ràng đến vậy a!”

Động tác trên tay Thư Thích chợt khựng lại, hung hăng trừng Lí Cẩm Khang, nghiến răng đầy phẫn nộ hỏi hắn : “Tốt, vậy cho anh tính toán xem tôi tổng cộng thiếu của anh bao nhiêu?”

Lí Cẩm Khang không dám lên tiếng, chịu thua.

Cuộc sống nơi thôn làng giản đơn mà bình thản, ly khai thành thị ngày đêm đảo điên ồn ào ầm ĩ, ly khai thể giới internet bao phủ, thậm chí nhiều lúc còn quên mất năm chặt điện thoại bên người, trải qua khoảng thời gian như vậy, Thư Thích nhàn rỗi đến nỗi cơ hồ có ác cảm. Buổi chiều khí trời nắng ráo, hai người cùng nhau đi dạo trên đồng ruộng tiêu điều, gần đó là một con đường nhỏ sạch sẽ nhưng gập gềnh, xa xa là một mảnh ruộng xanh mênh mông kéo dài đến cuối chân trời; đợi đến khi mưa đêm rả rích giăng phủ, đóng cửa ngồi nướng khoai lang mật, ăn bánh chưng, mấy món hiếm khi trở thành đồ ăn vặt hằng ngày. Ban ngày thoải mái ăn uống, đêm đến lại chen chúc trong cùng một ổ chăn. Trừ bỏ không có hệ thống sưởi ra, ngày hôm đó thật có thể nói là hoàn mỹ.

“Ngô, em cũng không nghĩ đến trở về.” Thư Thích khoan khoái gắp bánh mật ra khỏi nồi, hương thơm ngọt ngào của vừng vương vấn, cảm giác không tồi.

Lí Cẩm Khang tháo tạp dề xuống  : “Nếu không thì … ở đến khi chúng ta tiêu hết tiền rồi đi kiếm việc làm.”

Thư Thích cũng gật đầu : “Anh còn bao nhiêu tiền gửi ngân hàng? Chúng ta tiêu từ từ, ẩn cư ba bốn năm không thành vấn đề chứ?”

Lí Cẩm Khang phi thường hợp tác : “Cũng có thể bán nhà ở Bắc Kinh, chiếu theo sức ăn của chúng ta thế này, ít nhất cũng có thể qua được ….. nửa đời người đi.”

Năm mới, Thư Thích dẫn theo Lí Cẩm Khang đến nhà mấy người họ hàng, con cháu nhà nội đều đã có con cái, cụ bà còn có khí lực ôm chắt chọc cười, con mắt lờ mờ cười đến cong cong. Cụ nhà chăm chắt một chút liền có điểm mệt, ôm đứa nhỏ cũng nhơ nhỡ trong tay một lúc lâu thế khiến người khá mỏi, cháu dâu rất nhanh tiếp lấy đứa bé, ôm lấy con ngồi xuống bên cạnh.

Cụ bà cau mày vươn tay kéo Thư Thích lại gần, đối với đứa cháu học thức cao này hết sức tán thưởng, dùng tiếng địa phương xúc động bồi hồi kể lại chuyện gia đình. Bà nội Thư Thích so với cụ bà cũng không nhỏ hơn mấy tuôi, nhưng tới đám chau đồng trang lứa, Thư Thích trái lại lại lớn hơn cháu trai người ta bốn năm tuổi. Cụ bà vuốt vuốt bàn tay Thư Thích, trong mắt ánh lên hàng ngàn yêu thương, oa a, người xem, đứa nhỏ nhà chúng ta đều có mặt búp bê, tuổi tác của đứa nhỏ này cũng nên cưới vợ rồi, con mắt của cụ không dùng được nếu không đã chọn cho nó một nàng dâu xinh xắn rồi.

Lời của cụ đương nhiên chỉ là nói đùa nhưng lại khiến cho sắc mặt của Thư Thích trở nên đờ đẫn. Thân thích ở nông thôn đối với việc làm mai làm mối lúc nào cũng nhiệt tình vô cùng, cũng tự cảm thấy bản thân trèo cao, làm mai là tự nhiên bất quá vẫn là đàm tiếu mà thôi, sẽ không thực sự mang đến phiền phức cho Thư Thích. Hai vị phụ mẫu trong nhà kia li hôn xong liền đường ai nấy đi, dường như cũng rất ăn ý cùng quên đi đứa con trai Thư Thích duy nhất, các vị thân thích cũng từ đó mà xa cách. Hiện giờ xem ra, Thư Thích cười khổ tự giễu, cư nhiên lại có cảm giác cô độc.

