Phù Dung Giang Hồ

Chương 46: Lấy máu lần thứ bốn bốn: Đánh nhau với thức ăn, cô chưa bao giờ thua




Nói về chuyện Luyện Dược sư có vẻ Trần bá có chút kiêng kị nào đó, thời điểm Chu Thắng Nam ra ngoài đi sai người nấu thuốc thì lão ta càng không chịu nói thêm nửa chữ, chuyện này khiến Lý Lân không biết phải làm sao. Loại chuyện này dù sao cũng không thể dùng một số thủ đoạn bất chính đoạt được, chẳng qua Lý Lân cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất kiến thức trên người Trần bá không giống với thầy thuốc thế tục. Điều này làm cho hắn có lòng tin có thể thu được tin tức về Luyện Dược sư từ trong miệng Trần bá.

Trần bá ném năm mươi viên Lang Linh đan vào bên trong chảo sắt, phối hợp với những thảo dược mà lão đã phối chế. Rất nhanh mùi thuốc đã bao phủ toàn bộ doanh địa, những binh sĩ bởi vì bị trọng thương gần chết hô hấp cũng bắt đầu trở lên hữu lực.

- Rót cho mỗi người bọn họ một chén!

Trần bá vừa hô to một tiếng, ngay lập tức những binh sĩ đứng hầu bên cạnh đồng loạt tiến lên cứ hai đến ba người rót thuốc cho một binh sĩ bị thương. Những binh sĩ chăm sóc này trên cơ bản đều là sĩ tốt, lớn lên có chút quê mùa, đâu hiểu được cách chăm sóc bệnh nhân, bởi vậy thủ đoạn rót thuốc cho người bệnh cực kì thô bạo. Lý Lân nhìn thấy chỉ biết có lắc đầu, thế nhưng sắc mặt Trần bá lại không có chút biến hóa, hình như đối với loại chuyện này lão đã nhìn quen lắm rồi. Lão ta cũng không lo lắng chỉ vì mấy động tác thô bạo của đám binh sĩ này sẽ khiến cho đám bệnh binh kia tắc thở chầu ông bà vải.

- Điện hạ, trở về trướng soái thôi! Ở đó còn có một chuyện phiền toái chờ điện hạ xử lý đây!

Chu Thắng Nam thấy hơi thở đám bệnh binh đã dần trở nên ổn định nên sắc mặt y cũng trở nên thoải mái, tiếp đó quay qua Lý Lân đang chăm chú quan sát bẩm báo.

- Đại phiền toái?

Lý Lân cau mày, tuy hắn không rõ lắm trận chiến vừa rồi tổn thất cụ thể thế nào, nhưng Lý Lân biết tổn thất khẳng định không nhỏ. Dù sao lực sát thương của Cự thú biến ảo trận thật sự quá khủng bố, tính cả quân trại cùng gần nửa khu phế tích Nha Thành đã bị lực lượng khủng bố kia san thành bình địa. Chỉ là không biết tám vạn kỵ binh hắn mang đến có thể bù đắp tổn thất của trận chiến lần này hay không. Nhìn lão già Trần bá đang ở trong doanh trướng của mình mân mê Linh dược cùng thảo dược, Lý Lân biết hôm nay bản thân đã hỏi quá nhiều, có hỏi nữa cũng không có kết quả, Trần bá rõ ràng là loại người dầu mỡ muối đều không nhận, nếu như lão không muốn nói thì dù là ai cũng không thể bắt lão nói được.

Trong trung tâm trướng soái lúc này, Bạch Tố Tố đứng vị trí thứ nhất, tiếp đó lần lượt là chủ tướng thứ hai ngân giáp tướng quân Trần Mặc, chủ tướng thứ ba ngân giáp tướng quân Tiền Thiết Long, chủ tướng thứ nhất thiết giáp tướng quân Trương Xung. Hơn nữa còn có sự góp mặt của chủ tướng Cận Vệ sư vừa mới trở về Úy Trì Hổ. Trướng soái có thể nói là nơi tập trung nhóm người có quyền lực cao nhất trong quân đội.

- Điện hạ!

Thấy Lý Lân đi vào, Trương Xung, Trần Mặc cùng Tiền Thiết Long vội vàng bước lên phía trước, tâm trạng cực kì kích động hành lễ với Lý Lân.

