Phù Dung Giang Hồ

Chương 50: Lấy máu lần thứ bốn tám: Bắt được em, tôi sẽ không bao giờ buông tay nữa




Bạch Tố Tố chưa từng gặp qua vị hoàng tử khác, nhưng trong lòng nàng, nam nhân của nàng tuyệt đối là một nam tử kỳ tích, một trượng phu vĩ đại. Người như thế tuy không thể nói là bá vương chi khí, bát phương hào kiệt tụ họp dưới trướng, nhưng là kẻ có tiềm lực. Thậm chí trong lòng nàng thì những vị hoàng tử ngạo khí mười phần căn bản không có bãn lĩnh như là Lý Lân.

- Chuyện này hay là chúng ta cứ chờ điện hạ trở về hãy bàn. Vì sự việc này quá khác thường, về phần có đưa quân về Phí Thành hay không, ta thấy bây giờ còn quá sớm để quyết định.

Nếu như Lý Lân lên tiếng muốn cạnh tranh ngôi vị thái tử, là trợ tá của hắn, Chu Thắng Nam đã bắt đầu lo lắng cho tương lai của hắn. Vệ quân tuy chiến công hiển hách nhưng dù sao lúc này Lý Lân cũng không có ở đây, những công tích này mà tính cho hắn thì hơi gượng ép. Bởi vậy chỉ cần Vệ quân ở lại chiến trường, làm ra càng nhiều thành tích thì Lý Lân mới có thể nhờ vào quân công mà tiến thân, mới có hy vọng với địa vị thái tử.

Bạch Tố Tố gật gật đầu, nàng cũng không lo được lâu dài như thế. Nàng không muốn Vệ quân lui về sau, chỉ mới xét trên góc độ quân sự mà thôi, hiện tại Hắc Sơn lại không có mấy quân Lang kỵ binh, buông tha cơ hội này thực là quá đáng tiếc.

Trong khi hai người thảo luận những vấn đề tiếp theo của Vệ quân khi chiến đấu thì Lý Lân đã tới một chỗ sâu nhất trong rừng rậm phía đông.

- Xuất hiện đi!

Lý Lân dừng ngựa, khẽ hô.

Rống….!

Theo một tiếng hổ gầm nhẹ, một con hổ hình thể khổng lồ, sau lưng có hai cánh trắng, toàn thân màu đen hiện nguyên hình, ánh mắt lưu luyến nhìn Lý Lân.

- Quả nhiên là đứa nhóc ngươi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao ngươi biến thành lớn như vậy?

Lý Lân xuống ngựa, bước tới trước người mãnh hổ màu đen, khẽ vuốt trán nó, trên mặt hiện lên nét cười gượng.

Rống…!

Mãnh hổ chà đầu lên người Lý Lân, ủy khuất kêu, dường như nó cũng không nghĩ tới bản thân ăn tham chút tinh thuần nguyên khí kia lại khiến cho bản thân to ra như vậy.

- Coi như thôi vậy, chuyện đã xảy ra thì phải nghĩ biện pháp giải quyết. Ngươi đã biến thành như vậy, làm sao mang ngươi đi theo đây?

Lý Lân có chút đau đầu, bởi con linh miêu chỉ có một thước khi trước lại biến thành quái vật hơn mười trượng, Lý Lân cũng thấy chết phiền, hình thể lớn như thế sao mà mang vào trong quân nổi.

Rống…!

Cự hổ gầm lớn, trên người một đạo ô quang phóng ra, đôi bạch ngọc chi dực thong thả thu vào trong thân thể, thân thể cũng dần nhỏ lại. Nguyên bản đang dài mười mấy trượng này đã nhỏ hẳn lại, cuối cùng, đến khoảng hai trượng thì dừng, khí tức vẫn thu liễm cũng đột phát, phóng thẳng tới cấp ba đỉnh phong mới ngừng lại.

Lý Lân trợn mắt, há mồm, thu cánh, thay đổi thân thể, đây chính là thiên phú thần thông chỉ có linh thú sở hữu cao cấp huyết mạch mới có. Tựa như Đại Địa Bạo Long Vương chưa có vượt qua Thiên kiếp cấp sáu nhưng lại có thể dùng huyết mạch để hóa nhân hình, chẳng lẽ linh miêu này cũng thuộc dạng lai lịch lớn sao?

Rống…!

