[Đoản Văn] Phù Dung Hoa, Sớm Nở, Tối Tàn

Chương 8: Mua sắm và gặp gỡ tình địch tương lai???





Nhưng, ma đạo quân đoàn cuối cùng dụng chính sinh mạng và tôn nghiêm của mình làm trì trệ cước bộ Du Lệ Nhã công chúa, mặc cho ai đối mặt với đối thủ như thế, cũng không rét mà run. Nguyên Minh Phượng quân đoàn định ra một ngày một đêm sẽ chấm dứt trận chiến, không nghĩ tới kéo dài thêm một ngày nữa mới đánh tới Giáo Hoàng cung, và thương vong lên đến bảy thành. Mà lúc ấy bên trong đang có mấy trăm người đang ngoan cố chống lại. Kể cả Giáo hoàng cùng với hai Thiên sứ tám cánh ở trong đó.

"Sức chiến đấu của Giáo hoàng cùng hai Thiên sứ tám cánh cường đại như vậy sao, các ngươi như thế nào thắng được? Ngươi lúc đó đánh thắng được Giáo hoàng hả?" Bần đạo hỏi Du Lệ Nhã công chúa.

"Ta lúc ấy không phải là đối thủ của hắn, nhưng ta bắt buộc phải thắng, hơn nữa phải tốc thắng" Du Lệ Nhã công chúa cười khổ nói: "Bằng không chiến sĩ của ta sẽ chết không còn một mống, bọn người phụ hoàng của ta cũng vô pháp phá vòng vây, cơ hồ ở đó là tất cả tinh nhuệ của Ma tộc chúng ta. Ta vì không muốn tộc diệt vong, cho nên chỉ hảo hảo liều chết một trận mà thôi"

"Ngươi lúc ấy một chiêu giết chết Giáo hoàng, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?" Khắc Lý khó hiểu hỏi.

"Đơn giản chỉ là sử dụng mật phát tiêu hao sinh mệnh mà thôi" Du Lệ Nhã công chúa với vẻ mặt bất cần nói.

"Ngươi tiêu hao bao nhiêu? Như thế nào lại lợi hại vậy?" Bần đạo kỳ quái hỏi.

"Toàn bộ" Du Lệ Nhã công chúa rất bình tĩnh nói: "Một chiêu kia của ta đã làm cho toàn bộ sinh mệnh lực của ta cạn kiệt, vô luận có trúng hay không, sinh mệnh của ta cũng chỉ còn có bảy ngày, hơn nữa ta suy yếu đến mức không thể … phóng xuất ra một cái pháp thuật cho dù là cấp thấp"

"Quá tàn nhẫn" Bần đạo bội phục nói: "Nữ nhân liều mạng quả nhiên đáng sợ thật a"

"Không trách được" Khắc Lý giật mình hô to lên: "Ngươi sau khi giết Giáo hoàng toàn thể bộ hạ của ngươi như nổi điên lên, hai Thiên sứ tám cánh kia tại trong thời gian ngắn ngủi, bị bọn họ dụng chiêu thức công kích tự bạo làm cho nát bấy"

"Ngươi như thế nào còn sống sót vậy? Ngươi đầu hàng à?" Bần đạo tò mò hỏi Khắc Lý.

"Xin đừng vũ nhục ta" Khắc Lý tức giận hét lên.

"Ân?" Bần đạo nói sai điều gì chăng?

"Quân đoàn trưởng các hạ không có đầu hàng, hắn sở dĩ chiến đấu đến giây phút cuối cùng và cũng không có chết, bởi vì chúng ta cũng không đánh tới điểm cuối cùng là Thánh Thai, là nơi bọn họ thủ vệ" Du Lệ Nhã công chúa giải thích: "Ta thật sự xui xẻo, người ta vừa mới vất vả làm thịt Giáo hoàng, chưa có tiến lên một bước. Bởi vì khi bọn người Khắc Lý không còn có mấy chục người đang ngoan cố chống chọi thì viện quân Điểu nhân đã trở về. Cái bọn Sí Bàng này thật đáng ghét, sao lại bay nhanh như vậy chứ?"

"Về sau thì sao?" Bần đạo lại hỏi.

"Về sau ta cảm thấy đã đạt được mục tiêu, hơn nữa nhìn tình hình, nghĩ muốn phá hủy Thiên giới chi môn cũng không có thể. Thừa dịp viện quân trở về nhiều hơn thì không có cơ hội, nên mang theo bộ hạ chạy đi" Du Lệ Nhã công chúa cười nói.

"Vậy ngươi như thế nào biến thành quả trứng vậy?" Bần đạo tò mò hỏi.

