Phù Dung Giang Hồ

Chương 21: Lấy máu lần thứ hai mốt: Hàng thượng đẳng, không trả giá




Ads Dưới hai tác dụng của đan dược chữa thương và linh tuyền tinh nhũ cùng lúc, Long Uy Đại tướng quân rốt cục đã chậm rãi khôi phục ý thức.

- Long Tướng quân, ngươi đã tỉnh! Cảm giác còn nơi nào không thoải mái không?

Dư Thương Hải ân cần hỏi han. Linh tuyền tinh nhũ quả thật có tác dụng khôi phục tâm thần, bù đắp thương tích đối với linh hồn. Nhưng Dư Thương Hải không rõ thương tích linh hồn của Long Uy có thể g hoàn toàn khôi phục hay không.

Cho dù trí tuệ của hắn chịu chút thương tổn, Dư Thương Hải khó tránh khỏi tội. Dù sao linh hồn là nơi thần bí nhất trong cơ thể người. Trước khi thực lực không đạt đến trình độ nhất định, linh hồn đều cực kỳ yếu ớt.

- Lão già kia đâu?

Long Uy khó nhọc ngồi dậy, thần sắc vô cùng khó coi hỏi.

- Đã đi rồi! Xin lỗi, nhân vật có thực lực như vậy, bản tọa cũng không phải là đối thủ.

Dư Thương Hải áy náy nói.

- Điều bày không trách được Dư chưởng giáo. Khí tức trên người người kia rất khủng bố. Chỉ sợ lão tổ Long gia chúng ta cũng chưa chắc là đối thủ của lão. Trong tay của một nhân vật như vậy có thể bảo vệ một cái mạng, ta đã cảm thấy đủ rồi!

Long Uy trầm giọng nói. Là truyền nhân dòng chính của gia tộc Long gia đứng đầu hoàng triều Thần Lang, Long Uy nhận được không ít sự giáo dục của lão tổ Long gia, tất nhiên không xa lạ gì đối với khí tức Vũ Hoàng. Bị siêu cấp cao thủ như vậy nhắm vào, Long Uy có thể sống sót đã cảm thấy rất may mắn rồi.

- Dư chưởng giáo, gần đây vương thành Hắc Thủy có thể có chuyện lớn gì phát sinh hay không?

Long Uy mở miệng nói. Từ lời nói của lão già áo xám, không khó đoán ra, có khả năng hắn bị người tính kế. Chỉ có điều khiến hắn nghĩ mãi mà không ra chính là, hành động của hắn bí mật như vậy, người biết cực ít. Vậy tại sao kẻ địch lại tính kế với hắn? Hơn nữa còn có thể điều động cao thủ cấp Vũ Hoàng, chứng tỏ thủ đoạn của người này tất nhiên càng thêm bất phàm.

- Muốn nói tới chuyện lớn cũng không phải là không có. Mấy ngày hôm trước, cháu trai của bản tọa bị người trong thành này sát hại. Bản tọa phát động toàn thành lùng bắt, nhưng không tìm được bóng sáng của hung thủ. Sau đó thông qua Thiên Cơ môn nhận được tin tức, bản tọa liền phái người đi tới truy sát. Điều khiến cho ta dù thế nào cũng không ngờ được chính là bản tọa phái ra mấy chục cao thủ lại bị tiêu diệt gần hết.

Dư Thương Hải có chút xấu hổ nói.

- Là người nào mà to gan như vậy. Dám ở vương thành Hắc Thủy sát hại cháu trai của ngài?

Long Uy kinh ngạc hỏi. Dù sao trên thế giới này, cao thủ Hoàng cấp vẫn rất ít gặp. Tình cờ xuất hiện một người cũng sẽ là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Bởi vậy, Vương Tọa đỉnh phong đã có là lực chiến đấu vô cùng ghê gớm.

- Là Tam hoàng tử Đại Đường Lý Lân. Tiểu tử này rất quỷ dị. Nghe nói chiến tranh bắc phương được châm ngòi cũng bởi vì người này!

Dư Thương Hải nói.

- Tam hoàng tử Đại Đường sao? Không ngờ lại là hắn? Hắn còn chưa chết sao?

Trên mặt Long Uy lộ vẻ giật mình.

