Vô Song hiện nay chỉ có một suy nghĩ duy nhất, hắn muốn chửi thề một lần, hiện tại bản thân Vô Song không tài nào hiểu nổi rốt cuộc Hồn Hư Tử là người hay là quỷ, cho đến lúc này hắn ta vẫn chưa chết, cho đến lúc này dĩ nhiên Vô Song vẫn chưa thể đi ra được khỏi Hoàng Kim Chuông.
Vô Song khó khăn ngồi dậy một tay ôm bụng, vết thương ở bụng hắn gây ra cảm giác đau đớn kinh khủng, ở trạng thái linh hồn này mọi vết thương đều quá khó để có thể hồi phục hơn vết thương bên ngoài cơ thể nhiều, ít nhất cơ thể Vô Song còn có Phượng Hoàng Diễm, còn có Long Tủy hộ thân.
Từ dưới mặt đất tăm tối từng tia từng tia sáng chiếu xuyên qua đại địa, kể cả ở vị trí hiện nay Vô Song vẫn nghe được tiếng gào thét ghê người, tiếng gào thét làm cơ thể Vô Song run lên bần bật, hắn có thể cảm nhận được tiếng gào thét này là của Lang, nó thực sự đang đau đớn vô cùng, đau đến mức chết đi sống lại.
Sau đó lại là sự yên tĩnh đến rợn người, mặt đất như nứt toác ra, Hồn Hư Tử vậy mà một lần nữa sống lại trước mặt Vô Song, hắn xé xác Lang ra từ bên trong.
Hồn Hư Tử lúc này thở hổn hển, toàn bộ mái tóc đen nhánh của hắn đã biến thành màu trắng bạc, cả cơ thể của hắn gầy dơ xương như không còn một chút da thịt nào tuy nhiên hắn vậy mà vẫn sống, ánh mắt của hắn vậy mà cay độc nhìn Vô Song.
Hàm răng lúc này đã móm mém, Hôn Hư Tử thoáng chốc như đã đứng trên bờ vực của đời người, hắn run rẩy chỉ tay về phía Vô Song “Ngạ Quỷ, được lắm ngươi có thể dồn bản tọa đến nước này cho dù là kẻ thù bản tọa cũng có lời khen với ngươi tuy nhiên lần này ngươi nhất định phải chết, ta nhất đinh lột da uống máu ăn thịt ngươi mới có thể giải được nỗi hận trong lòng”.
Ánh mắt Vô Song dần dần trừng lớn sau đó thực sự xuất hiện một tia chấn động, từ bên trong bộ xương khô đó vậy mà bắt đầu xuất hiện âm thanh răng rắc, Hồn Hư Tử vậy mà thật sự như đang chết đi nhưng trong chính cái bộ xương gầy nhom đó lại có một đóa hoa hiện lên, một đóa Bỉ Ngạn Hoa.
Từ trong đóa Bỉ Ngạn Hoa đó một linh hồn màu đen vậy mà chui ra, Hồn Hư Tử vậy mà tái sinh từ đống tro tàn, Hồn Hư Tử vậy mà một lần nữa sống lại bất quá linh hồn lực của kẻ này từ tiên cảnh đỉnh phong nay chỉ còn tiên cảnh trung kỳ mà thôi.
Vô Song cuối cùng cũng hiểu mình găp phải cái thứ gì, hắn lúc này cũng chỉ có thể trách số mình đen mà thôi, ánh mắt thở dài nhìn Hồn Hư Tử “Ngươi là trời sinh song hồn?, thảo nào có tư cách tiến vào tiểu đan tháp mà không bị nghi ngờ gì, trời sinh song hồn thì muốn nghi ngờ cũng khó”.
Trời sinh song hồn là một loại thể chất phi thường đặc biệt, loại thể chất nào có thể coi là biến dị linh hồn hay còn gọi là đệ nhị linh hồn.
Những kẻ này chỉ cần có hỏa mộc song hệ đấu khí liền có thể trở thành kì tài đan đạo, nói thẳng ra trời sinh song hồn chính là trường hợp tương tự như Tiêu Viêm, nếu Tiêu Viêm là linh hồn của thế giới khác xuyên không mà đến thì Hồn Hư Tử cũng có một linh hồn thứ hai trong cơ thể mình.
