Phù Dung Giang Hồ

Chương 61: Lấy máu lần thứ năm bảy: Trên tinh cầu này, người đàn ông đầu tiên gặp em là tôi




Rống ——!

Ám Ảnh khẽ gầm nhẹ, ánh mắt hổ tràn đầy tự tin nhìn Lý Lân, tựa như muốn nói, cứ yên tâm, hết thảy để ta lo!

- Chờ sau khi trận chiến này kết thúc, bản hoàng tử sẽ tụ tập tinh lực để giúp ngươi đột phá tam giai, lúc đó ngươi có thể luyện hóa được yết hầu, chúng ta có thể dùng ngôn ngữ để trao đổi rồi.

Lý Lân cười cười.

Tinh thần của Ám Ảnh lên cao, hận không thể ngửa mặt lên trời mà cười. Nó biết trong không gian giới chỉ của Lý Lân không có thiểu thịt linh thú, mặc dù mấy thứ đó khó có thể giúp nó phá tan bình cảnh tam giai, trở thành tứ giai Thú Vương, nhưng chỗ đó cũng đủ một khoản tích lũy thâm hậu rồi.

Mặt đất truyền tới âm thanh chấn động, đám Thương Lang chạy tới trong một tiết tấu vững vàng, phải có vài chục vạn Lang kỵ đang tới cho nên sát khí ngập trời, đủ khiến cho người ta phải sợ hãi.

- Thác Bạt Hàn còn có năng lực hơn ta tưởng, ta vốn chỉ nghĩ hắn có thể kiên trì được một khắc cho chúng ta đã là nghịch thiên rồi. Không nghĩ tới có thể kéo dài tới gần nửa canh giờ mới có Lang kỵ binh truy đuổi. Nếu như vậy thì đám bộ binh cũng có thể tìm được chỗ ẩn thân rồi. Vệ quân am hiểu việc ngụy trang, cho dù là tên lính nào cũng phải học cách che dấu mùi của bản thân trong rừng rồi. Cho dù là cái mũi linh mẫn của Thương Lang cũng khó có thể tìm được.

Lý Lân phát ra mấy đạo cấm chế, giải trừ cấm chế lực lượng ẩn dấu bên trong cơ thể của Ám Ảnh.

Rống….!

Thân thể Ám Ảnh nhanh chóng lớn lên, chỉ trong vài giây ngắn ngủi thôi mà miệng sơn cốc đã xuất hiện một con hắc hổ dài mười mấy trượng. Một đôi cánh trắng noãn vươn ra khiến cho cả người nó thoạt trông tà dị nhưng lại cường đại.

Bách thú chi Vương vừa phát ra khí tức thì đám Thương Lang đang xông lên phía trước mềm nhũn cả hai chân, toàn bộ thân thể xụi lơ đi, hung hăng ném đám Lang kỵ sĩ đang gào thét xuống đất.

Trong một nháy mắt này, tất cả khung cảnh đều thu vào trong mắt Lý Lân, so sánh với khí thế mạnh mẽ của vài chục vạn Lang kỵ thì kiếp trước chỉ có dùng đạn, bom giết người, khung cảnh chiến đấu không thể bì được.

- Cao giai linh thú, sao nơi này lại có cao giai linh thú đây?

Tiếng hoảng sợ vang lên trong đội ngũ, đám Lang kỵ binh đang lao lên đột nhiên ngừng lại khiếp sợ.

Đám Lang kỵ binh ở trước bỗng dưng dừng lại, nhưng đám Lang kỵ đang chạy phía sau thì không dừng. Trong chốc lát, đám Lang kỵ liền biến thành một phiến loạn quân, đa số Lang kỵ binh đụng nhau, người kêu sói tru, thực là thê thảm vô cùng.

Rống ——!

Tiếng rống của Ám Ảnh có ẩn chứa huyết mạch uy áp, cho nên chỉ cần nó truyền ra là đám Thương Lang đang lao tới liền có thể cảm nhận được. Đại quân đang vọt đi đột nhiên dừng hết lại, lệ khí trên người vài chục vạn Thương Lang bỗng yếu dần đi, đám Thương Lang cũng bắt đầu sợ hãi nơm nớp, mặc cho kỵ sĩ thúc giục ra sao thì chúng cũng không chịu tiến lên dù chỉ một bước.

