[Đoản Văn] Phù Dung Hoa, Sớm Nở, Tối Tàn

Chương 10




Tương Như Nhân trở về Linh Lung các, cách thời gian ăn bữa tối chẳng qua chỉ còn một canh giờ, Tương Như Nhân đổi một thân xiêm y, một lát sau liền có ma ma đưa bữa tối đến cho nàng “Hôm nay nương nương cùng điện vào cung, thái tử phi đã làm chủ chọn bữa tối cho nương nương rồi, đây là các món ăn sáng mai, xin nương nương xem qua và quyết định.”

Tương Như Nhân giương mắt xem, đúng là ma ma thái tử phi đưa đến, liền cười, “Lưu ma ma phải không, sau này còn nhiều chuyện phải làm phiền ngươi, danh sách đồ ăn mỗi ngày giao cho Bạch ma ma quyết định là được rồi.”

Lưu ma ma tuổi khoảng chừng ba mươi bốn, ở trong phủ thái tử nuôi thật tốt, nhìn qua sạch sẽ và lanh lợi, thấy Tương Như Nhân nói như vậy, vội vàng cười khiêm tốn, đem danh sách đồ ăn sáng giao cho Bạch mama hầu hạ bên cạnh, kế đó lui ra ngoài.

Tương Như Nhân liếc nhìn Tử Yên, nàng ta liền đi ra bên ngoài gọi Thanh Thu cùng Lưu ma ma vào, trong phòng đứng bốn năm người, Tương Như Nhân nghiêm mặt nói, “Các ngươi đều là người ta mang tới từ Tương phủ, trong phủ làm vuệc đã lâu nên đầu óc cũng nhanh nhạy hơn, về phần người bên trong Linh Lung các, chờ ba ngày lại mặt qua đi ta sẽ gọt dũa bớt.”

Lưu ma ma gật đầu, “Tiểu thư ngài yên tâm, bản thân chúng ta sẽ chú ý quan sát bọn họ.”...

Một lúc lâu sau Tô Khiêm Dương tới, giống như các cặp phu thê mới tân hôn, Tô Khiêm Dương ít nhất phải ở Linh Lung các vài ngày.

Lưu ma ma dẫn người bày món ăn hầu hạ bên cạnh, bởi vì buổi trưa từ trong cung trở về đã ăn nhiều, bữa tối Tương Như Nhân liền ăn ít một chút, trong phòng không tiếng động, chỉ có chiếc đũa va chạm vào chén phát ra tiếng vang nhỏ.

Tô Khiêm Dương tiếp nhận chén trà, thoáng nhìn giữa chén Tương Như Nhân còn thừa lại non nửa, giương mắt nhìn nàng, “Thích ăn cái gì nàng cứ thêm vào danh sách.”

“Thiếp buổi trưa tham ăn hơn chút.” Tương Như Nhân cũng không dám dấu diếm, thành thật mà nói.

Tô Khiêm Dương đáy mắt ánh lên tia hiểu rõ, đứng dậy, Lưu ma ma dẫn người dọn bàn lui xuống.

Trở lại bên trong phòng, sắc trời chẳng qua mới ngã về chiều, vẫn còn sớm để đi ngủ, cuối cùng nên tìm chuyện gì đó để làm một chút, Tương Như Nhân suy nghĩ xem thái tử yêu thích cái gì, Tô Khiêm Dương thì đi tới giá sách bên phải bình phong, sáng sớm nay bọn Thanh Thu đã dọn dẹp xong, còn có bày thêm chút vật trang trí trong ngày thường Tương Như Nhân yêu thích.

Tô Khiêm Dương nhìn từng tầng một, có chút kinh ngạc, nữ nhi gia thích xem này tuyết nguyệt bí thư đã rất ít, vâyj mà đây còn có cả địa vực danh nhân, du ký bản chép tay, thậm chí còn có luận cùng lịch sử chính luận, các loại sách binh pháp.

