Phù Diêu

Chương 39




Ngày thứ ba, tổ đội quân Kim ba mươi người đến chỗ ở của bọn người Âu Dương, mã đội không đi theo, bọn họ muốn đến các nơi gần đây để xem xét sản nghiệp, có nhiệm vụ kết giao với người Kim. Một tháng sau, bọn họ tụ tập ở phủ Hoàng Long chờ hai người Âu Dương từ phủ Hội Ninh trở về.

" Nữ tướng?"

Âu Dương sau khi thấy đội trưởng kia có hơi chút kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu rõ. Kim quốc nam nữ đều ra trận, đương nhiên bởi vì nguyên nhân trời sinh, bình thường chỉ làm binh vận chuyển và binh hậu cần. Nghĩ lại cũng đúng, đều đều là hoạt động trong đất nước, phái một đội dũng sĩ cũng quá lãng phí, người ta đã vội đánh nhau đâu. Về phần tại sao lại phái người bảo vệ, bảo vệ này không phải vì đề phòng Liêu quốc, mà là vì đề phòng dã thú.

Phiên dịch quân Kim giới thiệu nói:

" Đây là muội muội của tướng quân chúng ta, Hoàn Nhan Lan."

"Hân hạnh."

Âu Dương ôm quyền nói:

" Tại hạ Âu Dương, vị này chính là Tư Khám, làm phiền mọi người rồi."

" Âu đại lão bản khách khí, tướng quân Hoàn Nhan Liệt cũng đã ở trước mặt đại tướng quân kể lại sự tích của Âu đại lão bản rồi."

"Ồ đúng, tướng quân Hoàn Nhan Liệt bây giờ ở đâu?"

"..."

Phiên dịch còn muốn lên tiếng, nữ đội trưởng đã quất một roi ra, thanh âm vang dội, phiên dịch phía sau lưng lập tức đỏ hồng.

Phiên dịch nhịn đau cúi người phiên dịch với Hoàn Nhan Lan:

"..."

Tiếp đó quay đầu nói với Âu Dương cùng Tư Khám:

" Chúng ta lên đường đi."

Âu Dương có chút bực bội liếc nhìn nữ đội trưởng kia, bộ dạng quả thật không tồi, đường nét rõ ràng, khoảng hai mươi. Có điều làn da hơi ngăm đen cũng không sao, mấu chốt là mặt lạnh như băng, giống như xác chết, chẳng khác gì Âu Dương thiếu nợ nàng ba trăm quan tiền. Âu Dương chằm chằm nhìn nàng suốt một phút, một phút này, nữ đội trưởng kia ngay cả mắt cũng không nhấp nháy. Lúc nhìn lại Âu Dương Thì, lông mi dày đậm, dường như đang cố gắng nhịn không một roi quất xuống trên người Âu Dương.

...

Trên đường vì chiếu cố Tư Khám cùng Âu Dương, cứ hai canh giờ nghỉ ngơi một khắc. Thời gian nghỉ ngơi Tư Khám nói:

" Hiền đệ, trước đó vài ngày thấy ngươi nghe nói có thương hội Dương Bình dựng chi nhánh ở Thần Châu, ngươi lại cười trong lòng, có phải là nhớ nhà không?"

" Tha hương ngộ cố tri mà."

Âu Dương cười ha ha:

" Ta thấy sau chuyện Hội Ninh, ta sẽ từ đường biển quay về Tống xem sao, ngươi tiện thể nhắn cho Tiêu Cam Vân, bảo hắn mau chóng... Ngươi nói, lúc đó Đại Tống đột nhiên xuất binh từ đường biển, hai vạn tinh binh thẳng đến Trường Bạch Sơn. Sau đó hô ứng Liêu quốc tiến công phủ Hoàng Long... Kim quốc sẽ bại trận chứ?"

" Đại lão bản."

Phiên dịch đánh ngựa từ phía trước đến ngắt lời nói:

" Lan tướng quân cho mời."

" Đều đang đi trên đường, mời cái gì?"