Thương Lang mặc dù là bán linh thú, nhưng ở trong thiên nhiên rộng lớn thì đám Linh thú cấp ba cũng không dám tùy tiện trêu chọc chúng nó. Bởi Thương Lang trong tự nhiên đều là sống thành đàn, mà số lượng lại nhiều kinh người, lại còn có được sự thống lĩnh của Lang Vương, chúng có thể dùng chiến thuật biển người. Vì có huyết mạch bán linh thú nên trí tuệ chúng hơn xa nhũng loài dã thú khác, nhiều lúc, số lượng có thể bù cho chất lượng, nên đại tộc đàn Thương Lang cũng đủ để đối đầu với cao giai linh thú rồi.

Nhưng tình huống bây giờ có chút bất đồng, mặc dù Hắc Lang hoàng triều có gần năm mươi vạn Lang kỵ binh, tức là có gần năm mươi đầu Thương Lang hùng tráng, nếu như ở trong hoang dã thì tộc đàn lớn như thế đã đủ để khiến cho Vương Thú cấp bốn đỉnh cao phải bỏ chạy rồi. Nhưng đám Thương Lang này lại không phải là hoang dã, mà là do con người thuần hóa, khí thế hung lệ so với Thương Lang hoang dã chênh lệch rất lớn. Hơn nữa lại thiếu một đầu Lang Vương để lãnh đạo, phân ra năm bè bẩy mảng tất nhiên khó có thể thể hiện được sức chiến đấu mạnh mẽ.

Lý Lân rất hài lòng, huyết mạch cấp bậc của linh thú thực bất phàm, sử dụng tốt chính là một dạng chiến lực khủng bố, Thương Lang bị uy hiếp có khác nào đã chặt chân của đám Lang kỵ binh, Vệ quân cũng có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian hơn để chạy trốn.

- Làm tốt đấy!

Lý Lân cười tán thưởng.

Ám Ảnh gầm nhẹ một tiếng, trong thanh âm tràn đầy sự hưng phấn. Nó cũng không nghĩ tới mình lại trâu như vậy, đây chính là vài chục vạn Thương Lang nha! Cho dù là một đám ô hợp nhưng nếu hy sinh liều chết thì cũng đủ để xử nó rồi.

- Rống….

Ám Ảnh giương cánh lên, bay tới trên đám Lang kỵ binh, tiếp tục tặng cho chúng một tiếng gầm tràn ngập uy nghiêm vương giả, vang vọng tứ phương. Vốn đám Thương Lang đã khẩn trương nay càng thêm loạn, có nhiều nơi đã xuất hiện cảnh Thương Lang ném kỵ sĩ trên lưng xuống rồi phát động công kích, thậm chí xu hướng phát sinh tình huống này càng thêm nghiêm trọng.

Lý Lân cũng không nghĩ tới Ám Ảnh lại có bản lĩnh như thế, nếu như nó thật sự có thể khống chế được vài chục vạn Thương Lang thì chính mình có thể mượn được lực lượng này để quét ngang phương bắc rồi. Có thể bắt cái tên Đại thái tử của Thần Lang hoàng triều Đế Quốc Uy kia đạp cho một trận, nhìn cái bộ dạng cái gì cũng nắm trong tay của hắn khiến cho Lý Lân rất ư là khó chịu.

Cách Lang kỵ binh vài dặm, một con Đại Tích Dịch cấp hai dày đặc lân giáp sau khi nghe tiếng hổ gầm thì bắt đầu ngừng lại không chịu tiến, trên khuôn mặt dữ tợn đầy vẻ kiêng kỵ và do dự.

- Đáng chết, đây là chuyện gì?

Trên lưng Đại Tích Dịch có mấy đạo thân ảnh, kẻ cầm đầu đúng là tên Đại thái tử Thần Lang hoàng triều khí thế bức người, Đế Quốc Uy. Ở phía sau hắn là ba vị thái tử của Tam đại lang quốc, cùng với vị trung niên kiếm khách lúc nào cũng bình tĩnh.

- Một con Linh thú cấp ba đang ngăn cản đường tiến của đám Lang kỵ, rất nhiều Thương Lang bị nó không chế nên phát động công kích với Lang kỵ sĩ.

Trung niên kiếm khách thản nhiên lên tiếng, cho dù là Linh thú cấp ba thì chiến lực cũng chỉ bằng với Nhất phẩm Vương Tọa mà thôi, đối với thần bí trung niên thì chẳng khác gì cái rắm hết. Duy nhất có một điều khiến cho hắn ngạc nhiên chính là đầu hắc hổ này lại có thể bỏ qua được sát khí thấu xương do vài chục vạn Lang kỵ tạo nên. Thứ khí thế đó không phải là Linh thú bình thường có thể có được.