"Chúng ta ở thời điểm cuối cùng một đường giết đi ra, còn không đến trăm bộ hạ, muốn trở về nhưng đường thì quá dài nên nghĩ không thể được. Bọn họ đã đem ta an trí tại một cái sơn động bí ẩn. Sau đó dùng mật pháp Ma tộc trị liệu cho ta" Du Lệ Nhã công chúa lâm vào cảm xúc bi thương, chậm rãi nói: "Mẫu thân ta có Minh Phượng huyết thống, ta cũng thừa kế năng lực của Minh Phượng bộ tộc là "Niết Bàn Trọng Sinh". Nhưng mà, muốn sử dụng cái này ta cần phải có ma lực dồi dào mới thực hiện được, mà lúc ấy tình trạng của ta thì không có khả năng. Các chiến sĩ của ta giúp ta quán thâu năng lượng. Những người còn lại cuối cùng này đều là siêu cấp cao thủ. Dụng tiêu chuẩn các ngươi mà nói, ít nhất cũng là Đại Ma Đạo Sư hoặc là Kiếm Thánh. Sự hợp lực của bọn họ cuối cùng giúp ta đặt tới tiêu chuẩn Niết Bàn, vì thế ta liền hóa thành một quả trứng. Nhưng, bởi vì thương thế của bọn họ quá nặng hết lực mà chết. Cho nên, ta căn bản không có năng lực đi ra được"

"Ha ha!" Bần đạo cười nói: "Vậy, ngươi nói ta ta cũng rất dễ dàng ấp trứng của ngươi sao?"

"Chán ghét, là noãn, không phải trứng" Du Lệ Nhã công chúa cả giận nói: "Chào ngươi tên xấu xa"

"Ha ha!" Bần đạo không để ý tới lời u oán này, liền hỏi tiếp: "Sự tình từ đó về sau ngươi có biết không?"

"Không biết, ý thức của ta không được minh mẫn lắm" Du Lệ Nhã công chúa nhớ lại: "Ta chỉ biết là có mấy tầng năng lượng rót vào, nhưng vẫn còn ít, hơn nữa rất nhanh bị đứt đoạn, thật sự chán ghét a, hoàn hảo gặp được ngươi, bằng không ta không biết khi nào mới có thể đi ra được"

"Ui choa! Cái này không phải đứt đoạn, mà là bị ngươi hút cho đến chết. Ta nếu không có người khác trợ giúp, cũng đã bị ngươi hút cho đến chết a? Ngươi như thế nào cần có năng lượng lớn như thế?" Bần đạo hỏi.

"Có thể là bởi vì thương thế của ta quá nặng, vừa muốn hoàn toàn khôi phục thương thế vừa muốn ấp trứng đi ra, tự nhiên là cần ma lực lớn một chút" Du Lệ Nhã công chúa không cho là đúng nói.

Choáng! Ngay cả Pháp Thần cũng bị hút cho khô kiệt, còn bảo có một tí? Bần đạo phiền não thầm nghĩ.

"Ta nghĩ muốn quay về Ma giới, ngươi có thể trợ giúp ta chứ?" Du Lệ Nhã công chúa mang vẻ chờ mong nhìn ta.

"Chỉ sợ rất khó" Khắc Lý lên tiếng: "Bởi vì Ma giới chi môn đã bị phá hủy rồi"

"A!" Du Lệ Nhã công chúa sốt ruột nói: "Các ngươi tại sao làm như vậy hả? Ta đây biết làm sao bây giờ?"

"Không phá hủy nó đi, chẳng lẻ chờ Ma tộc ngóc đầu dậy quay trở lại sao?" Khắc Lý nhún vai nói.

"Ô… !" Du Lệ Nhã công chúa đột nhiên khóc rống lên, hỏi: "Ta sẽ không còn gặp lại phụ hoàng cùng mẫu thân nữa sao?"

"Chỉ sợ là như vậy" Khắc Lý ngữ khí tiếc nuối nói: "Hơn nữa ngươi đã trở thành sủng vật của đại nhân rồi"

"Ô … !" Du Lệ Nhã công chúa càng khóc lớn hơn.

Chứng kiến nữ tử vừa yêu vừa thương tâm như thế, bần đạo thật sự áy náy, vội vàng khuyên nhủ: "Ta sẽ không ra lệnh ngươi làm nô bộc đâu. Ta muốn đối xử ngươi như muội muội của ta đấy chứ?"

"Nhưng mà người ta đang nhớ người thân mà, không thương tâm sao được?" Du Lệ Nhã công chúa lau lau nước mắt nói.

"Không phải không thể trở về được?" Bần đạo đành tiết lộ thông tin.

"Thật sự sao? Làm sao để trở về?" Du Lệ Nhã công chúa vội vàng hỏi.

"Chỉ cần thực lực của ngươi đạt tới phá khai không gian là có thể được" Bần đạo nghiêm nghiêm túc nói.

"Hừ! Có gì khác nhau đâu" Du Lệ Nhã công chúa bất mãn nói: "Cái kia ít nhất cũng mất 1000 năm, 1000 năm đó. Ngươi chẳng lẻ muốn ta chờ đợi 1000 năm nữa à?

"Cũng không nhất định, Khắc Lý đang nghiên cứu một loại dược tề, có thể gia tăng ma pháp trên diện rộng, chỉ cần hắn thành công, ngươi không phải rất muốn tăng nhanh lên thực lực sao?" Bần đạo cười nói.