Trời sinh song hồn vốn đã có thiên phú về mặt linh hồn lực hơn người khác rất nhiều, tốc độ tăng trưởng linh hồn lực cũng nhanh hơn người chưa kể nếu thực sự một lình hồn bị hủy diệt thì bản thân linh hồn thứ hai cũng vẫn tránh được một kiếp tương đương với giúp chủ nhân của nó sống thêm một mạng.
Có lẽ tệ nạn lớn nhất của trời sinh song hồn chính là làm chủ nhân của nó khùng khùng điên điên rất khó bình tĩnh, Vô Song quả thực sao nghĩ được Hồn Hư Tử là trời sinh song hồn bởi Hồn Hư Tử không hề bị điên, hắn phi thường tỉnh táo cũng phi thường thông minh, kẻ này nói là kẻ điên thì Vô Song tuyệt đối không bao giờ tin.
Một Hồn Hư Tử mới toanh xuất hiện trong mắt Vô Song, hắn lúc này nhếch miệng nhìn Vô Song như đang nhìn cá nằm trên thớt vậy, quả thực mà nói Vô Song trong mắt Hồn Hư Tử lúc này không đáng bận tâm, Hồn Hư Tử có thể giết chết Vô Song bất cứ lúc nào.
“Ngu xuẩn, hồn tộc của chúng ta có hồn kỹ bát đại tinh thâm, đấu kỹ trong hồn tộc vô biên vô bờ sao ngươi có thể tưởng tượng nổi, đây chính là Hồn tộc tuyệt học – Tà Hồn Phân Thân – Đệ Nhị Linh Hồn”.
“Ngạ Quỷ, cái giá hôm nay bản tọa phải trả quả thực quá đắt tuy nhiên giết được ngươi bản tọa có thể lấy lại toàn bộ vốn lẫn lãi hơn nữa giết ngươi xong thì cả con bé phế vật đi bên cạnh ngươi ta cũng khiến nó sống không bằng chết”.
Hồn Hư Tử bước ra một bước nắm chặt lấy khuôn mặt Vô Song ấn thẳng xuống mặt đất, bàn tay Hồn Hư Tử phá lực mạnh đến nỗi khuôn mặt Vô Song bắt đầu chảy toàn máu là máu, ánh mắt Vô Song cũng đã mờ đi vì máu, thân ảnh Hồn Hư Tư trước mặt hắn trở nên nhạ nhòa vô cùng.
Đáng tiếc trái ngược với suy đoán của Hồn Hư Tử, Vô Song không sợ hãi mà cững chẳng tức giận, ánh mắt kia cứ như đang cười nhạo Hồn Hư Tử vậy.
Ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn vô cùng thì khóe miệng Vô Song vẫn cứ ung dung mỉm cười, giọng nói của hắn thậm chí mang theo ba phàn trêu chọc nhìn đối phương “Ngươi nói đúng Hồn Hư Tử, cái giá phải trả là phi thường lớn nhưng quả thực đáng để ta trả”.
…...............
Nguyên Tố Thế Giới.
Nam Địa.
Tiềm Long Tử Địa.
Tử Thần đang ngồi tĩnh tọa trong mật thất đột nhiên bộ xương của ông ta run lên, ánh mắt như không thể tin tưởng hướng thẳng về phía trung tâm Tiềm Long Tử Địa.
Tại trung tâm Tiềm Long Tử Địa luôn có hai bóng người khoanh chân mà ngồi, đây là hai 'thần' của Vô Song, Vô Niệm cùng Tiêu Thu Phong.
Mọi việc chẳng có gì cho đến khi Vô Niệm sinh sinh bị hóa thành hư không, Vô Niệm hoàn toàn biến mất trong thiên địa.
Bản thân Vô Song có thể luyện thần hai lần vậy mà lúc này đã mất một, Vô Niệm cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất trong thiên hạ, thiên hạ này không còn một chút dấu tích nào của hắn ta nữa.
Tử Thần đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, trong mắt ông ta xuất hiện từng luồng u hỏa dập dờn “Tiểu tử kia đi chưa được bao nhiêu ngày, bằng thực lực cùng tâm trí của hắn chắc vẫn có thể tự lo được chứ nhỉ, việc đại sự gì làm hắn phải triệt tiêu một hồn trở lại?”.
…............
