Phù Dung Giang Hồ

Chương 9: Lấy máu lần thứ chín: Nghệ thuật nói chuyện của người địa cầu




- Điện hạ, kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ?

Hổ Si đứng lên hỏi.

- Rời khỏi nơi này, ta nghĩ hiện tại cao thủ Thần Lang giáo hẳn là sắp đuổi tới rồi!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Thế nhưng nơi này cách biên quan còn có mấy trăm dặm, chúng ta chưa chắc có thể tránh được sự truy kích của Thần Lang giáo.

Hổ Si nói. Thế lực Thần Lang giáo như vậy, tất nhiên sẽ có Linh thú phi hành, hơn nữa ba người Lý Lân đã mất ngựa thay đi bộ, tốc độ đi muốn nhanh cũng chẳng nhanh được.

- Chúng ta tạm thời bỏ qua chuyện lên phía Bắc, mà lập tức xuôi về phía Nam, sau đó tìm kiếm một nơi để bế quan.

Lý Lân trầm giọng nói. So với việc lập tức lên biên quan phía Bắc, Lý Lân càng cần một nơi để bế quan hơn. Dù sao trong cơ thể trấn áp lượng lớn chân khí, không lợi dụng để trùng kích huyệt đạo thì thật sự là đáng tiếc.

- Thuộc hạ đã biết!

Hổ Si gật gù, nhẹ nhàng đặt Hổ Âm lên vai mình. Lý Lân một tay mang theo hai tên Cửu phẩm Võ tông, một tay nhấc lấy Kim trưởng lão, triển khai thân hình chạy tới phía Nam.

Sau nửa canh giờ, một bóng đen xuất hiện trên bầu trời, một con Kim Mao Kền Kền cấp hai bị thuần hóa hạ xuống chiến trường nơi Lý Lân mai phục. Hơn mười vị cao thủ Thần Lang giáo nhảy xuống từ trên lưng nó.

- Chúng ta tới chậm, kẻ địch đã đào tẩu!

Một tên trung niên trên người mặc trang phục Đường chủ của Thần Lang giáo, có dáng người cao ngất với hai hàng lông mày màu trắng bạc hiếm thấy trầm giọng nói.

- Tần đường chủ, Hoàng tử Đại Đường thật sự lợi hại như vậy sao? Thậm chí ngay cả Kim trưởng lão Tam phẩm Vương Tọa cũng có thể bắt giữ.

Trưởng lão Thần Lang giáo đi theo hắn nói. Tên Trưởng lão Thần Lang Giáo này cùng Kim trưởng lão giống nhau, đều có tu vi Tam phẩm Vương Tọa. Chính là bởi vì rõ ràng thực lực của Tam phẩm Vương Tọa, cho nên càng không thể tin một tên Võ tông lại có thể làm lật đổ một Tiên Thiên cao thủ Vương Tọa.

- Căn cứ vào lời của kẻ chạy được về, Hoàng tử Đại Đường nắm trong tay một loại tấm võng lớn màu trắng, không chỉ ẩn chứa kịch độc, mà độ bền bỉ ngay cả Tam phẩm Vương Tọa đều khó có thể kéo đứt. Kim trưởng lão chính là không cẩn thận trúng phải mai phục của hắn, mới có thể bị bắt giữ. Chỉ là bản tọa thật sự rất tò mò, Hoàng tử này là làm thế nào giết chết Kim trưởng lão. Cho dù có loại tấm võng lớn màu trắng này, lấy thực lực Võ tông của tên Hoàng tử Đại Đường này cũng không thể uy hiếp được sinh mệnh của Kim trưởng lão.

Tần đường chủ không giải thích được nói.

- Báo cáo đường chủ, Tổng cộng có ba mươi ba thi thể, ngoại mười hai người chạy trở về thì còn có ba người mất tích.

Một tên Bát phẩm Võ tông bẩm báo.

- Người mất tích là ai?

Tần Đường Chủ hỏi với thần sắc khó coi.

- Là Kim trưởng lão cùng hai vị hương chủ Mã Trần dưới trướng. Hiện trường cũng chưa từng phát hiện loại tấm võng lớn màu trắng kia, rõ ràng đã bị kẻ địch mang đi.

- Đáng chết, có phát hiện tung tích của Hoàng tử Đại Đường hay không?

- Từ thi thể đến xem, người bị giết đều là người của chúng ta. Hơn nữa chúng ta đã tìm khắp cả bốn phía, nhưng vẫn không phát hiện dấu vết lưu lại của kẻ địch.