Âu Dương buồn bực cùng phiên dịch đến tiền đội.

Phiên dịch đem lời nói của Hoàn Nhan Lan phiên dịch lại:

" Lan tướng quân muốn học tiếng Hán từ đại lão bản."

"Tiếng Hán? Ngươi không phải cũng biết sao?"

" Nhưng mạt tướng chỉ biết nói không biết viết."

"Ừm... Vậy thì..."

Âu Dương dừng ngựa, từ trong bọc hành lý lấy ra giấy bút, lấy chút nước tùy tiện mài chút mực, sau đó trên giấy thẳng hàng ngay lối viết ba chữ Hoàn Nhan Lan. Đem giấy đưa cho phiên dịch nói:

" Nói với nàng ta, đây là tên của nàng, luyện trước đi rồi hãy nói."

Hoàn Nhan Lan nhận lấy giấy, trên dưới đảo mắt nhìn phiên dịch, phiên dịch mồ hôi tuôn trào, mình cũng không hiểu, nhìn Âu Dương. Âu Dương đánh ngựa bỏ đi, vứt lại một tờ giấy thế là xong."

Phiên dịch nói:

" Lan tướng quân hỏi ngươi vừa rồi có phải là cười nàng không biết không?"

" Nói bậy."

Âu Dương là loại người gì chứ, nghiêm mặt nói:

"Ta chính là cảm thấy nàng đặc biệt đáng yêu. Thuận tiện nói một tiếng, muốn ta dạy chữ, ta chính là tiên sinh, phải khách khí với ta giống như với cha mẹ vậy."

Phiên dịch đi qua nói lời này, Hoàn Nhan Lan hừ một tiếng, phất tay, đội ngũ tiếp tục lên đường.

Ban đêm cắm trại dã ngoại, Hoàn Nhan Lan mang phiên dịch lại tìm tới Âu Dương chuẩn bị ngủ. Âu Dương kéo Tư Khám nói:

" Tư huynh, dạy nàng viết bốn chữ yêu ma quỷ quái, để nàng viết cả đêm luôn đi, chỉnh chết nàng ta."

Tư Khám cười khổ nói:

" Không biết., ngươi viết mấy cái cho nàng luyện đi."

Âu Dương cũng cười khổ:

"Ta cũng không biết."

" Không thể nào, ngươi là trạng nguyên..."

Tư Khám vội vàng ngậm miệng, lão gia tử đã ngàn vạn lần dặn dò là chớ để lộ tẩy.

Phiên dịch nghe xong kinh hãi vội hỏi:

" Đại lão bản là trạng nguyên Liêu quốc hay là trạng nguyên Tống Triều?"

" Trạng nguyên? Chúng ta nói là gạch viên."

Âu Dương mê mang nói:

" Chính là chuyện nung gạch.... Còn trạng nguyên, ngươi nhìn xem ta nếu như là trạng nguyên có thể không làm quan sao?"

Phiên dịch chợt hiểu ra, tùy tiện nói mấy câu với Hoàn Nhan Lan, sau đó Âu Dương sẽ dạy Hoàn Nhan Lan viết chữ.

" Tâm ngay thẳng thì nét bút mới ngay thẳng, không cần phải dùng lực quá mạnh, chỉ cầu thành hình, thắt lưng thẳng tắp."

Mấy cái yên ngựa gom góp thành một cái bàn nhỏ, bên cạnh nhóm lửa. Hoàn Nhan Lan ở trong ngọn lửa rất cố hết sức vẽ từng bút. Mồ hôi theo mũ nhỏ giọt trên giấy.

" Ai nha!"

Hoàn Nhan Lan sợ hết hồn vội vã lấy tay lau đi mồ hôi trên giấy.

" Nói thật, ta cũng thấy bảo ngươi học viết cái tên này của ngươi có hơi lao lực một chút."

Âu Dương thấy phiên dịch cũng đi ngủ rồi, nói:

" Họ Đinh rất tốt, gọi Đinh một cái thì hoàn toàn có thể không cần quan tâm đến Lão sư phạt chép tên một trăm lần, các tên đặc biệt ngu ngốc này phối hợp với nữ nhân đặc biệt ngu ngốc như ngươi này, quả thật là một tổ hợp hoàn hảo."