- Linh thú cấp ba sao? Chết tiệt, không phải chỉ là một con Linh thú cấp ba nho nhỏ thôi sao! Lệnh cho đại quân xử nó đi!

Đế Quốc Uy quay lại hô lớn với Thác Bạt Hàn.

- Vâng thưa Đại thái tử!

Thác Bạt Hàn không dám chậm trễ, quay qua tên tướng quân của Hắc Lang hoàng triều đang cưỡi Thương Lang đi phía sau Đại Tích Dịch mà ra lệnh.

- Mau ra lệnh cho Lang kỵ binh, cắt đầu Linh thú cấp ba kia đi!

Theo mệnh lệnh của Thác Bạt Hàn, Lang kỵ binh dần dần ổn định lại trận hình, ngay sau đó là một trận mưa tiễn thẳng lên Ám Ảnh đang diễu võ dương oai ở trên bầu trời.

Thần sắc Lý Lân biến đổi, đối mặt với một màn vũ tiễn dày đặc thì thân thể khổng lồ của Ám Ảnh khó có thể né tránh được.

Nhưng kết quả khiến cho Lý Lân hết nói, Ám Ảnh dường như không quan tâm đến những mũi tên bay đến, một tiếng gầm dồn dập truyền tới. Đám Thương Lang ở tuyến ngoài cũng bắt đầu bạo động, ném hết đám kỵ sĩ trên người mình xuống rồi lao vào cắn xé, một mảnh loạn lạc giữa Thương Lang và Lang kỵ sĩ hiện ra. Cùng lúc đó trên bầu trời những mũi tên chạm vào người Ám Ảnh vang lên âm thanh của kim thiết, dường như thân thể của nó không phải là huyết nhục mà được tạo thành từ kim thiết vậy.

- Đây là?

Lý Lân kinh ngạc, hắn sờ đám lông đen trên người Ám Ảnh mới phát hiện ra, ở dưới lớp lông đen đó là một tầng lân giáp tinh mịn. Lân giáp khá là nhỏ, cho nên nếu như không nhìn kỹ thì khó có thể thấy được, nhưng những cái vảy nhỏ này có độ cứng rất cao, nếu không cũng không thể chống lại được màn vũ tiễn dày đặc vừa rồi.

- Trên người hổ lại mọc ra lân giáp? Mày rốt cuộc là làm từ cái gì đây.

Lý Lân thật không biết nói gì nữa.

Mặc dù hắn biết đám Linh thú nơi này đã làm đảo lộn hết thuyết tiền hóa của Đác Uyn khi xưa, nhưng Lý Lân vẫn cảm thán khi gặp phải những thứ giống như Ám Ảnh vậy.

Cảnh đại quân hỗn loạn rơi vào trong mắt của Thác Bạt Hàn, khiến cho hắn khiếp sợ vô cùng, khiến hắn không thể giả ngu trước mặt Đế Quốc Uy nữa, hắn phi thân xuống khỏi Đại Tích Dịch, lớn tiếng ra lệnh với vị Lang kỵ tướng quân.

- Dùng xe bắn đá, nhanh bắn rớt con linh thú kia cho ta!

Tiếng hét của Thác Bạt Hàn khiến cho mọi người chú ý, nếu không hành động nhanh thì Ám Ảnh có thể khống chế càng nhiều Thương Lang hơn, mà tổn thất đối với Lang kỵ binh sẽ lớn dần theo.

Đế Quốc Uy nhìn hắn, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư, còn hai vị thái tử Lang quốc kia thì thể hiện sự vui sướng khi kẻ khác gặp họa. Bọn họ ước gì đám Lang kỵ binh bị con hổ thần bí này giết hết đi, chỉ cần chi bộ đội này có vấn đề thì Hắc Lang hoàng triều sẽ tiếp tục xuống dốc, cuối cùng sẽ biến thành con mồi cho bọn họ.

- Trần sư phụ! Xin ông hãy ra tay, không thể để một đầu súc sinh trì hoãn thời gian quý báu của chúng ta được.

Bản thân Đế Quốc Uy cũng là Tam phẩm Vương Tọa cao thủ, tuy nơi này cách chiến trường khá xa, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tầm mắt của bọn hắn. Bởi đối với đám cao thủ như họ thì trời sáng với tối cũng không có khác nhau lắm, chỉ là với tu vi Tam phẩm Vương Tọa thì khó có thể công kích xa đến như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.