- Không chết. Không chỉ không chết, một thân thực lực còn vô cùng cổ quái. Rõ ràng cảnh giới của hắn rất thấp, nhưng có thể có lực đấu với Vũ tông cửu phẩm. Ba vị Vũ tông cửu phẩm Hắc Lang đường đã bị hắn chém chết. Hơn nữa một trưởng lão Vương Tọa tam phẩm đi theo cũng chết ở trong tay hắn. Tướng quân, Tiểu tử này rất quỷ dị, là đối thủ đáng coi trọng.

- Bây giờ hắn ở nơi?

Thần sắc Long Uy ngưng trọng.

- Hiện tại hẳn đã đến biên quan rồi chứ? Mấy ngày hôm trước, người của chúng ta giao chiến với hắn. Nhưng đợi được tới lúc viện quân của chúng ta chạy tới, ba người bọn họ đã biến mất không thấy bóng dáng.

Dư Thương Hải buồn bực nói.

- Ba người? Ngài nói bọn họ có ba người sao? Có phải trong đó có một nam tử cường tráng, còn có một nữ nhân nữa?

Thần sắc Long Uy thoáng động, trầm giọng hỏi.

- Tướng quân gặp bọn họ sao?

Sắc mặt Dư Thương Hải biến đổi.

- Ta nghĩ hẳn ta đã gặp bọn họ! Không nghĩ tới chúng ta có Vương Tọa tứ phẩm bên cạnh vẫn bị bọn họ lừa gạt. Chỉ có thể nói bọn họ diễn quá giống. Đặc biệt là tên quản gia lưng gù kia.

Long Uy cũng cảm thấy phiền muộn. Thật dịch dung của Lý Lân thuật tuy rằng không có kẽ hở, nhưng đặc điểm của Hổ Si thật sự quá rõ ràng. Mặc dù đã thay đổi dung mạo, nhưng thân hình lại khó có thể thay đổi được. Mà những tin tức này đối với người thực sự thông minh mà nói đã hoàn toàn đủ rồi.

- Đáng chết. Thật sự để bọn chúng trốn thoát. Hiện tại, bản tọa lập tức phái cao thủ đi giết bọn chúng.

Dư Thương Hải trầm giọng nói.

- Không còn kịp nữa. Hiện tại bọn chúng sợ rằng đã đến biên quan của Đại Đường. Hiện tại biên quan của Đại Đường rất nguy hiểm. Ý của quốc nội là hi vọng chúng ta ở bên trong động thủ, tranh thủ trong ứng ngoài hợp. Trước tiên cắt rời tỉnh Hắc Thủy của Đại Đường, đánh vỡ cục diện bế tắc trên chiến trường hiện nay.

Long Uy trầm giọng nói.

- Đại Đường thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể chống đỡ được hoàng triều toàn lực công kích sao?

Dư Thương Hải vẫn cảm thấy không thể tin tưởng. Nếu như Đại Đường thật sự có lực lượng như vậy, thế lực đóng ở vương thành Hắc Thủy không nên yếu như vậy.

- Nước Đại Đường rất sâu. Không ai biết bọn họ che giấu bao nhiêu lá bài tẩy. Nếu như bọn họ thật sự thăng cấp thành công, vậy bọn họ sẽ sáng tạo ra một thần thoại. Lấy lịch sử năm trăm năm trở thành còn hoàng triều cao cấp trẻ nhất.

- Không thể nào. Không chỉ hoàng triều Thần Lang chúng ta, bốn thế lực lớn khác cũng sẽ không cho phép Đại Đường quật khởi.

Dư Thương Hải lắc đầu một cái nói.

Trên Trích Tinh lâu, sau khi lão già áo xám này vừa đi ra, Lý Chấn Uy và Lý Hoành cũng không còn tâm tư tiếp tục ở lại chỗ này.

Lý Chấn Uy gấp đến mức vò đầu bứt tai. Nhưng hắn không thể chờ đợi được nữa, muốn phái người đi hỏi thăm tình hình của Thần Lang Giáo. Chỉ có điều hai thầy trò Thiên Cơ môn ngồi đối diện lại không nhúc nhích, Lý Chấn Uy càng không dễ đứng dậy.

- Sư phụ, người nói xem vị tiền bối kia đi chuyến này có tìm được người muốn tìm không?

Trương Hạo mở miệng hỏi.

- Tiểu tử không phải ngươi đã tự mình tính qua sao? Tại sao còn hỏi ta!