"Đó là đối với người không phải là ma thú a" Du Lệ Nhã công chúa tức giận muốn chạy đến nhéo cái lỗ tai của ta.

"Giống nhau thôi" Bần đạo vội vàng nói ra: "Dù sao tất cả đều muốn gia tăng thực lực mà"

"Thật vậy chăng?" Du Lệ Nhã công chúa hỏi Khắc Lý: "Ngươi cũng không gạt ta đấy chứ? Ta tốt xấu gì cũng là luyện kim đại sư đó"

"Mời xem" Khắc Lý lấy ra khỏa "Hỏa Linh đan" mà ta cho hắn đưa đến trước mặt Du Lệ Nhã công chúa.

"Hỏa nguyên tố rất tinh khiết, mà lại rất nồng đậm, thật sự là đồ tốt, có Ám Hắc hệ nữa sao?" Du Lệ Nhã công chúa tươi cười hỏi.

"Không, chỉ có Hỏa hệ mà thôi" Khắc Lý nói. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Chỉ có một khỏa thôi à?" Du Lệ Nhã công chúa xảo quyệt nói.

"Đại nhân đây chắc còn…" Khắc Lý thành thật hồi đáp.

Hỏng rồi! Minh Phượng chính là một loài Phượng Hoàng, là ma thú Hỏa hệ. Tên Khắc Lý này không phải dùng bánh bao nhân thịt đả cẩu sao? Cái ý niệm này của bần đạo vừa mới dâng lên, bên kia Du Lệ Nhã công chúa đã bay nhanh tới chộp lấy "Hỏa Linh đan" kia bỏ vào miệng. Tên Khắc Lý ngu ngốc này, như thế nào không có chút ý thức phòng bị sao?

Ăn cũng đã ăn, ta còn có thế nói gì được nữa cơ chứ. Nhìn thấy vẻ mặt Khắc Lý đầy hối hận, sợ là buồn khổ muốn tự sát đây, ta cũng nhận thấy không tốt khi lên tiếng, đành buồn bực hỏi một câu: "Mùi vị thế nào?"

"Ăn nhanh quá nên hương vị không nhận biết được" Du Lệ Nhã công chúa làm bộ dáng hối hận nói: "Cho ta thêm một viên nữa đi, ta đảm bảo lúc này chậm rãi bình phẩm mùi vị của nó a"

"Ngươi xem ta giống người ngốc lắm sao?" Bần đạo căm tức hỏi.

"Không giống mà" Du Lệ Nhã công chúa nhanh nhạy nói.

"Vậy ngươi còn muốn nữa không?" Bần đạo hờn giận nói.

"Đừng … đừng nóng giận?" Du Lệ Nhã công chúa kéo kéo cánh tay của ta nói: "Không phải người ta mới đi ra sao, ma lực trên người đã tiêu hao sạch sẽ, không có chút thực lực nào làm sao ta phòng thân được. Ngươi đã nói là muốn ta làm muội muội của ngươi, chẳng lẻ ngay cả một viên dược tề cũng không cho ta được sao?"

Thấy sắc mặt ta hơi hơi trì hoãn, nàng lập tức sử dụng tuyệt chiêu.

"Ô…! Người ta hiện tại là cô nhi, rất đáng thương a. Ô…!" Du Lệ Nhã công chúa nước mắt nước mũi chạy xuống đầm đìa, rất dễ dàng đánh cho cương khí trăm năm của ta phá vỡ tan tành.

"Được rồi! Sợ ngươi luôn, chỉ lần này thôi đấy, lần sai không được viện dẫn cái này nữa đó" Bần đạo đành phải buông vũ khí đầu hàng.

"Ca ca là tốt nhất mà" Du Lệ Nhã công chúa lập tức cao hứng lên. Nói như thế nào, nàng cũng là tiểu hài tử 13, 14 tuổi mà thôi.

Làm sao an bài nàng đây, bần đạo lại gặp vấn đề khó giải một lần nữa. Chỉ biết nàng hoàn toàn trái ngược với tính cách nhu thuận của Tiên Nhã, nên quá hiểu rõ "phần tử khủng bố" này. Thật sự lo lắng khi để nàng ở tại Bác Lạp Tư thành. Vậy đành phải mang đi theo, nhưng mà Giáo hoàng kia thật đúng là đủ phiền toái rồi, lại không thể xuất ra thêm một vòng cổ của Nhã Điển Na lần nữa. Nếu nói về tóc thì không vấn đề gì vì Tinh Linh cũng có bộ tóc như thế này. Chỉ có con ngươi hơi chút phiền toái, cũng may cô ta cũng có thể biến hóa được.

Cuối cùng, trên đường trở về lại xuất hiện thêm một vị muội muội Tinh Linh xinh đẹp. Một người thực lực chỉ kém hơn "Long Linh thảo" Tiên Nhã một chút mà thôi, là muội muội vô cùng nghịch ngợm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.