- Không cần đa lễ, trong khoảng thời gian bản hoàng tử không có ở đây đã làm các ngươi khổ cực rồi.

Lý Lân có chút cảm thán nhìn vài tên thuộc hạ cũ. Từ khi kế hoạch được định ra mấy người này đã theo Lý Lân tầm khoảng hai ba tháng, nhưng chính trong khoảng thời gian này, Lý Lân dựa vào tính cách không kiêng nể gì cả đã huấn luyện một quân đoàn Ngự Lâm quân cùng trăm vạn thổ phỉ tàn sát bừa bãi ở tỉnh Hắc Thủy trỗn lẫn cùng nhau, đặt Vệ quốc quân làm cơ sở, đã thay đổi số phận đám người Trần Mặc. Bởi vậy, bọn họ đối với Lý Lân trung thành và tận tâm, cũng chính nhờ có bọn họ ủng hộ, Bạch Tố Tố mới có thể dễ dàng nắm giữ toàn bộ quân quyền. Phải biết rằng, toàn bộ Thương Long đại lục trong thế giới thế tục đều lấy nam nhi làm chủ đạo cho tất cả, Bạch Tố Tố bằng vào một thân nữ nhi, lại có xuất thân từ sơn trại thổ phỉ, có thể chấp chưởng toàn quân quyền căn bản chính là một kỳ tích.

- Điện hạ nói quá lời. Dẫn dắt Vệ quốc quân tận trung vì nước là trách nhiệm của mấy người mạt tướng.

Trần Mặc vẫn với cái tính cách như trước, chẳng qua từ một chức phó tướng nho nhỏ trong vòng nửa năm đã biến thành một ngân giáp tướng quân nắm giữ mấy vạn đại quân, khí chất trên người Trần Mặc cũng phát sinh biến hóa cực lớn, trong cá tính khô khan nhiều hơn một tia nhuệ khí. Tiền Thiết Long vẫn là như cũ, vô luận là tổng binh Phượng Vĩ trấn hay là ngân giáp tướng quân Vệ Quốc quân, Tiền Thiết Long vẫn như lần đầu gặp mặt bình tĩnh và trầm ổn. Nếu như nói điều duy nhất có biến hóa, đó chính là sát khí trên người càng thêm nồng nặc. Với tư cách thống soái tam quân như hiện nay, sát tính của Tiền Thiết Long là nặng nhất, năng lực dã chiến của đệ tam quân cũng là cực mạnh. Bởi vì cái gọi hồn của binh sĩ, phải làm cho sát tâm thật nặng, vì thế chi quân đội được chỉnh sửa kia là một chi quân đội giết chóc. Về phần Trương Xung, do thời gian đề bạt không dài, khí chất trên người còn chưa có hoàn toàn dưỡng thành, nhưng trên khuôn mặt trẻ tuổi đã nhiều hơn một tia khí chất bày mưu nghĩ kế.

- Các ngươi đều là quân nhân, không cần làm ra vẻ trẻ con như thế. Vệ Quốc quân có một nhóm tướng lĩnh như các ngươi, bản hoàng tử coi như đã triệt để yên tâm.

Lý Lân rất là mãn ý, bất kể như thế nào, trên người những người này đều đã đánh lên dấu vết của mình, nếu như sau này mình thật sự có tâm tranh giành ngôi vị thái tử, những người này sẽ thành chỗ dựa lớn nhất.

- Điện hạ, lần này binh sĩ chết trận của chúng ta vượt quá sáu vạn, người bị thương cũng có mấy vạn, sức chiến đấu tổn thất gần một nửa. Cho dù bổ sung thêm tám vạn đại quân thì sức chiến đấu của Vệ Quốc quân vẫn như cũ thiếu hụt. Ta đã thông báo cho quân đội bảo vệ hậu phương để cho bọn họ gia tăng độ mạnh yếu chiêu binh. Chẳng qua viện quân từ hậu phương cần hoàn thành các đợt huấn luyện có trình độ nhất định, không có thời gian hai tháng sợ rằng không thể nào ra trận.

Bạch Tố Tố mở miệng nói. Vệ Quốc quân với tình huống như bây giờ, bổ sung binh sĩ không có khả năng chiến đấu chỉ làm cho quân đội trở nên ô hợp hơn thôi. Dù sao dưới tình huống tùy thời có khả năng xuất chiến, trong quân đội đang hỗn loạn mà xuất hiện một đám lính ô hợp chỉ làm suy sụp sức chiến đấu, đối với cục diện chiến đấu vô sự vô bổ.