Hắn đối với Tương quốc công vẫn là kính nể, người này tuổi trẻ đã đi theo tổ phụ giành được giang sơn, tiếp đó lại trợ giúp phụ hoàng kiến quốc lập nghiệp, hai con trai cũng là do hắn bồi dưỡng thập phần xuất sắc, không nghĩ tới hắn bồi dưỡng tôn nữ cũng đặc biệt như thế.

“Điện hạ, không bằng bây giờ thiếp thân bồi ngài chơi cơ được không?” Khi nhìn đến phía bên trái thì phía sau truyền đến thanh âm của Tương Như Nhân, quay đầu lại nhìn cạnh cửa sổ đã dọn xong một bàn cờ, các viên trắng đen đã được đặt ở hai bên. Tô Khiêm Dương cất bước đi qua, trực tiếp ngồi xuống bên cờ đen, Tương Như Nhân vuốt một chút làn váy, ngồi xuống theo.

Cầm quân cờ êm dịu trong tay, trên mặt Tô Khiêm Dương thêm chút hiền hoà, ngẩng đầu ý bảo nàng trước đi trước.

Tương Như Nhân cầm lấy một viên đặt lên bàn cờ, Tô Khiêm Dương đáy mắt hiện lên một chút hứng thú, theo sau hạ xuống một viên rồi hỏi chuyện giá sách, “Làm sao lại thích xem Chu quốc du ký thư? “

Tương Như Nhân ngẩng đầu, cười trả lời, “Thần thiếp có chút sở thích, thường ngày dù là luôn phải ở trong nhà nhưng đối với thế giới bên ngoài thì có chút hiếu kỳ.” Nàng đây là chưa mang ra hết toàn bộ sách yêu thích, nếu toàn bộ đều bày ra đây thì một cái giá làm sao đủ.

Là thật sự thích xem hay vì hắn mà ra vẻ, Tô Khiêm Dương hỏi thêm vài câu liền biết, vô tình trong lúc Tô Khiêm Dương cùng nàng nói về Chu quốc du ký, cờ cũng đã đánh được nửa ván.

Cũng chính là tùy ý cúi đầu liếc mắt nhìn, Tô Khiêm Dương phát hiện trên bàn cờ số lượng cờ đen vơi đi khá nhiều, quân đen có xu thế sắp sửa thua trận.

Thú vị nơi Tô Khiêm Dương đáy mắt càng đậm, xem ra là hắn khinh thường nàng, cầm lấy một quân cờ đặt xuống, thái độ nghiêm túc hơn.

Tương Như Nhân khóe miệng gợi lên chút cười, nếu muốn hiểu biết nhiều hơn về ai đó thì chơi cờ là một biện pháp rất tốt, thấy thái tử nghiêm túc, liền cũng trịnh trọng hơn, không có ý muốn nhường...

Bất tri bất giác nửa canh giờ trôi qua, trên bàn cờ không còn lại mấy quân cờ, Tô Khiêm Dương ngẩng đầu, lúc này xem Tương Như Nhân thần sắc có chút thưởng thức, nữ tử có thể cùng hắn đánh cờ tới mức này, nàng là duy nhất.

Đúng lúc Thanh Thu hầu hạ bên cạnh bưng trà lên, dọn bàn cờ đi, Tô Khiêm Dương tay cầm chén trà nhìn nàng hơi có chút tựa vào kia, hứng thú chưa tan, “Kỳ nghệ không tầm thường.”

Tương Như Nhân từ trên tháp đứng lên, hướng phía hắn hành lễ, cũng hề không khách khí nhận lời khen “Đa tạ điện hạ khích lệ.”

Tô Khiêm Dương phảng phất là thấy được một con mèo, giữa lười nhác mang theo một ít kiêu căng, nhìn như với ngươi tâm phục khẩu phục, rồi lại lộ ra chút kiệt ngạo không lùi, khiến ngươi không ngừng muốn đi tìm tòi, chinh phục.