“Ài, cụ à, đứa bé tên là gì vậy? Là con trai đi? Khỏe mạnh kháu khỉnh quá, thực là khả ái a!” Lí Cẩm Khang tiến lại gần, đùa đứa bé cười khúc khích.

Tai cụ bà con chưa ngễnh ngãng, nhưng mà nghe không hiểu tiếng phổ thông, cháu dâu bên cạnh đành kiên nhẫn làm người phiên dịch. Cụ nhà nghe rõ rồi, cười đến mức trên mắt hiện lên toàn nếp nhăn, đứa bé đúng là con trai!

Thư Thích vuốt ve đứa trẻ Lí Cẩm Khang muốn bế trên tay : “Đi đi, anh sẽ ôm sao, cẩn thận đánh rớt.”

Lí Cẩm Khang ngượng ngùng vò đầu, hắn cũng không thật sự muốn ôm, vấn đề đánh lạc chủ đề gì gì đó thì ra hắn đúng là không có tài năng. Thư Thích bên kia đã tiếp lấy đứa bé ôm trong tay, cẩn thận đỡ bằng đầu gối.

Đứa bé mới chập chững học đi không chút an phận ở trên đùi Thư Thích lại càng lanh lợi, rõ ràng không nên đứng dậy nhưng lại cố tình đem sức nặng của bản thận chống lên hai cái chân bé xiu xíu. Thư Thích cẩn trọng đỡ lấy nách đứa nhỏ, hai tay ôm lấy. Đứa bé lập tức quơ quơ hai tay trước ngực Thư Thích, đôi mắt lóe tinh quang nhìn Thư Thích, trong nháy mắt liền đem tay chọc vào khóe mắt Thư Thích, miệng cười khanh khách.

Mẹ đứa bé thấy vậy cũng cười : “Cục cưng, ánh mắt bác nhỏ lớn lên rất đẹp, cục cưng nhà ta cũng phải có một đôi mắt đẹp như thế.”

Lí Cẩm Khang ngồi một bên quan sát biểu cảm Thư Thích bị đứa bé giẫm đạp lên đùi, trong bụng có chút tư vị là lạ a. May mà trong buồng truyền đến tiếng gọi ăn cơm, già trẻ lớn bé xung quanh đều đứng dậy ngồi vào mâm, đứa nhỏ không ngờ lại vô cùng yêu thích Thư Thích, dựa vào lòng bác nhỏ xa lạ ngủ vù vù, ngay cả phân nửa bát cơm trưa cũng là đích thân Thư Thích đút, khiến cho người làm cha làm mẹ của bé cũng phải dở khóc dở cười.

Ông nội bé cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ  : “Cục cũng từ trước đến nay ăn cơm rất ít, hôm nay trái lại thật ngoan.”

Thư Thích dịu dàng cười cười, nhà cụ bà có sáu miệng ăn, bốn đời sống chung, trên có già dưới có nhỏ, giữa là hai đôi vợ chồng hoàn thuận vui vẻ, nhà của năm gia đình nhưng lại hữu danh vô thực. Bất quá cuộc sống đầy đủ mỹ mãn như này đúng là điều mà ai cũng ước ao mà không có.

Lí Cẩm Khang bóc vỏ cua, cho thịt vào bát Thư Thích, lại còn múc sẵn cho anh một bát canh gà. Thư Thích ôn nhu cầm thìa đút cho đứa bé, mà mọi người trên bàn ăn cũng không ai cảm thấy hành vi săn sóc của Lí Cẩm Khang có phần nào không phù hợp. Lí Cẩm Khang phát hiện ra đầu bếp chính là cậu nhà chồng cũng là bố của đứa nhỏ liền vui vẻ bàn bạc : “Món cà hôm nay làm ngon quá a, buổi tối tôi cùng anh bàn một chút, thăm quan thăm quan a!”