Lý Lân gật đầu, hắn hiểu quá rõ sau mỗi trận đại chiến quân đội rất mệt mỏi, không thông qua nghĩ ngơi và hồi phục sợ sẽ rất khó duy trì tác chiến liên tục.

- Ta sẽ liên hệ với Tần soái, hi vọng bọn họ có thể phân phối một ít binh lính để bổ sung. Cho dù không thể hoàn toàn bổ sung tổn thất trong trận chiến vừa rồi, cũng tốt hơn nhiều so với việc chúng ta lại bắt đầu chiêu binh huấn luyện lại từ đầu.

Trong mắt Bạch Tố Tố hiện lên một vòng vui mừng. Trong lòng cũng không khỏi cảm thán, thân phận hoàng tử thực sự có lợi. Sau khi nàng chấp chưởng Vệ Quốc quân, nhất là sau khi trải qua các trận chiến thu được chiến công được Binh bộ thừa nhận, danh tiếng Bạch nương tử cũng bắt đầu lan truyền khắp các nơi biên phòng, bản thân nàng cũng được thụ phong kim giáp tướng quân. Có thể nói danh tiếng nhất thời vô lượng, có điều dưới loại tình huống này, Tần Mục cũng chưa từng điều động cho bọn nàng một người để bổ sung, vũ khí trang bị tuy rằng không thiếu, nhưng mỗi lần đưa tới đều là trước trận chiến. Chiến tranh của Vệ Quốc quân tựa như cùng quân bộ làm giao dịch. Không có chiến tranh, Vệ Quốc quân sẽ không có người phản ứng. Chính vì loại hiện trạng này đã tạo thành Vệ Quốc quân luôn đi trước chiến tranh một bước. Dù sao tổng tham chiến so với toàn bộ đại quân chết đói mạnh hơn không ít.

Chu Thắng Nam trải qua nhiều mặt tìm hiểu cùng phân tích, rốt cục hiểu nguyên nhân phát sinh loại tình huống này. Dựa theo quân đội trước kia ghi lại, Vệ Quốc quân chỉ là một nhánh Ngự Lâm quân hơn hai vạn người. Sau vì Lý Lân đến biên quan, từ chỗ Tần Mục nhận được điều lệnh mới, biên chế Vệ quốc quân cũng theo đó báo đến con số Tần Mục đưa ra. Chẳng qua binh lực Vệ quốc quân tuy khổng lồ, nhưng phần lớn lại là một đám thổ phỉ ô hợp hợp nhất, Tần Mục cũng không biết làm cách nào hướng quân bộ đưa tin, sự tình mới tạm thời áp xuống. Sau lại vì chuyện Lý Lân mất tích, Vệ Quốc quân thoáng cái trở thành hài từ không có mẹ. Binh lực trong tay Tần Mục vốn đã khẩn trương. Cùng lang kỵ binh giao chiến trên chiến trường mỗi ngày đều có đại lượng binh sĩ chết trận, mỗi ngày đều có cực nhiều binh sĩ giả bộ bị thương muốn xin viện quân. So sánh cùng đại quân chính thống, Vệ Quốc quân mặc dù có chiến công hiển hách, vẫn như cũ không được coi là quân đội chủ lực. Bổ sung binh lực vì thế càng thêm khó khăn. Bạch Tố Tố trước đó cũng nhiều lần lấy thân phận chủ tướng Vệ Quốc quân hướng Tần Mục nguyên soái thỉnh cầu bổ sung binh lực, nhưng luôn luôn không có kết quả. Không nghĩ tới Lý Lân một lần ra tay đã mang về tám vạn kỵ binh. Không chỉ bổ sung tổn thất của đại quân, phương diện binh lực còn có phần tăng.

- Điện hạ, ngài sẽ quay về tiếp nhận quyền chỉ huy sao?