Hình thể tuy nhỏ lại, cánh cũng không còn, nhưng khí tức lại không thể ẩn tàng, cứ mạnh mẽ bộc phát khiến cho linh miêu bất mãn vô cùng.

- Linh thú cấp ba đỉnh phong, ngươi rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu chỗ tốt vậy?

Lý Lân cảm nhận được cỗ khí tức uy áp phả vào mặt, khiến hắn phấn kích. Vương thú cấp ba đỉnh phong đã không kém gì Tiên thiên nhất phẩm Vương Tọa rồi. Mà con linh miêu này biến thành mãnh hổ, chỉ là sự tình biến hóa trong hai tháng mà thôi.

Rống…!

Linh miêu bất mãn vô cùng, bởi nó rất khó chịu khi bản thân không thể biến nhỏ như trước.

Mà tuấn mã hắn cưỡi tới đây, sớm đã bị uy áp kinh khủng của linh miêu khiến cho xụi lơ, dù sao đó cũng chỉ là tuấn mã bình thường, làm sao có thể thừa nhận được uy áp của Linh thú cấp ba được.

Lý Lân có chút đau đầu, cho dù nó có thể rút nhỏ thân hình nhiều như thế, nhưng nếu không thể ẩn tàng thực lực sẽ khiến cho mọi người liên tưởng tới một đầu mãnh hổ có cánh. Có thể thay đổi thân hình sẽ tốt cho nhiều phương điện. Dù sao thì Đại Đường giờ không phải Đại Đường trước kia rồi, vô số cao thủ xuất thế, thực lực Nhất phẩm Vương Tọa cũng chưa là gì nữa rồi.

Lý Lân khoanh chân ngồi xuống, ý thức chìm vào Thiên Thư Thú Đạo, hắn muốn tìm phương pháp để giúp linh miêu ẩn tàng thân thể và thực lực. Khoảng thời gian này hắn đều dành tâm tư cho việc luyện hóa ma khí, đối với Thú Đạo và Phong ấn chi đạo vẫn chưa có tìm hiểu sâu. Hơn nữa trong không gian giới chỉ của hắn có một bí điển bị phong ấn, đến giờ hắn cũng chưa có phát hiện ra nó là gì.

Khi ý thức hắn nhập vào Thú Đạo, thiên thư mở ra, nếu như không phải hắn biết đây chỉ là một tờ thì hắn nhất định cho rằng đây là một bộ thần thư đầy đủ.

Thú Đạo vẫn tỏa ra kim quang nhàn nhạt. Chỉ là sau khi cắn nuốt hồn lực của ma hoàng thì càng thêm chân thực. Lúc trước chỉ có một vài chữ, nay đã có thêm nhiều chữ hơn, Lý Lân thầm nghĩ quả nhiên là như vậy, thực lực mình tăng lên đúng là có thể nhìn thấy được nhiều thứ hơn. Thiên Thư cũng thế, có nhiều vật đại bổ cũng có thể cho ra thêm nhiều chữ hơn, Lý Lân lặng lẽ tìm tòi, cuối cùng lộ ra vẻ thất vọng.

Thiên Thư nhắc tới những gì đã không còn là phương pháp khống thú nữa rồi, mà là một loại công pháp tu luyện có thể hút linh mạch thú huyết vào cơ thể mình, luyện hóa khiến mình đạt được thần thông của linh thú. Mặc dù có công pháp không hoàn chỉnh, nhưng hắn cảm thấy thứ này rất tà dị khủng bố, nếu như lưu truyền ra ngoài, ắt sẽ mang lại cho toàn bộ linh thú giới một tai họa ngập đầu. Linh thú có ưu thế hơn nhân loại ở việc khí lực cường hãn với thần thông khủng bố. Nếu thứ này mà bị nhân loại chiếm được, linh thú sẽ không còn đường sống sót nữa.

Lý Lân mở to mắt, nhìn con cự hổ đang ngoan ngoãn ghé mắt nhìn hắn, trên mặt hiện lên vẻ yêu thương.

- Từ hôm nay, ngươi gọi là Ám Ảnh, bóng ảnh trong đêm, thần bí mà cường đại!

Lý Lân vuốt đầu hổ, hắn quyết định phong ấn nó lại, mượn lực lượng của phong ấn thần phù phóng ấn một bộ phận thực lực của nó.