Thiên Cơ tiên sinh tức giận nói. Trương Hạo có chút lúng túng, duỗi tay phải trong ống tay áo ra.

- Sư phụ, kết quả ta tính được. . .

Trương Hạo mở miệng muốn nói, lại bị Thiên Cơ tiên sinh ngắt lời.

- Ta đã nói, ngươi nhớ kỹ lời sư phụ dạy, không phải vạn bất đắc dĩ, không được tùy tiện nói ra kết quả bói toán. Chỉ cần không nói ra miệng, thiên cơ phản phệ sẽ rất nhẹ.

Thiên Cơ tiên sinh nói.

Trương Hạo có chút bất đắc dĩ gật đầu một cái. Tính tình hắn vốn hào hiệp, chỉ có điều lựa chọn chức nghiệp này lại thật sự không thể nói nhiều. Dù sao nói nhiều dễ dàng tiết lộ thiên cơ, đưa tới thiên cơ phản phệ. Nếu như làm lớn hơn còn có khả năng bị vận rủi quấn quanh người. Bởi vậy, Thiên Cơ tiên sinh mới có thể dẫn hắn đến đây. Không chỉ để hắn học được cách bói toán cho người ta thế nào.

Quan trọng nhất là học được sau khi bói toán làm sao khống chế được những lời mình muốn nói ra, làm giảm thiên cơ phản phệ xuống mức thấp nhất. Thiên Cơ Sư nói chuyện đa số thích đánh đố, để người được mình suy tính sẽ tự mình đoán. Từ phương diện đó mà nói, Trương Hạo còn phải học rất nhiều.

- Hiện tại trên người của người nắm giữ cái vẩy có sát khí lượn lờ. Tuy rằng số mệnh của bản thân hắn không tồi, nhưng cũng bị sát khí lượn lờ toàn thân trung hoà. Hơn nữa đối với vảy của Đại Địa Bạo Long Vương, thời gian người này nắm giữ hẳn là rất ngắn. Điều này chứng tỏ người này tuyệt đối không phải là người mà vị tiền bối kia muốn tìm.

Thiên Cơ tiên sinh khẳng định nói.

- Đã như vậy, vừa nãy tại sao người không nói ra? Chẳng lẽ là vì phần lễ tạ kia?

Lý Chấn Uy thực sự cảm thấy khinh bỉ nói. Hắn và Môn chủ Thiên Cơ Môn vẫn tính là quen biết, nói chuyện tất nhiên cũng tùy ý hơn nhiều.

Thiên Cơ tiên sinh khinh thường trừng mắt trở lại, nói:

- Chúng ta bói toán thiên cơ chú ý chính là lời nên nói thì nói, lời không nên nói tuyệt đối không nói. Coi như Thiên vương lão tử đến xem bói cũng chỉ một quy củ như vậy. Vị tiền bối kia chỉ nói là nyiibs tìm kiếm cái vảy hiện tại ở đâu. Ta giúp lão tìm tới, xem như là hoàn thành nhiệm vụ . Vấn đề còn lại không phải là chuyện ta có thể nhúng tay vào.

- Không sai, bản tọa nghe nói trong Thiên Cơ Sư có một quy củ như vậy.

Lý Hoành gật đầu một cái, biểu thị Thiên Cơ tiên sinh không có nói dối. Lý Chấn Uy há hốc mồm, thực sự không tìm được lý do phản bác.

Một thần niệm đảo qua, tinh thần bốn người chợt căng thẳng.

- Xem ra vị tiền bối kia sắp trở lại! Hi vọng mọi chuyện được xử lý cho thỏa đáng.

Thiên Cơ tiên sinh yếu ớt mở miệng nói.

Vù!

Một bóng người giống như một cái bóng hiện ra phía trên bệ cửa sổ, xuất hiện ở trước mặt bốn người.

- Đã tìm được cái vảy. Làm phiền Thiên Cơ tiên sinh giúp bản tọa tìm kiếm chủ nhân có được cái vảy trước đó!

Lão già áo xám mở miệng nói. Sau đó lấy ra một thanh linh khí trường kiếm trung phẩm đặt lên bàn, chuẩn bị làm lễ tạ.