Tâm động thủ động, Tô Khiêm Dương trực tiếp đưa tay kéo Tương Như Nhân vào trong lồng ngực mình, chỉ nghe thấy một tiếng thở nhẹ, cúi đầu nhìn lại, người trong ngực mặt kia đã đỏ lên thành màu tôm chín, nơi nào còn có nửa phần bộ dáng vừa nhận lời khen thì kiêu ngạo đâu.

Không khỏi khiến Tô Khiêm Dưng lòng càng thích thú, nở nụ cười.

Chuyện nam nữ đối với nàng mà nói vốn là rất xa lạ, nghe tiếng cười kia của hắn, Tương Như Nhân đỏ mặt dứt khoát ở trong ngực hắn không đứng dậy, xấu hổ nhắm hai mắt lại, thật khi dễ người a.

Bọn Thanh Thu vào lúc Tô Khiêm Dương cười liền lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tương Như Nhân đang nghĩ làm thế nào đứng lên, bên tai liền bay tới thanh âm lạnh lùng của hắn “Là muốn bản điện hạ ôm ngươi đi qua sao? “Rõ ràng cảm giác được người trong lồng ngực mình cứng đờ, Tô Khiêm Dương không đùa nàng nữa, buông lỏng tay ra, Tương Như Nhân mới từ trong ngực hắn đứng lên, đỏ mặt lui lại mấy bước.

Bị đùa giỡn!

Lúc này đêm đã khuya...

Ngày thứ ba lại mặt, Tương Như Nhân sáng sớm dậy đi thỉnh an thái tử phi trước, trở lại Linh Lung các,Hứa ma ma các nàng đã thu thập xong, một bên Tử Yên hướng phía cửa nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, “Thái tử điện hạ không cùng tiểu thư trở về sao? “

Thanh Thu véo nàng một chút, ánh mắt cảnh cáo nàng không được nói thêm gì nữa, Tương Như Nhân quay đầu lại liếc nhìn nàng, giọng nói bình thản, “Đó là đãi ngộ mà thái tử phi mới được hưởng! “

Tử Yên cúi đầu đứng ở phía sau Thanh Thu, nàng cho rằng hai ngày này tiểu thư cùng thái tử điện hạ sống chung hòa hợp như thế, thái tử sẽ phải bồi tiểu thư cùng nhau trở về mới đúng.

Tương Như Nhân cũng biết nha đầu kia là đang vì mình bất bình, nhưng quy củ chính là quy củ, có những thứ là sẽ không thay đổi.

Ra khỏi thái tử phủ, chưa qua một canh giờ đã đến Tương phủ, ở cửa Tương phu nhân đã đứng chờ từ sớm, thấy nữ nhi khí sắc không tệ, Tương phu nhân yên tâm rất nhiều.

Buổi trưa lúc ăn cơm người không nhiều lắm, Tương lão gia tử bọn họ một bàn, Tương Như Nhân theo mẫu thân cùng người Nhị phòng ngồi một bàn.

Lý thị ngồi đối diện Tương Như Nhân thường hay ngẩng đầu nhìn nàng, một mặt cúi đầu cùng Tương Tâm Tuệ nói gì đó.

Cơm nước xong, Thiệu thị muốn dẫn Tương Như Nhân quay về viện của mình nói chuyện riêng một lúc, mới ra khỏi cửa sảnh, Lý thị mang theo ba nữ nhi đi ra từ một cửa khác, vừa vặn đụng mặt.

“Ta nói bây giờ thế nào kỳ quái như thế, nguyên lai là thái tử cũng không đến, nữ nhi xuất giá ba ngày lại mặt, làm sao có thể không có con rể bên cạnh? “ Lý thị nhìn Tương Như Nhân, trong giọng nói có vài phần hả hê, miệng còn tiếp tục nói gả con tốt hay không cũng phải xem ba ngày lại mặt con rể có về hay không.

