Phù Dung Giang Hồ

Chương 43: Lấy máu lần thứ bốn mốt: Tuẩn trăng mật tại tinh hệ xoắn ốc, thẳng tiến!!!




- Đúng là nhỏ hơn một chút, ta nhớ không nhầm đâu.

Bạch Tố Tố có khả năng nhớ rõ những gì đã qua, hơn nữa cùng với sự ham học hỏi nên trí tuệ nàng càng ngày càng minh mẫn. Nếu như không có tài năng trời phú này, thì nàng đâu thể có được danh tiếng như vậy. Bây giờ Bạch Tố Tố đã không còn là một đại tỉ ngốc như lúc xưa nữa, mà nói chuyện hay làm việc gì cũng rất quyết đoán, mang phong thái của nữ tướng, khiến người khác rất nể phục.

- Tại sao lại như vậy được nhỉ?

Chu Thắng Nam thắc mắc, sau khi đã so sánh tỉ mỉ, cuối cùng nàng cũng chịu thừa nhận rằng Thương Lang quả thật là nhỏ hơn trước khoảng hơn 1 trượng. Nhưng chuyện này căn bản không hợp lẽ thường.

Ầm ầm ầm ——!

Mặt đất rung chuyển dữ dội, một đội kỵ binh ùn ùn xông tới chiến trường.

- Viện quân của chúng ta đến rồi!

Bạch Tố Tố liếc mắt đã nhìn thấy bóng Lý Lân áo xanh lồ lộ trong đám quân khiên giáp đủ cả, đang cưỡi ngựa dẫn đầu.Từ khi gia nhập quân đội đến giờ, Lý Lân chưa bao giờ cần dùng đến áo giáp. Đối với hắn mà nói, những cái áo giáp do quân đội Đại Đường chế tạo thậm chí còn không bằng làn da rắn chắc của hắn. Huống hồ sau lần đầu dung hòa với ma khí, hắn đã tự tìm ra vài cách sử dụng ma khí. Có sự tiếp sức không ngừng của ma khí từ phía sau, ma khí trong mạch Đốc càng thêm đậm đặc, Do đó Lý Lân có thể điều động được nhiều ma khí hơn. Những lúc không có người, Lý Lân cũng từng thử điều động luồng ma khí dưới cánh tay thì ngay cả tên uy lực nhất trong quân Đại Đường cũng không thể làm hắn bị thương. Có được sự phòng hộ vững chắc này, Lý Lân đương nhiên không cần mặc những bộ áo giáp vướng víu đó.

- Xem ra, cũng phải đến bốn vạn kỵ binh đấy nhỉ? Ồ…mỗi người một ngựa nữa, Tần Soái trở nên hào phóng từ khi nào vậy?

Chu Thắng Nam kinh ngạc nói. Quân Đại Đường dù chẳng thiếu ngựa, nhưng nguồn chiến mã tốt thì vẫn còn thiếu nhiều. Dù sao kỵ binh đại đường vẫn lấy ngựa là chủ. Kỵ binh Long Mã uy lực thì mạnh, nhưng số lượng quá ít. Hơn nữa, Long Mã không ăn cỏ giống như chiến mã, mà ăn thịt, đã thế chỉ ăn thịt tươi của linh thú. Cũng không giống Thương Lang, không cần biết là linh thú hay không, chỉ cần thịt là ăn rồi. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho đội quân Long Mã của đại đường rất khó phát triển.

- Xem ra, chuyến này điện hạ thu hoạch không nhỏ đâu. Bốn mươi ngàn kỵ binh mặc dù không thể bù đắp được tổn thất của chúng ta trong trận chiến này, nhưng đủ để đảm bảo sức chiến đấu của vệ quốc quân không bị hạ gục trong quy mô lớn. Chỉ hi vọng sau này Tần Soái không ra cái loại mệnh lệnh liều mạng như thế này nữa. Hiện tại, vệ quốc quân thực sự không đủ thực lực để đối kháng với đội quân nắm giữ binh trận.