"?"

Hoàn Nhan Lan quay đầu lại trên mặt đánh cho dấu chấm hỏi.

" Ta khen ngươi xinh đẹp mà thôi."

Âu Dương cảm thấy mình nói có chút quá lời, có chút áy náy dịch chuyển qua, cầm bút lông nói:

" Chúng ta trước tiên đem hết cả chữ phân thành hai bộ phận, học từng cái một."

Này thì Hoàn Nhan Lan xem hiểu, Âu Dương vốn muốn dạy nhưng ngẫm lại ngôn ngữ không thông, nói thế nào cũng thành vô nghĩa, lại cầm cán bút dạy Hoàn Nhan Lan làm thế nào để cầm bút, bộ vị phát lực ra sao. Nhắc tới Âu Dương cũng xấu hổ, thân làm một người xuyên việt, thói quen cầm bút đã bị thay đổi, bị không ít tiên sinh hung ác sửa lại. Tiên sinh liền buồn bực, dạy dỗ làm sao viết cho đúng tư thế, để cho tiên sinh giận dữ nhất là Âu Dương thường xuyên có thói quen chuyển bút, bút vừa chuyển toàn bộ đệ tử chung quanh thành chú hề.

Trải qua nửa canh giờ phấn đấu, Hoàn Nhan Lan rốt cuộc thuận lợi viết ra đầy đủ tên của bản thân, lại nhìn Âu Dương đã ngủ gật một bên. Giữa trưa ngày thứ hai đi qua một cái trấn nhỏ, Hoàn Nhan Lan bảo mọi người nghỉ ngơi, còn mình thì đi công chuyện.

" Phiên dịch!"

Âu Dương hỏi:

" Làm sao ngươi biết tiếng Hán vậy?"

Phiên dịch thở dài:

" Ngươi không nhìn thấy nữ nhân kia đánh ta thông thuận như vậy sao? Ta không phải là người Kim. Phụ thân ta là người Hán, mẫu thân của ta là người Liêu, ở Đông Kinh, kết quả bị người bắt đi. Ta đây thân phận nói dễ nghe chút là văn thư, nói khó nghe chút chính là nô lệ. Cũng may trước kia ở bộ lạc Nữ Chân nên biết ngôn ngữ Nữ Chân, nếu không đã sớm phải đi vận chuyển cỏ."

"Đều là người thiên nhai lưu lạc, đúng rồi nương này vì sao ngay cả cười cũng không cười?"

" Không biết, ta là lâm thời phái tới. Nữ Chân thì cứ như vậy, phải nói bọn họ cũng đáng thương xót! Vì để nhận được một chút bố thí của Liêu quốc, các tộc trưởng của các bộ lạc còn phải giả dạng nữ nhân để các quyền quý Liêu quốc vui vẻ. Liêu quốc để cho bọn họ dùng Hải Đông Thanh đổi lấy lương thực, đây là một loại chim ưng nhỏ. Nếu giao nộp không đủ, sẽ không ăn. Các bộ lạc thường xuyên vì bắt Hải Đông Thanh mà tự giết lẫn nhau. Có ba bộ tộc đã bị diệt tộc."

Phiên dịch nói:

" Cho nên bọn họ cốt cách đều cứng rắn, không sợ chết. Ta nghe nói Hoàn Nhan Lan này, mười ba tuổi đã cùng với ca ca mang theo tộc nhân nương tựa A Cốt Đả, lúc đánh trận so với ai khác còn hung hăng hơn. Cuộc chiến hai vạn người đánh bại hai mươi vạn kia, nữ nhân này cũng có tham gia. Cho nên rất được A Cốt Đả yêu thương, đối đãi nàng giống như nữ nhi của mình vậy, ra lệnh không để cho nàng đi tiền tuyến, ta đoán chừng bởi vì như vậy, nên tâm tình nàng mới không được tốt..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.