Phù Diêu

Chương 49




Mười phút sau, bóng dáng của bọn Phong Cuồng Huyết Bình cuối cùng cũng xuất hiện trong mắt mọi người ở phía cánh rừng xa xa. Tần Nhược nhận thấy Bá Vương Hoàn và Hắc Thực thình lình cũng có trong đội ấy! Một tên cuồng chiến máu thú cấp 45, một tên khống bóng tối cấp 46... Không ngờ Phong Cuồng Huyết Bình đi đâu cũng mang theo một đội người như thế này đấy, ngay cả quyết đấu với mình mà cũng mang theo họ trường chinh nữa... Đây không phải là lãng phí thời gian của người khác sao?

Bên này, Thiết Tỏa Hoành Giang và Vu Hồng hiển nhiên cũng không ngờ Phong Cuồng Huyết Bình sẽ mang nhiều người qua như thế này, cho nên đều hơi nhíu nhíu mày. Thiết Tỏa Hoành Giang bèn bước lên nghênh đón khi đám Phong Cuồng Huyết Bình tới gần.

Lúc này, Tần Nhược rõ ràng cảm nhận được sự căm hận và sát khí trên người của Phong Cuồng Huyết Bình, có lẽ sau trận chiến ở cửa vào di chỉ Alex, cuộc sống của y cũng không thoải mái gì...

Có điều hôm nay định mệnh của y là không có cách nào trả được thù rồi.

Bất kể là vì bản thân mình cũng vậy, hay vì tiểu đội của mình, hoặc là vì hai người mình mới gặp lần đầu là Vu Hồng và Tử Nguyệt Tiểu Yêu, mình cũng nhất định phải thắng, nếu không mọi người đều sẽ mất mặt mũi hết.

Còn phần Phong Cuồng Huyết Bình thì...

Thất bại một lần nữa, cũng là do y tự chuốc lấy mà thôi!

Hơn nữa lần này, nhất định phải triệt để khiến U Minh Quỷ Trảo triệt để không còn gì để nói, khiến Phong Cuồng Huyết Bình từ nay về sau không có cớ gì gây phiền hà cho mình nữa mới được. Nghĩ đến đây, Tần Nhược bèn đi theo sau Thiết Tỏa Hoành Giang, nghênh đón bọn người Phong Cuồng Huyết Bình...

Vu Hồng và Tử Nguyệt Tiểu Yêu nhất thời trở nên khẩn trương, còn Lam Cơ và Hiên Long thì lại có vẻ mong sao cho Tần Nhược bị thua càng sớm mới càng tốt - họ không cho rằng một tên khống nước bậc ba lại có thể đánh rớt ngựa một kẻ ở tít trên cao như thành viên chiến minh được, cho dù đối phương chỉ là một mục sư ánh sáng bậc bốn bình thường.

* * * * * *

Cừu nhân đối mặt, rút đao bạt kiếm!

Lời này không chút giả dối nào, Tần Nhược vừa mới bước đến gần, đã thấy mấy người phía sau Phong Cuồng Huyết Bình đưa tay cầm vào vũ khí của chúng, tựa như đang bắt đầu suy nghĩ xem nên hạ thủ từ bộ vị nào, góc độ nào rồi...

Phong Cuồng Huyết Bình thì lại càng trực tiếp hơn, y thu hồi ánh mắt, cười to nói với Thiết Tỏa Hoành Giang: “Cảm ơn Thiết ca! Xử lý xong tên này rồi, đàn em lập tức đến quán rượu Kẻ Thắng Lợi đãi tiệc, chúng ta sảng khoái một phen ngay!”

Y vừa nói xong, hai tên nguyên tố sư sau lưng y liền bắt đầu tụ tập phép thuật.

Thiết Tỏa Hoành Giang lập tức nghe được tiếng hừ lạnh coi thường của Tần Nhược từ phía sau lưng: “Thiết đại ca, ông anh chưa nói rõ với chúng, hay là bọn chúng không để ông anh vào trong mắt thế?”

“Con mợ nó!”

Thiết Tỏa Hoành Giang hiển nhiên không phải là người tốt nhịn gì, bị Tần Nhược kích một câu này, y tức khắc nâng một tấm thuẫn đồ sộ màu đen lên, dùng tốc độ nhanh lướt một cái, ầm ầm đụng bay hai tên nguyên tố sư đang ngưng tụ phép thuật ngay.

Thu lại thuẫn, sau đó Thiết Tỏa Hoành Giang hằm hằm nhìn hai kẻ đang bò dậy với vẻ mặt tức giận mà không dám nói ra ấy. Tiếp đó, y phát tiết lửa giận lên người Phong Cuồng Huyết Bình: “Mày mang từ đâu tới hai thằng ngớ ngẩn này vậy? Ai cho bọn mày ra tay chứ?”

Được! Đánh người mà còn chửi người nữa...

Khoảnh khắc, thanh âm và hành động của Thiết Tỏa Hoành Giang đã khiến người chung quanh chấn động!

Bên Tần Nhược là bị tốc độ lẫn kỹ xảo tấn công một cách lưu loát và mạch lạc của Thiết Tỏa Hoành Giang làm cho chấn động, còn bọn Phong Cuồng Huyết Bình thì là không ngờ được người hảo tâm báo bọn họ qua đây lại quay lại đánh họ, cho nên cả bọn cùng đứng im kinh ngạc nhìn Thiết Tỏa Hoành Giang, trong đầu đầy sương mù.