Bạch Tố Tố thở dài nói. Trận chiến ngày hôm nay không bàn đến việc tổn thất như thế nào, Thương lang to lớn đã lật đổ mọi nhận thức của Bạch Tố Tố, lúc này nàng cảm giác như mình là ếch ngồi đáy giếng, cảm giác như tất cả những thứ mình nhìn thấy chỉ là mảnh trời nhỏ bằng bàn tay mà thôi.

Chu Thắng Nam cảm thấy nực cười nói:

- Tướng quân, ngài lo lắng quá rồi. Ngài cho rằng binh trận là rau cải trắng mà bất kỳ đội quân nào cũng có thể nắm được hay sao. Binh trận là thành quả cao nhất do binh đạo thượng cổ kết hợp với trận đạo mà thành. Vả lại, muốn triển khai được binh trận thì phải có người hướng dẫn, mà người hướng dẫn này phải có kiến thức nhất định về trận pháp mới có thể phát huy được toàn bộ uy lực của chiến trận. Trên thế giới này, số lượng trận pháp sư vốn rất ít ỏi, có bao nhiêu người có thể dùng đến tòng quân tác chiến. Cứ cho là có thể tòng quân thì cũng có bao nhiêu người có thể có được trận đồ hoàn chỉnh. Bây giờ, binh trận có thể biến hóa thương lang được coi là binh trận ở mức thấp nhất. Người chủ trì về căn bản cũng chẳng phải là cao thủ trận pháp gì, bằng không hành động của thương lang sẽ không khô khan cứng nhắc như vậy, để đến cuối cùng lại xảy ra bất trắc.

Chu Thắng Nam nhìn thương lang to lớn vẫn đang bị những cơn mưa tên cùng đá làm tiêu hao chân khí, vẻ mặt ảm đạm.

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, đại quân của Lý Lân nhanh chóng bao vây ở phía ngoài Thương Lang to lớn, nhưng lại không hề tham dự vào cuộc công kích. Lý Lân phóng ngựa tới, nhanh chóng tìm ra vị trí của Bạch Tố Tố.

- Tố Tố, lập tức hạ lệnh ngừng công kích, con quái vật này cứ để bản hoàng tử đối phó.

- Giao cho ngài ư? Điện hạ, đây chính là võ đạo cự thú về bày bố binh trận. Cho dù tình hình hiện tại có chút vấn đề nhỏ, nhưng người dưới Tiên Thiên Lục Phẩm Vương căn bản không đủ tư cách giao đấu. Điện hạ, thần khuyên ngài hãy nghĩ mà xem. Dựa vào thế cục trước mắt thì nhiều nhất là nửa canh giờ nữa là ta có thể tiêu diệt nó.

Chu Thắng Nam nói.

- Bản hoàng tử ta bảo các ngươi dừng tay đương nhiên có cái lý của ta. Thắng Nam, ngươi có ý kiến gì đối với quyết định của bản hoàng tử ta không?

Lý Lân đảo mắt nhìn Chu Thắng Nam, khóe miệng nhếch mép cười.

- Ngài…. Ta đương nhiên là không dám làm trái ý chỉ của điện hạ, tướng quân, ngài thấy sao?

Trong mắt Chu Thắng Nam hiện lên một chút ngượng ngùng, nhưng nàng không trực tiếp trả lời Lý Lân mà đẩy qua cho Bạch Tố Tố.

- Ngừng tấn công, lui quân về phòng thủ. Một khi Thương Lang có hành động bất thường thì cứ xử nó cho ta.