Tên cao thủ Thần Lang Giáo này sắc mặt khó coi nói.

- Tìm! Đào sâu ba thước cũng phải đem bọn họ tìm ra cho ta.

Tần Đường chủ lớn tiếng nói.

- Vâng!

Một nhóm mười mấy người lập tức phân tán ra bốn phía bắt đầu tìm kiếm .

- Đường chủ, ta cảm thấy bọn họ nhất định là đã chạy trốn. Dù sao nơi này cách biên quan chỉ có ba trăm dặm, chỉ cần bọn họ ra khỏi Hắc Thủy Vực là coi như an toàn.

Trưởng lão Thần Lang Giáo đi theo bên người Tần đường chủ mở miệng nói.

- Lời đó mặc dù không sai, nhưng tiểu tử kia không có thú cưỡi, dựa vào hai cái chân căn bản là trốn không được xa, bọn chúng sẽ dễ dàng đi theo phía Bắc như vậy sao?

Tần đường chủ trầm tư nói.

- Bất kể như thế nào, chúng ta vẫn là cần phải truy kích theo hướng biên cảnh phía Bắc! Căn cứ tin tức chúng ta lấy được ở phủ Tổng đốc tại Hắc Thủy vương thành, chuyến đi này của Hoàng tử Đại Đường là phụng mệnh lên phía Bắc nhập lính biên phòng, hắn chắc chắn không dám chống đối hoàng mệnh. Hơn nữa Kim trưởng lão cùng hai vị Hương chủ Mã Trần mất tích kia hiện tại hẳn là chưa chết! Bọn họ chắc là lợi thế để Hoàng tử Đại Đường đàm phán với chúng ta.

Tên trưởng lão này mở miệng nói.

- Có lý! Lý trưởng lão, ta để lại một nửa người cho ông... Hãy cẩn thận tìm kiếm bốn phía nơi đây xem có manh mối gì hay không. Những người còn lại theo ta đuổi tới phía Bắc. Hiện tại Chưởng giáo đã nhận được tin tức. Nếu như húng ta không thể đem Đại Đường Hoàng tử bắt trở về, vậy thì e là khó tránh khỏi một trận đòn roi.

Trần đường chủ trầm giọng nói.

- Làm như thế là tốt nhất, như vậy cho dù Hoàng tử Đại Đường có chắp cánh cũng trốn không thoát được. Chúng ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Lý trưởng lão gật đầu, đối với thủ đoạn của Chưởng giáo Dư Thương Hải hắn e ngại phát ra từ trong xương.

Kim Mao Kền Kền mang theo mười tên cao thủ Thần Lang giáo bay về phía Bắc, Lý trưởng lão dẫn theo số người còn lại không ngừng mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Sau một canh giờ, thân hình to lớn của Kim Mao Kền Kền bay trở lại, Tần đường chủ với sắc mặt tái xanh nhảy xuống.

- Đường chủ? Không đuổi theo kịp sao?

Lý trưởng lão sắc mặt thay đổi, thấp giọng hỏi.

-Không phải là không có đuổi theo, mà là căn bản không có phát hiện hình bóng của tiểu tử kia. Dọc theo con đường này đội buôn đều bị bản tọa tiêu diệt, nhưng cũng chưa từng phát hiện được chút manh mối nào.

Tần trưởng lão sắc mặt âm trầm có thể nhỏ xuống nước. Lấy tốc độ phi hành của Kim Mao Kền Kền, ba trăm dặm bất quá chỉ cần nửa canh giờ. Hơn nữa vì để cẩn thận đạt được mục đích, hắn còn lẻn vào biên quan Phí thành, nhưng cũng không phát hiện được manh mối Hoàng tử Đại Đường trở về. Hắn rất nhanh rõ ràng chính mình đã đuổi sai phương hướng, bởi vậy vô cùng lo lắng đuổi trở lại.

- Không có? Lẽ nào tiểu tử kia đi theo hướng khác rồi?

Lý trưởng lão sắc mặt cũng trong nháy mắt trở lên khó nhìn.

- Các ngươi cũng không có phát hiện được tung tích sao?

Tần đường chủ hỏi.

- Phạm vi mấy chục dặm này đều bị chúng ta lật tung, nhưng vẫn không có tung tích lưu lại của tiểu tử kia, ta đoán trong bọn họ có một cao thủ ẩn dấu tung tích. Đường chủ, chúng ta hiện tại chỉ có thể xin chỉ thị của Chưởng giáo, điều động Kim Nhãn Điêu, tìm kiếm phạm vi trăm dặm, ta đoán tiểu tử này khẳng định vẫn còn ở bên trong trăm dặm này.