Chỉ có những người cùng đội với Thiết Tỏa Hoành Giang là biết tính y, cho nên nhìn thấy tình hình như vậy, đều nhất tề lắc đầu cả: ai... Cái lão này, tánh khí nóng nảy đó suốt kiếp này chắc không sửa nổi nữa rồi!

“Thiết ca, đàn em làm sai chỗ nào vậy?”

Phong Cuồng Huyết Bình dường như rất kiêng kị Thiết Tỏa Hoành Giang, cho nên dù hai tên huynh đệ của mình bị đánh, nhưng y vẫn tỏ ra rất khiêm tốn, khi khôi phục tinh thần lại rồi thì lập tức bước qua cười lấy lòng ngay.

“Đừng đàn em đàn iếc gì cả, ông không có giao tình với mi. Nghe nói mi thua tên nhãi này mà không chịu phục, hơn nữa bại dưới tay hắn cũng đúng thật mất mặt U Minh Quỷ Trảo chúng ta, cho nên ông tìm cho mi một cơ hội đánh lại với hắn đây... Hai người một chọi một, đường đường chính chính mà lấy lại mặt mũi cho U Minh Quỷ Trảo đi!”

Thiết Tỏa Hoành Giang mặc dù có hơi thô tục, nhưng nói năng có trước có sau, có lý có đạo, cho nên bọn Bá Vương Hoàn và Hắc Thực đứng phía sau nghe cũng phải liên tiếp gật gật đầu. Chuyện mặt mũi, là phải giành trở về.

“Hắn mà cũng xứng quyết đấu với tôi? Mẹ nó, lúc ở di tích nếu hắn không dùng phép che mắt tôi, làm gì tôi có thể bị bại chứ?” Vừa nhắc lại chuyện ở di tích, Phong Cuồng Huyết Bình đã dâng lên một xung động muốn hành hạ Tần Nhược đến chết ngay! Y nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Nhược, dáng vẻ tựa như đang hận không thể nhào tới cắn một miếng thịt trên người Tần Nhược xuống vậy.

Thiết Tỏa Hoành Giang thì lại không để ý tới lời nói của y, không chút biểu tình nói:

“Ông cũng hy vọng điều mi nói chính là sự thật, cho nên mới để hai người bọn mi quyết đấu một chọi một đấy. Nếu thắng, về sau mi muốn giết hắn thế nào cũng được, mà bọn ông cũng vui vì mi rửa sạch được mối nhục cho chiến minh. Nhưng nếu thua thì... Ngày sau ông cũng sẽ kệ mi trả thù hắn như thế nào, có điều hôm nay, ở chỗ này, mi không được động đến hắn!”

“Ý anh là, hôm nay trừ phi tôi đơn đả độc đấu giết hắn, không thì anh nhất định sẽ bảo vệ hắn phải không?” Đồng tử của Phong Cuồng Huyết Bình hơi hơi rụt lại, y lạnh lùng nhìn Tần Nhược, biểu tình dần dần trở nên nghiêm trọng hơn...

Thiết Tỏa Hoành Giang gật gật đầu: “Đúng là ý đấy đấy! Đây là điều kiện mà hắn đã đáp ứng để lưu lại, cũng là hiệp nghị giữa ông đây với hắn. Nếu mi cảm thấy mình có năng lực để giết hắn, vậy thì cứ lên đi, trừ khi thông báo của mi trong chiến minh là lừa gạt.”

Đã nói đến nước này rồi, Phong Cuồng Huyết Bình biết, bây giờ y muốn không chấp nhận cũng không được nữa rồi, Thiết Tỏa Hoành Giang đã quyết tâm không để người của y giúp y đối phó với Tần Nhược. Nếu y không chấp nhận, vậy sau này tên tuổi y trong U Minh Quỷ Trảo sẽ triệt để trở nên thối tha tận cùng, thậm chí còn có khả năng bị tộc trưởng và minh chủ xóa tên nữa.

Nghiến răng, sau đó Phong Cuồng Huyết Bình ưỡn ngực:

“Được, thì quyết đấu! Lẽ nào tôi lại bị bại bởi một tên khống nước bậc ba sao?”

Trong lòng y, trận chiến lúc đó nơi cửa vào di tích Alex, hoàn toàn là do hoàn cảnh u ám, lẫn người chơi bên cạnh nhiều quá cho nên mới khiến y nhất thời phán đoán sai lầm, dẫn đến bại trận thôi.

Còn ở đây là vùng đất tuyết, địa thế rộng rãi, đơn giản, không thể nào lại bị tên ấy dùng biện pháp gì đó mê hoặc được. Huống chi... Trên đường đến thị trấn Savis, y đã cố ý mượn mấy món đồ gia tăng lực phòng phép và HP từ người khác rồi.

Hừ! Lần này phải khiến tên ấy chết một cách tâm phục khẩu phục, sau đó tải đoạn phim chiến đấu này lên internet, rửa sạch thanh danh cho mình mới được...

Thấy Phong Cuồng Huyết Bình đã đồng ý rồi, Thiết Tỏa Hoành Giang nhướng mày lên, tức thì giương cao giọng quát với mấy người chung quanh:

“Chuyện liên quan đến thanh danh của U Minh Quỷ Trảo, người không liên quan lui ra sau năm mươi mét! Trong khi quyết đấu không ai được bước thêm một bước nào, nếu không đừng trách ông đây không khách khí đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.