Hồn Hư Tử không hiểu Vô Song nói gì, một nắm đấm của hắn dơ lên rồi nện thật mạnh xuống, một quyền khủng khiếp như đấm lệch sống mũi của Vô Song có điều Vô Song chẳng rên lấy một câu, hắn chỉ một làn nữa nhếch miệng “Thần Hồn Quy Vị, Chưởng Khống Thiên Hạ”.
Ngay sau khi thần hồn quy vị thân thể Vô Song gồng lên hất bay Hồn Hư Tử ra, sau đó một trọng quyền trả lại hoàn toàn cho đối phương, một quyền đập nát mặt Hồn Hư Tử.
Vô Song hiện nay cả người đầy thương thế nhưng sức mạnh thì không hề giảm sút thậm chí còn mạnh hơn nữa, lúc này con mồi cùng thợ săn chính thức thay đổi.
Hồn Hư Tử lần này sợ, hắn triệt để sợ nhìn Vô Song, hắn sợ chết.
Sống càng lâu càng sợ chết.
Tư chất càng cao càng không nên chết.
Kẻ càng mạnh càng không muốn chết.
Hồn Hư Tử là một kẻ hội tủ đủ ba yếu tố này, lúc này trước một Vô Song đang dạo bước đi tới, Hồn Hư Tử thực sự sợ, hắn sợ chết.
Vô Song mỉm cười nhìn Hồn Hư Tử rồi khẽ gật đầu “Cái giá phải trả là quá đắt bất quá đổi lấy ngưoi thì nó vẫn lời. Gió đổi chiều rồi, Hồn Hư Tử ngươi cứ việc chết đi”.
Hồn Hư Tử liên tục lùi lại, hắn gầm lên với Vô Song “Ngạ Quỷ ngươi đừng đắc ý, Hồn Hư Tử ta không thể chết, ngươi không thể giết ta, nếu ta chết Hồn Thiên Đế đại nhân cũng biết, chưa kể bên dưới còn có một Hồn Sát, ngươi lại đang bị thương thế này liệu có thoát được không?, thả ta ra ta có thể cho ngươi vô số thứ, có thể đảm bạo tất cả ….”.
Đáng tiếc Hồn Hư Tử chưa kịp nói xong thì hắn liền khựng lại, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn lên bầu trời, toàn bộ không gian Hoàng Kim Chuông lúc này như run rẩy, trên bầu trời kia là một tôn viễn cổ ma thần, là Địa Ngục Chân Thần năm đó khinh cuồng thiên hạ, đây chính là lần đầu tiên chân thân Địa Ngục Chân Thần được gọi ra đầy đủ, đây cũng là lần đầu tiên Vô Song sử dụng Ngạ Quỷ Ấn phiên bàn hoàn chỉnh.
….........
Thiên Ấn dùng để uy hiếp người, Thiên Ấn uy không thê cản.
Thần Ấn dùng để ép người, Thần Án bá đạo tuyệt luân.
Nhân Ấn dùng để thủ hộ, Nhân Ấn mạnh mẽ vô bì.
Súc Sinh ấn dùng để giết ngừoi, Súc Sinh Ấn kinh hãi quỷ thần.
Ngạ Quỷ ấn ….. Tà thuật vô song.
…...............
Ngạ Quỷ Ấn vừa hiện, kết quả cuộc chiến này đã rõ, ngày hôm nay đã không còn Hồn Hư Tử hay nói đúng hơn Hồn Hư Tử đã không còn là Hồn Hư Tử.
…............
Thời gian kể từ lúc Vô Song và Hồn Hư Tử gặp nhau là ba tiếng đồng hồ.
Ba tiéng đồng hồ là thời gian vừa đủ đế Thiên cấp đấu giá hội chậm dứt.
Lúc này ở ngoài cửa phòng nơi Vô Song cùng Hồn Hư Tử đang quyết đấu với nhau một tiếng bước chân vang lên.
Hồn Sát chậm rãi bước lên cầu thang, hai tay ung dung để sau lưng, hắn thực sự tò mò rốt cuộc Hồn Hư Tử cùng Vô Song làm gì suốt ba tiếng thời gian mà không có một chút động tĩnh.
Đứng trước cảnh của đó là một cô gái yếu đuối, là Minh Di đang cô độc dựa lưng vào cánh cửa luôn đóng chặt, nàng đột nhiên cảm thấy lo lắng, nàng lo lắng cho sư phụ.