Lý trưởng lão trầm giọng nói.

- Cũng chỉ có như thế. Đem diều hâu mang tới, chúng ta lập tức liên hệ với Chưởng giáo!

Trần đường chủ tưnghĩ ngợi một phen, cảm thấy hiện nay đây là biện pháp duy nhất.

Tại chiến trường sáu mươi dặm phía Bắc, Lý Lân cùng Hổ Si nhanh chóng đi về phía trước, Hổ Si ở phía trước, Lý Lân ở phía sau. Lý Lân vốn xách theo ba người trong tay kia đã chuyển đến trong tay Hổ Si. Lấy sức mạnh của Hổ Si, xách theo ba người ở thêm muội muội Hổ Âm cũng không ảnh hưởng gì tới hành động của hắn. Mà Lý Lân sở dĩ tay không ở phía sau, chính là vì xóa đi tất cả vết tích đi tới do hai người tạo thành. Đồng thời từ trong tay tung ra bột phấn màu xanh biếc, che đậy đi tất cả mùi trên người hai người bọn họ.

Ưm một tiếng, Hổ Âm tỉnh lại.

- Ca ca, vừa rồi muội bị làm sao vậy?

Hổ Âm có chút mờ mịt.

- Muội bị sát khí do Thánh vật sinh ra đánh ngất, đều là ta không tốt, không để cho muội lui lại.

Hổ Si nhỏ giọng nói, trong tiếng nói tràn đầy áy náy.

- Cái này cũng không trách được huynh, là chính muội vì hiếu kỳ mới đi lên. Ca ca, Thánh vật của gia tộc chúng ta rốt cuộc là thứ gì?

Hổ Âm tò mò hỏi.

- Nếu như ta không đoán sai đây hẳn là xương sọ của một con Bạch Hổ vô cùng kinh khủng. Về phần tại sao thành Thánh vật của gia tộc các ngươi, ta lại không đoán ra được.

Lý Lân xen miệng.

- Điện hạ, trong tộc chúng ta cũng có loại suy đoán này. Nhưng nếu như đây là xương sọ của Linh thú cấp cao Bạch Hổ, sẽ không nhỏ như vậy mới đúng. Dường như xương sọ của con cọp bình thường cũng so với thứ này lớn hơn rất nhiều.

Hổ Âm rất là không rõ hỏi.

- Thực lực của Linh thú và thân thể to nhỏ cũng không có quan hệ gì. Ngươi xem Linh miêu bé tí xíu này, khí tức trên người rất yếu, thế nhưng tốc độ lại kinh khủng đến đáng sợ, tất cả cao thủ dưới Tiên Thiên đều khó mà tổn thương nó mảy may. Này đã coi như là thủ đoạn của Linh thú cấp hai. Nhưng ngươi xem thân ảnh của nó, từ lúc sinh ra đến bây giờ bất quá dài từ nửa thước đến một thước.

Lý Lân sờ sờ Linh miêu trên đầu vai, nói.

- Ngao —— !

Linh miêu tựa hồ rất hưởng thụ cái xoa của Lý Lân, rất là lấy lòng kêu một tiếng.

Hổ Âm thấy thế thì rất muốn đem Linh miêu ôm vào trong ngực tùy ý âu yếm. Đáng tiếc, bất luận Hổ Âm làm sao dụ dỗ, Linh miêu căn bản không theo ý của nàng. Ngoại trừ lời của Lý Lân, những người khác nói nó chưa bao giờ nghe. Điều này làm cho Hổ Âm vẫn mè nheo đòi Lý Lân tìm cho nàng một con.

Chạy được mười mấy dặm, một toà sơn mạch cao lớn xuất hiện ở trước mắt của hắn.

- Đi! Chúng ta đi tới đó!

Lý Lân trầm giọng nói, hắn cũng chạy lên ngọn núi này trước tiên. Ngọn núi này cao tới cao mấy ngàn mét, đứng ở dưới chân núi nhìn lên không thấy đích. Ở trên ngọn núi này có rất nhiều vách cheo leo, trong đó một số tổ chim to bằng nắm tay nằm trên vách đá dựng đứng.

Lý Lân nhìn ba cái động chim hiện lên sắp xếp hình chữ phẩm, lỗ tai tỉ mỉ lắng nghe, khuôn mặt lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.