Buổi tối, khi hai người rời khỏi nhà cậu nhà chồng, thương cảm  nhất chính là đứa nhỏ nhà người ta, duỗi cánh tay ngắn ngủi núc thịt hướng về phía Thư Thích khoát khoát. Lí Cẩm Khang cũng rất là kinh ngạc, ai cũng biết Thư Thích không phải người thiện tâm, thận chí có vài phần lãnh đạm, cư nhiên lại được đứa nhỏ yêu thích đến thế này thực là chuyện khó mà tưởng tượng nổi. Đứa bé nhất định là hợp ý khuôn mặt mỹ mạo của Thư Thích rồi.

Đứa bé đáng thương đã bị chồng bác nhỏ gắn lên người tội danh háo sắc như thế ngay trước cửa nhà.

Thư Thích đành đứng trong sân bồng đứa nhỏ thêm một lát, trời sao buổi đem sáng lấp lánh, đẹp vô cùng, chính là không khí rất lạnh, Thư Thích sợ bé lạnh, rốt cục cũng hung hăng rứt lòng trả bé lại có cha mẹ.

Đến tối về nhà, Lí Cẩm Khang trong ổ chăn cuốn lây Thư Thích, ngửi ngửi cần cổ anh.

Thư Thichs để mãi càng không kiên nhẫn nổi, đẩy hắn ra hỏi  : “Anh làm sao a, hơi nóng cũng phun đầy cổ em, ướt.”

“Ngô, anh phát hiện chuyện quan trọng, trên người em có hay không có một loại mùi đặc biêt, thằng bé kia làm sao lại dính lấy em,” Lí Cẩm Khang không biết thân biết phận, tay còn luồn xuống cách quần sờ soạng bắp đùi Thư Thích, “Để anh nhìn xem, trên đùi có phải đã bầm tím hết không …..”

Thư Thích bị quấy nhiễu đến ngứa ngáy, tát một cái đẩy hắn ra  : “Kháo! Trừ anh ra ai đã làm qua sự tình này a!”

Lí Cẩm Khang chột dạ.

Nhìn vậy, Thư Thích chỉ đành thở dài : “ Đứa nhỏ có bao nhiêu cân a, giẫm lên cũng không đau. Bất quá đứa bé kia rất đáng yêu, không những không nhận sinh, lại còn đối với người bác nhỏ từ khi nó sinh ra đến giờ chưa gặp lần nào này quấn quýt như vậy, thực sự là ngoài dự tính.”

Lí Cẩm Khang đương nhiên không dám vô trách nhiện mà nói với Thư Thích phòng đoán “Thằng bé đó là ham muốn sắc đẹp của em”.

Giữ chặt góc chăn của hai người, Lí Cẩm Khang lại dán vào sát một chút : “Em thích trẻ con sao?”

Thư Thích nhìn lên trần nhà : “Không biết khi nào xem qua cái thiệp…..”

“Hử?”

“Là nói bát linh của chúng ta ý, chỉ thích chơi với trẻ con nhưng không thích chăm sóc trẻ con,” Anh nháy mắt mấy cái, “E cảm thấy rất có đạo lí, đùa chơi còn có điểm dễ thương, đút cơm cũng còn có thể nhưng mà  đợi đến lúc đêm hôm khóc nháo hay là đái dầm vân vân, em nhất định sẽ thấy đặc biệt phiền.”

Lí Cẩm Khang không dám lên tiếng. Phân tích thật thấu đáo a!

Cuộc sống mười ngày đi chơi nhàn nhã, các món ăn thôn quê thanh mềm, dầu mỡ thịt cá ngày tết, tất cả đã khiến Lí Cẩm Khang phải tăng thêm mấy cân, còn Thư Thích, cho dù ăn nhiều bao nhiêu, cơ thể vẫn là gầy gò thanh mảnh như trước.

Ngày mùng bảy đầu năm, hai người lại ngồi máy bay quay về Bắc Kinh, bỏ lại cuốc sống tự do tự tại, vui đùa thoải mái, không chút gò bó mất tư nhiên lại nơi thôn dã Giang Nam phía sau. Đây có thể chưa hẳn là hồi ức hạnh phúc náo nhiệt nhất lưu lại trong trí nhớ Thư Thích nhưng chắc chắn là cái tết năm mới ấm áp, không chút lạnh lẽo, cô quạnh nhất anh từng trải qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.