Minh Di ghét cái cảm giác này, cảm giác cô đơn một mình đi giữa thiên hạ, không hiểu tại sao Minh Di lại có một suy nghĩ hoang đường, nàng có suy nghĩ sư phụ sẽ đi mãi không về...
Hồn Sát xuất hiện khẽ nhíu mày nhìn Minh Di, một ánh mắt của hắn như hồng hoang dã thú ép thẳng lên người Minh Di, một Minh Di nhỏ bé làm sao có thể đối chọi lại với Hồn Sát, cơ thể nàng run lên liên tục thậm chí thân hình non nớt như lung lay sắp đổ.
Hồn Sát tất nhiên sẽ nể mặt 'Ngạ Quỷ' không làm khó Minh Di có điều hắn chỉ muốn xem rốt cuộc cô nhóc đi theo Ngạ Quỷ là ai.
Nhìn thấy khuôn mặt run sợ của Minh Di thì Hồn Sát chỉ lặng lẽ lắc đầu đầy coi thường, hắn chậm rãi mở cánh cửa bằng vàng nặng chịch này ra, hắn muốn xem rốt cuột tại sao mà Hồn Hư Tử cùng Vô Song lại yên tĩnh đến thế.
Ngay lúc hắn mở cửa ra thì đập vào mắt hắn là khuôn mặt của Hồn Hư Tử.
Hồn Hư Tử lúc này khẽ liếc nhìn Hồn Sát sau đó lạnh lùng lên tiếng “Không được bản tọa cho phép dám tiến vào căn phòng này một mình, ngươi cũng giỏi đấy”.
Hồn Sát ánh mắt cau lại, qua khe cửa hẹp được mở ra Hồn Sát không hề phát hiện ra thân ảnh Vô Song cứ như Vô Song đã biến mất khỏi thiên hạ này vậy, cứ như hắn chưa bao giờ bước vào căn phòng này, cả căn phòng quả thực chỉ còn một mình Hồn Hư Tử.
Đáp án duy nhất của Hồn Sát lúc này là Hồn Hư Tử ra tay giết người, Hồn Hư Tử đã trừ khử Vô Song một cách thần không biết quỷ không hay.
Không nói thêm một lời nào Hồn Sát chậm rãi quay đầu thối lui, nếu đây là nơi khác hắn còn muốn làm rõ một phen chỉ tiếc đây là địa bàn của Hồn Hư Tử.
Hồn Sát bỏ đi chỉ còn lại Hồn Hư Tử cùng Hồn Minh Di, cô nhóc lúc này sợ hãi vô cùng nhìn vị luyện dược sư mạnh nhất Hồn Giới này tuy nhiên như vượt qua nỗi sợ cá nhân, nàng vậy mà chạy thẳng vào bên trong xuyên qua khe cửa hiệp, ánh mắt nàng lập tức quan sát căn phòng, điều nàng lo sợ đã đến, Vô Song không có ở đây.
Hồn Hư Tử đột nhiên ngồi xuống, hắn dùng một bàn tay xoa nhẹ lên đầu Hồn Minh Di sau đó ung dung mỉm cười “Sư phụ ngươi có để lại cho ngươi một phong thư, từ nay về sau ngươi là đệ tử của Hồn Hư Tử ta, ta muốn xem trong Hồn Tộc này còn ai có thể bắt nạt ngươi”.
…..............
Tây Bắc Đại Lục.
Gia Mã Đế Quốc.
Tháp Qua Nhĩ Sa Mạc.
Xà Thành.
Trong mật thất của Xà Thành lúc này Vô Song mở bừng mắt ra, khí thế của hắn như nuốt trọng cả thiên địa, Vô Song đưng bật dậy khỏi phiến đá quen thuộc, ánh mắt hắn nhìn thẳng về nơi phương xa.
“Kiếm Chỉ Thú Vực “.
Team Đang Bí Ý Tưởng -
Hãy ấn cảm ơn ở sau mỗi chương truyện vì nó miễn phí nhưng lại là động lực rất lớn cho bọn mình
P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.
Cầu cảm ơn ở cuối mỗi chương truyện, cầu comment facebook làm động lực cho tác giả.
“Truyện Logic, không não tàn, tình tiết hấp dẫn, phát triển từ từ, hãy đến với truyện “