Thiên Cơ tiên sinh cau mày, cuối cùng cũng không mở miệng phản bác. Hắn không có lấy ra mai rùa, mà lấy ra ba đồng tiền, dùng thủ pháp đặc biệt ném lên trên bàn.

Đồng tiền xoay tròn, cuối cùng ba mặt chính xuất hiện ở trước mắt mọi người. Thiên Cơ tiên sinh nhíu mày càng sâu. Hắn tung đồng tiền hết lần này tới lần khác. Nhưng kết quả mỗi lần đều là ba mặt chính hướng lên trên. Kết quả quỷ dị này để ba người kia không khỏi ngạc nhiên. Tiểu Thiên Sư Trương Hạo không nhịn được nuốt nước bọt. Nhìn vẻ mặt Thiên Cơ tiên sinh đầy lo lắng, hiển nhiên hắn hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì.

Có một đồng tiền rơi xuốn mặt đất. Mọi người nhìn lại, vẫn là mặt chính.

- Chuyện gì thế này?

Lão già áo xám không rõ hỏi.

- Tiền bối, một quẻ này của ngài chúng ta không thể tính được!

Cuối cùng Thiên Cơ tiên sinh mở miệng từ chối.

- Không thể tính được? Là chê lễ tạ ít sao? Bản tọa có thể tăng thêm nữa.

Lão già áo xám có chút nóng vội nói.

Thiên Cơ tiên sinh lắc đầu nói:

- Không phải là vì vấn đề lễ tạ. Nếu như có thể tính, cho dù tiền bối không đưa lễ tạ ta cũng sẽ tính. Nhưng người này tuyệt đối không thể tính ra được. Ta đã thực hiện chín lần, mỗi lần đều là mặt chính hướng lên trên. Cho dù có ngoại lực quấy rầy, đồng tiền trước sau vẫn là mặt chính hướng lên trên. Điều này đã nói lên người ngài muốn tìm có khí vận lớn bao phủ trên người.

Thiên Cơ tiên sinh mở miệng nói.

- Khí vận lớn? Ở mảnh đất hoang vu này làm sao có khả năng có người khí vận lớn được?

Lão già áo xám biến săc.

- Sẽ không sai. Người như vậy, cho dù là bất kỳ Thiên Cơ Sư nào cũng không dám suy tính. Quá dễ dàng phản phệ. Hơn nữa uy lực phản phệ cực kỳ khủng bố.

Trương Hạo ở bên cạnh mở miệng nói.

- Đáng chết!

Sắc mặt lão già áo xám vô cùng âm trầm. Đợi nhiều năm như vậy còn tưởng rằng cơ hội đã tới! Không ngờ được lại phát sinh chuyện như vậy.

- Trăm năm trước, bản tọa tiến vào sâu trong rừng tùng Hắc Thủy, gặp phải Đại Địa Bạo Long Vương truy sát. Ở lúc đó thực lực bản tọa chưa tới Vương Tọa cửu phẩm. Kết quả bị Đại Địa Bạo Long Vương chặt đứt một cánh tay, còn làm mất đi nhẫn không gian. Vô số năm qua, Đại Địa Bạo Long Vương luôn tấn công niêm phong nhẫn không gian của bản tọa, nhưng vẫn không thành công. Mấy ngày hôm trước bản tọa đột nhiên cảm thấy dấu ấn không gian của bản tọa bị người ta dùng cường lực xóa đi. Hơn nữa địa điểm ngay tại bên ngoài của vương thành Hắc Thủy. Cho nên bản tọa mới vội vàng tới đây. Kết quả lại chẳng tìm thấy gì. Đáng chết. Lẽ nào bản tọa nhất định phải mất đi tất cả những thứ này sao?

Sắc mặt lão già áo xám khó coi nói.

- Tiền bối! Thiên Cơ môn thực lực mỏng manh, thật sự không thể giúp ngài. Thầy trò chúng ta liền cáo từ. Hi vọng tiền bối có thể sớm ngày giải quyết được chuyện năm đó.

Nói xong, Thiên Cơ tiên sinh dẫn theo Trương Hạo cáo từ rời đi. Lão già áo xám vốn muốn đưa thanh linh khí trung phẩm này cho bọn họ làm lễ tạ. Dù sao trước đó Thiên Cơ tiên sinh đã bói không hề sai. Nhưng lão đã bị Thiên Cơ tiên sinh lấy lý do vô công không hưởng lộc để cự tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.