Tương Như Nhân đối với Nhị thẩm không hiểu chuyện này cũng chẳng cho sâc mặt tốt “Nhị thẩm đúng là hồ đồ đi, thái tử cũng là có thể tùy ý bố trí sao, ta khuyên ngươi hãy quản cái miệng này cho tốt, ăn sai thì không lo nhưng nói sai thì đến lúc đó không ai cứu được ngươi.”

Lý thị thấy nàng khí thế còn cường ngạnh như vậy, muốn nói lại hai câu thì thấy tiểu nữ nhi của bản thân, Tương Tâm Viện vẻ mặt vui mừng nhìn Tương Như Nhân, trong lòng giận, kéo nàng qua vỗ một cái vào gáy, “Cười cái gì!”

Một cái vỗ bất ngờ ngày khiến Tương Tâm Viện bị hù dọa, nàng đỏ mắt ủy khuất nhìn Lý thị, không rõ mẫu thân vì sao bỗng nhiên nổi giận với mình.

Thiệu thị nhìn không được “Đệ muội, ngươi sao lại trú giận lên hài tử, xem xem đã dọa nó sợ rồi kìa. “

Lý thị đánh xong liền hối hận, con gái của mình nàng tất nhiên đau lòng, nhưng nghe Thiệu thị như thế khuyên nhủ, trong đầu chính là tràn đầy không vui, “Ta thích quản thế nào là chuyện của ta.” Dứt lời, kéo Tương Tâm Viện trưcj tiếp đi về viện của mình.

Nghe Tương Tâm Viện một đường khóc nức nở đi xa, Thiệu thị có chút lo lắng nói với Tương Như Nhân, “ Nhị thẩm ngươi tính tình chính là nóng nảy như vậy, Tâm Viện cũng đã mười tuổi, làm sao có thể nói đánh là đánh.”

Tương Như Nhân nở nụ cười, “Mẫu thân, ngài còn thay nàng lo lắng, ba nữ nhi nàng quý như sinh mạng, thế nào nỡ đánh, không chừng mang về dỗ thế nào ấy chứ.”

Thiệu thị nghe nàng nghĩ như thế, cũng cười theo, “Ba hoa, không có quy củ.”

Tương Như Nhân không nhận, đối với Nhị thẩm nàng thật đúng là tôn trọng không nổi, là người không hiểu chuyện, lại dưỡng nữ nhi cũng giống nàng ta, may là các nàng tốt số, không phải là đích tôn, cũng không cần gả cho người phức tạp, cả đời như thế an an ổn ổn, tự có người ở đằng trước vì các nàng hộ giá hộ tống, nhưng các nàng lại còn không biết đủ...

Buổi tối, Tương Như Nhân từ trong viện Tương lão gia tử đi ra, tản bộ từ từ quay về Tạ Thủy các.

Khi đến cửa Tạ Thủy các, trên một con đường khác Tương Cảnh Nhạc đang vội vã đi tới, nhìn thấy nàng mở miệng, “Ngươi tìm ta?”

Tương Như Nhân gật đầu, hai người đi vào đình trong Tạ Thủy các, Thanh Đông chuẩn bị xong nước trà đã bưng lên.

Tương Cảnh Nhạc mới vừa từ bên ngoài trở về, có vẻ vội vội vàng vàng, cầm lấy chén trà uống một ngụm, “Thái tử đối tốt với ngươi chứ?”

Tương Như Nhân tiếp nhận Thanh Thu đưa lo sưởi tới, “Tốt, ta là phi tử của hắn, hắn làm sao sẽ đối với ta không tốt đây. “ Này người trong phủ thái tử, không có ai lại nói thái tử không tốt.

Tương Cảnh Nhạc gật đầu, “Vậy là tốt rồi, ngày hôm qua đi bắc thành, biết ngươi hôm nay trở về, buổi chiều ta liền không ngừng vó ngựa chạy về.”