Thực lực Ám Ảnh đã đạt tới linh thú cấp ba đỉnh cao, trí tuệ cũng thông suốt ra nhiều, tuy chưa thể mở miệng nói tiếng người nhưng cũng đã có thể nghe hiểu những gì Lý Lân nói. Đối với việc Lý Lân muốn làm thì khó hiểu, nhưng cũng vẫn ngoan ngoãn để cho hắn phong ấn thực lực của mình xuống còn linh thú cấp hai. Chỉ cần mấy đạo ám chế không áp chế sự tăng trưởng thực lực bản thân là được, Lý Lân thì bực tức bởi linh lực bản thân suýt chút nữa bị phong ấn thần phù hút sạch.

- Mẹ kiếp, không phải là do mình tu luyện thực không biết khổ! Đi thôi, chúng ta về thôi!

Sắc mặt Lý Lân tái nhợt ngồi trên lưng Ám Ảnh, nó có thu cánh lại đã giảm cho hắn biết bao phiền toái, dù sao một con hổ có cánh không phải lúc nào cũng có thể thấy được. Mặc dù hình thể biến hóa nhưng cũng khó có thể dấu được kẻ hữu tâm.

Ám Ảnh tuy đã thu cánh lại, nhưng tốc độ vẫn kinh người như cũ, với thực lực của Lý Lân nếu như không nắm lấy lông của nó chỉ sợ sẽ bị ném xuống. Căn cứ tính toán của hắn, tốc độ của Linh miêu chỉ sợ là Tiên Thiên tam phẩm tinh thông công pháp khinh công cũng không chắc có thể đuổi kịp nó, điều này khiến cho Lý Lân có thêm vài phần chờ mong với thực lực của Ám Ảnh.

- Chờ chút đã!

Lý Lân đột nhiên kêu linh miêu dừng lại, vừa rồi hắn lại có cảm giác sởn tóc gáy, đây là dấu hiệu chỉ phía trước ắt có nguy cơ sinh tử. Nhưng phía trước năm dặm chính là Nha thành, là nơi đóng quân của Vệ quân rồi, mà lúc đi ra cũng chưa hề có chuyện gì hung hiểm xảy ra.

Ám Ảnh gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt hướng về phương bắc.

- Ngươi cũng cảm thấy sao? Đáng ghét, địch nhân quả nhiên có hậu chiêu.

Sắc mặt Lý Lân trông khó coi vô cùng, khoảng thời gian này, ở nơi này, sau đại chiến lại có thể xuất hiện nguy hiểm, trừ bỏ viện quân của địch tới từ phương bắc ra thì chẳng còn khả năng nào.

- Đáng chết, lúc này lại đúng là khoảng thời gian Vệ quân không phòng thủ. Thống soái địch quân thực là quyết đoán, lại dám lấy mười vạn Lang kỵ binh để đổi lấy một cơ hội này.

Lý Lân thực là khó chịu, với cảm giác của hắn, đã có thể cảm nhận được sát khi cuồn cuộn từ phương bắc truyền tới.

Lý Lân nhảy khỏi lưng hổ, xé một miếng vải trên áo, sau có cắn nát ngón tay, dùng máu viết một phong thư rồi giao cho Ám Ảnh.

- Ảm Ảnh, ngươi lập tức bay tới trại của Vệ quân báo tin, nhất định phải giao thứ này cho Bạch Tố Tô hoặc là Chu Thắng Nam. Ta sẽ nghĩ cách để cản bọn chúng lại.

Vẻ mặt Lý Lân dần ngưng trọng, địch quân có thể là mười vạn quân viện binh, chỉ là bọn chúng có thể vô thanh vô tức mà tới nơi này đủ nói lên một điều, thống soái của bọn chúng là một kẻ thực khó lường. Cho dù Ám Ảnh thành công mang tin tức báo cho hai người Bạch Tố Tố, chỉ sợ Vệ quân cũng không thể nắm chắc được việc tháo lui an toàn.

Ám Ảnh gầm nhẹ một tiếng, một đôi cánh màu trắng xuất hiện trên lưng, hai cánh mở ra, phóng thẳng lên trời cao. Nếu như muốn tránh đại quân địch thì chỉ có thể bay lên tầng mây, với hình thể lớn hơn trước rất nhiều của nó, cho dù tốc độ có nhanh tới đâu cũng khó có thể che dấu được hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.