Bạch Tố Tố tỏ ra rất bình tĩnh, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời của Lý Lân. Lý Lân tỏ vẻ đồng tình. Một tưỡng lĩnh giỏi là người mà ở bất kỳ thế trận nào cũng đều giữ được tâm thái bình tĩnh, mà Lý Lân tự thấy rõ là mình chưa làm được điều đó, nhất là sau khi ma khí nhập vào cơ thể. Mọi hành động của hắn đều rất liều lĩnh, tâm lý phức tạp quân nhân của kiếp trước tựa hồ như cũng nhạt đi nhiều. Sau khi tiếp xúc với võ đạo thâm sâu của thế gian này, Lý Lân đã chẳng còn bận tâm đến huy chương nữa. Việc hắn quan tâm là biểu hiện của Bạch Tố Tố đã có tiềm năng trở thành thống soái. Bạch Tố Tố như là một người sinh ra để làm thống soái, nên cần nhiều hơn nữa cơ hội học tập, cũng như không gian để phát triển. Trong khi đó nàng lại là nữ nhân của mình, thì Lý Lân đâu thể không cân nhắc chuyện tương lai.

Lý Lân hít một hơi thật sâu, cởi Ma Đao từ trên lưng xuống, ném về phía thương lang to lớn đang đứng bất động. Ma Đao liền hóa thành một tia chớp, trong nháy mắt đã tiến vào cơ thể Thương lang.

- Nhập vào rồi ư? Sao có thể như thế được? Lẽ nào cây đao đó là một Linh khí?

Chu Thắng Nam ngẩn người, tiến tới hỏi Lý Lân.

- Cứ coi như thế đi!

Lý Lân nhún vai nói. Ma Đao mặc dù chỉ là một nửa nhưng dùng thân thể của đại năng Ma Hoàng thượng cổ chế tạo ra, xét về đẳng cấp mà nói thì đã vượt qua phạm trù Linh khí. Còn cụ thể đạt tới trình độ nào, Lý Lân cũng không rõ. Dù sao ở khu vực Đông Bắc đại lục Thương Long nơi mà Đại Đường chiếm đóng cũng không có linh bảo nào nổi tiếng cả.

Rống!

Thương Lang phát ra 1 tiếng gào thét dữ dội, thế nhưng dù có giãy giụa như thế nào thân thể cũng không hề nhúc nhích. Cũng không biết sức mạnh gì mà có thể trói buộc con linh thú khổng lồ do hàng vạn kỵ binh hình thành ấy.

- Ta biết rồi, nhất định là do người hướng dẫn trận pháp bị khống chế, bằng không con thương lang khổng lồ này không thể đứng yên như thế được.

Chu Thắng Nam nói. Còn nguyên nhân gì khiến người hướng dẫn trận pháp bị tóm thì nàng cũng không biết.

Vù —— !

Một tiếng chấn động truyền đến, tứ chi Thương Lang trong nháy mắt nổ tung, hóa thành chân khí võ đạo thuần khiết nhất, được đoạn đao hấp thu lại, tỏa ánh sáng lấp lánh. Bóng đen xuất hiện đầy trời sau khi tứ chi Thương Lang nổ tan tành.

- Mau nhìn kìa, là Lang kỵ binh đó!

Trên mặt đất xuất hiện hơn vạn Lang kỵ binh. Chỉ có điều kỹ sĩ cùng Thương Lang khác với vẻ hung hãn bình thường, mà giờ xụi lơ trên mặt đất, dường như đã bị rút sạch sức mạnh trong cơ thể.

- Bắt lấy bọn họ.

Bạch Tố Tố trầm giọng ra lệnh. Lang kỵ binh vốn là loại chiến binh chủ của lang quốc phương Bắc, có tính dũng mạnh, sẵn sàng chết trận nên bị bắt rất ít. Giờ đột nhiên xuất hiện nhiều tù binh không còn lực phản kháng như vậy, Bạch Tố Tố đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội trời cho này. Cùng lúc đó, đánh mắt nhìn về phía thân thể Thương Lang dù mất đi tứ chi nhưng vẫn không ngã, ánh mắt không giấu nổi sự nôn nóng.

Vụt —— !

Một tiếng đao lướt qua, đoạn đao nhanh như chớp nằm gọn trong tay Lý Lân. Sau đó, được Lý Lân đút cẩn thận vào vỏ đao, rồi lại đeo lại lên lưng như cũ, làm cho Chu Thắng Nam hận không thể lập tức tra xét bí mật của thanh Ma Đao.