Từ khi Tương lão gia tử phân phó để Tương Cảnh Nhạc theo học giải quyết công việc vặt trong tộc, Tương Cảnh Nhạc không còn nhàn rỗi, nhưng cuối năm sau tháng sáu vào Hàn Lâm Viện, lúc đó mới thật là bận rộn.

“Nhị ca, sau này ngươi phải so với đại ca càng nỗ lực học mấy thứ này.”

“Nói cái gì ngốc vậy, sau này nhà ta đều là giao cho đại ca quản, ta chỉ là ở bên hiệp trợ, nói thế nào cũng là nên đốc xúc đại ca hảo hảo nỗ lực chứ. “ Tương Cảnh Nhạc cười a a, đối lời của nàng không lưu ý lắm.

Tương Như Nhân thở dài một hơi, “Lẽ nào ngươi không nghe ra được ý tứ tổ phụ sao? “

Tương Cảnh Nhạc còn cho là nàng nghĩ quá nhiều, nhưng nhìn đến trên mặt muội muội thần sắc ngưng trọng, nụ cười kia trên mặt cũng thu liễm, “Ngươi là nói lời tổ phụ nói hôm trừ tịch?” Tương Cảnh Nhạc bản thân châm chước vài phần, “Nhưng không phải là vì để ta trợ giúp đại ca sao? “

“Dùng phương pháp gì để trợ giúp đại ca chẳng được, vì sao phải trước mặt mọi người chỉ điểm ngươi, nhị ca, bất luận tổ phụ trong lòng rốt cuộc cân nhắc cái gì, ngươi theo phụ thân, nhất định là phải toàn lực mà học, có lẽ ngày sau, Tương gia này không sẽ giao cho đại ca.”

Tương Cảnh Nhạc bị lời của nàng hù không ít, nhiều năm như vậy đại ca vẫn được cho là tộc trưởng kế nhiệm mà bồi dưỡng, sau này sẽ là nhận lại từ phụ thân, làm sao có thể nói buông ra như thế, nhưng Tương Cảnh Nhạc rất rõ ràng, muội muội sẽ không bao giờ đem chuyện này ra nói giỡn, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới.

“Đại ca cũng không có làm chuyện gì để tổ phụ thất vọng, có phải ngươi lo lắng nhiều quá rồi không? “ Tương Cảnh Nhạc trái lo phải nghĩ như cũ nghĩ khó tin, Tương Như Nhân chậm rãi phun ra một cái tên, “Kỳ Tố Như.”

“Nàng ta không phải đã xuất giá, cũng là Lục thế tử phi rồi, sao còn liên quan gì tới đại ca chứ!“. Ấn tượng Tương Cảnh Nhạc đối với Kỳ Tố Như cũng chỉ là dáng vẻ nàng nhu thuận cười tủm tỉm.

Tương Như Nhân hừ một tiếng, “Nàng ta đã xuất giá, nhưng vẫn tác động đến tâm tư của đại ca, tương lai giả sử có cái gì vạn nhất, lẽ nào Tương gia chúng ta lại bị nàng nắm mũi dẫn đi sao, đại ca tâm tính như vậy làm sao có thể không khiến tổ phụ thất vọng, hắn tưởng giấu diếm được, nhưng trên dưới Tương phủ này có thể giấu diếm tổ phụ việc gì?”

Nữ nhân kia có bao nhiêu khả năng Tương Cảnh Nhạc không biết, nhưng nghe nói cũng không ít, từ cổ chí kim thua ở trong tay nữ nhân còn ít sao, nếu đại ca thật là một người hồ đồ, đừng nói tổ phụ lo lắng, chính là hắn nghe cũng thấy không đáng tin cậy.

Tương Như Nhân thấy hắn nghe hiểu được, trong giọng nói tăng thêm vẻ khẩn thiết, “Xem như là ta nghĩ quá nhiều cũng được, ta đã gả vào phủ thái tử, sự tình trong nhà, nếu nhị ca không quan tâm thì còn có thể dựa vào ai đây?”...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.