Bạch Tố Tố mở miệng nói. Dù sao cũng là nam nhân của mình, Bạch Tố Tố tuy rằng muốn quyền to trong quân, nhưng nếu muốn có được địa vị chính thống trong Vệ Quốc quân, nàng không thể không nói ra. Bạch Tố Tố rõ ràng, trước khi Lý Lân không có xuất hiện thì nàng có thể đơn giản chỉ huy hai vị đại tướng Trần Mặc cùng Tiền Thiết Long, thế nhưng hiện tại Lý Lân trở về, chính mình nếu như không có biểu thị, chỉ sợ bọn họ sẽ sinh tâm. Trong lịch sử Đại Đường cũng có không ít chuyện phát sinh bởi vì quyền chỉ huy mà phụ tử phản bội, huynh đệ thành thù, huống chi Bạch Tố Tố chỉ là nữ nhân của Lý Lân, ngay cả một cái danh phận chính thức cũng không có.

Quả nhiên giống như dự liệu của Bạch Tố Tố, nàng vừa mới nói ra lời này, sắc mặt Trần Mặc cùng Tiền Thiết Long đã sáng lên. Mà ngay cả người được Bạch Tố Tố đề bạt là Trương Xung trong ánh mắt cũng tràn đầy phức tạp. Tất cả những cử chỉ này rơi vào trong mắt Bạch Tố Tố làm cho nàng có chút nhụt chí. Nàng tự nhận trong khoảng thời gian này mình làm rất xuất sắc, Vệ Quốc quân không chỉ bảo lưu ở chế độ xây dựng, còn không ngừng được duy trì lớn mạnh. Cho dù là như vậy, nhưng bởi vì chính mình là nữ nhân, tại thời khắc mấu chốt vẫn không cách nào thu được sự thừa nhận của mọi người.

- Không cần, trước đó ngươi làm rất khá. Cho dù bản hoàng tử không có chuyện gì xảy ra cũng không chắc có thể làm tốt như ngươi. Hiện tại có Chu quân sư phụ tá ngươi vì vậy bản hoàng tử coi như đã yên tâm.

Lý Lân vừa cười vừa nói. Hắn trước kia khi chưa có trở lại Vệ quốc quân còn có tâm tư nắm quyền chỉ huy. Dù sao trước đó Bạch Tố Tố chỉ là một cô gái hơi có chút nhan sắc, căn bản không chiếm được sự tín nhiệm của Lý Lân, thậm chí Lý Lân vẫn còn có dự định vạch mặt cùng Bạch Tố Tố, bằng không làm sao có thể vừa trở về Vệ quốc quân đã trước tiên đi gặp Chu Thắng Nam. Thế nhưng hiện tại lại bất đồng, Bạch Tố Tố đã thật sự trở thành nữ nhân của hắn, được Lý Lân hắn thừa nhận là người một nhà. Hơn nữa Bạch Tố Tố xác thực có thiên phú thống suất quân đội, Lý Lân tự nhiên sẽ để nàng thực hiện niềm vui của mình.

- Điện hạ! ...

Trần Mặc mở miệng muốn nói lại thôi.

- Trần Mặc, bản hoàng tử biết ngươi muốn nói gì! Có điều bản hoàng tử xác thực nói cho ngươi biết, Tố Tố đảm nhiệm chủ tướng Vệ quốc quân so với bản hoàng tử tốt hơn nhièu. Dù sao bản hoàng tử không có khả năng vĩnh viễn ở lại trong quân.

Lý Lân lắc đầu, cắt đứt lời của Trần Mặc.

- Điện hạ cũng muốn tranh giành ngôi vị thái tử kia sao?

Trong đôi mắt Tiền Thiết Long hiên lên một vòng tinh quang, lời vừa nói ra, tất cả ánh mắt mọi người sáng quắc nhìn Lý Lân.

- Không được sao? Bản hoàng tử tuy rằng không phải người có dã tâm lớn, nhưng cũng sẽ không buông tha cho quyền lợi vốn có phần mình. Huống chi bản hoàng tử đã cùng Sát Sinh Vương Lý Thanh Phong nổi lên tranh chấp, lấy tính cách Lý Thanh Phong mà leo lên được ngôi vị thái tử, bản hoàng tử tất nhiên khó tránh khỏi bị thủ tiêu. Nếu như vậy, bản hoàng tử chỉ có thể bò lên ngôi vị thái tử sớm hơn hắn. Đem hắn triệt để dẫm nát dưới chân.

Lý Lân vẫn còn là lần đầu tiên tại trước mặt người khác thổ lộ tiếng lòng của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.