Lý Lân chẳng hề bận tâm, tâm trí của hắn hiện giờ đang tập trung trên linh hồn của thanh Ma Đao ở huyệt Mệnh Môn, đã nuốt chửng tinh khí của vạn tên võ đạo, suýt chút nữa thì nứt. Luồng ma khí bên trong không ngừng chuyển động làm cho hình dạng thanh đao cũng không ngừng biến hóa, lúc thì là hình dạng của một thanh đao hoàn chỉnh, lúc lại có hình dạng không khác tướng mạo của Lý Lân chút nào. Thanh Ma Đao này là do sức mạnh hồn phách của Ma Hoàng hóa sinh mà thành. Sau này, dưới uy lực của Lục Mang Tinh xen lẫn ma lực của Lý Lân, khiến cho ma lực giống như một bản sao bị lỗi của Lý Lân vậy, trí tuệ rất thấp, nhưng lại có suy nghĩ, cảm xúc giống Lý Lân. Lý Lân không am hiểu vể luyện khí, không biết rằng vũ khí có được từ trí tuệ của bản thân mới là thứ vũ khí đáng sợ nhất. Đây chính là nguyên nhân tại sao năm đó ma khí được luyện thành, hồn phách khi Ma Hoàng ngủ say trực tiếp hóa thành đao hồn, mà ý thức lại không bị chút tổn hại nào.

Thần sắc Lý Lân có chút thay đổi, hắn cảm nhận được sự bất mãn từ thanh Ma Đao, tựa hồ như do không thể nuốt sạch thương lang nên tỏ ra tức giận.

Rống —— !

Một tiếng rống vang lên khiến Lý Lân bừng tỉnh. Hóa ra con thương lang mất đi tứ chi chẳng biết từ lúc nào đã có sự thay đổi lớn về hình dạng, biến thành một quả trứng khổng lồ chân khí màu xám. Có điều trên quả trứng đó đầy vết rạn nứt.

- Chuyện gì thế này?

Lý Lân kinh ngạc hỏi.

- Thần không biết! Điện hạ, hay là ngài hãy dùng Linh khí trên lưng ngài công kích thêm lần nữa đi!

Chu Thắng Nam nhìn Lý Lân đang vác Ma Đao nói.

Lý Lân lắc đầu:

- Ta e là không được đâu, thần đao giờ không thể tái chiến. Bây giờ, chúng ta chỉ có thể yên lặng mà xem thôi.

Lý Lân trầm giọng nói. Mặc dù tình hình biến đổi khá kỳ lạ, nhưng hắn tuyệt nhiên không cảm nhận được nguy cơ đang ập đến.

Gào gừ —— !

Một tiếng hú chấn động như của Thiên Hổ truyền đến. Một cái móng vuốt màu đen từ trong quả trứng lớn chìa ra ngoài. Sau đó, quả trứng liền tách thàng năm, bảy mảnh. Một con mãnh hổ màu đen dài tới mười trượng từ đó vọt ra. Kỳ dị nhất là phía sau lưng nó lại có một cặp cánh chim màu trắng. Mãnh hổ há mồm hút mạnh một hơi, nuốt sạch toàn bộ chân khí thuần khiết đang lượn lờ xung quanh, sau đó bay lên trời cao và phát ra một tiếng gào rít rung trời. Âm thanh đó mang đầy sự ngông cuồng tự đại, dường như ngay cả trời cao cũng không thể ngăn cản con đường của nó.

Hàng vạn người bao gồm cả Chu Thắng Nam, Vệ Quốc quân đều trợn tròn mắt, không ai biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Làm sao mà con thương lang hư huyễn ban đầu lại có thể biến thành thần hổ dũng mãnh có cánh được cơ chứ? Quan trọng nhất là con hổ này có máu có thịt, là một con linh thú thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.