Phù Diêu

Chương 26




Kết quả trên diễn đàn tuôn ra một trận tiếng cười.

- Lão Mục, đây là thiên tài các ngươi thổi a, mặc dù số học Chekov có điểm phức tạp, nhưng chúng ta có làm như thế nào đi nữa cũng một giờ cũng đã tính xong rồi, sáu bảy giờ thì...

- Đệ tử của ta dùng hết sức, khoảng ba giờ cũng tính xong rồi, tên nhóc này có phải là con riêng của ngươi hay không?

Mọi người một trận trêu chọc.

Vương Tranh có chút xấu hổ, thật trâu bò, không hổ là nơi tụ tập thiên tài cấp bậc cao nhất Ngân Minh, một giờ, cho dù giết chết hắn cũng tính không xong.

Mục Phùng Xuân ngẩn người, hắn biết trụ cột toán học của Vương Tranh cũng không đến mức a, sáu bảy giờ?

- Vương Tranh, vừa lúc mọi người cũng không có việc gì, ngươi thôi diễn. Chúng ta thuận tiện nhìn xem, có phải có khâu nào không đúng hay không, hẳn là không cần thời gian lâu như vậy.

Mục Phùng Xuân nói.

Vương Tranh vốn muốn nói quên đi, bản thân mình từ từ làm. Chính là nhìn tất cả mọi người nhìn hắn, tôn sư trọng đạo bị lão Cổ huấn luyện ra, một vấn đề của mình kéo đến nhiều thợ lặn như thế, cũng không tốt vỗ vỗ mông bước đi.

Sau đó mà bắt đầu lưu loát tính ra, những người này chỉ hơi chút tính toán chỉ điểm một chút, chính là bắt đầu từ phương thức giải toán thứ nhất, mọi người liền cảm giác không thích hợp.

Đây là bao nhiêu lần tổ hợp số học Chekov???

Nửa giờ trôi qua, từ vừa mới bắt đầu chỉ có năm người ngồi xem, sau đó biến thành mười hai người.

- Tổ hợp số học Chekov còn có thể lý giải như vậy?

- Trừ rồi kết quả giống nhau, quá trình luận chứng hoàn toàn không giống a.

Mọi người rốt cục hiểu được vì cái gì cần sáu bảy giờ, đây hoàn toàn là một cảnh giới khác.

Trạng thái Vương Tranh rất tốt, hắn cũng là loại hình tự động biến thành tuyển thủ khi gặp trận đấu. Thời điểm có người chú ý, rất hưng phấn. Đầu óc sẽ dùng tốt hơn một chút, có chút cảm giác giống như bị lão Cổ nhìn chằm chằm.

Hắn đang suy tính, những người khác thì đang thì thào tự nói, một bên Mục Phùng Xuân cũng nhìn không chuyển mắt, thỉnh thoảng tán thưởng chụp tay một chút, hắn cũng bắt đầu quên đi.

Suốt năm giờ. Vương Tranh mới làm xong, lần này đã là kỷ lục cao nhất, lúc này trong diễn đàn Du Già đã có hai mươi lăm người, có nơi đã là đêm khuya, có nơi thì đang là sáng sớm, chính là không một người rời đi.

- Thật không nghĩ tới, thì ra là như vậy, đây là nhuần nhuyễn số học Chekov a.

- Ừh, thì ra thứ đang dùng xem như nghĩa hẹp, phạm vi ứng dụng rất cực hạn, xem tính toán như vậy, toàn bộ ánh mắt đều mở, chưa từng có người tính qua như vậy a.

Ánh mắt Mục Phùng Xuân tràn ngập kích động nhìn về Vương Tranh, chính là loại khác, trên thế giới này ai có thể làm được lý giải như vậy?

Ở trong lòng Mục Phùng Xuân chỉ có một người, thầy của hắn!

- Lão Mục, tên nhóc này từ đâu chui ra, quả thực là quái thai a!

- Quả thật về sau chúng ta cũng không có cơm ăn rooif, ha ha.

- Tên nhóc, hoan nghênh gia nhập hội quán Du Già, cuối cùng cũng có mấy gương mặt trẻ tuổi.

Vương Tranh khách sáo vài câu, liền rời khỏi Du Già, Mục Phùng Xuân muốn nói lại thôi.

Nhìn đồng hồ, bạn học Vương hết chỗ nói rồi, bản thân mình là muốn đi đường tắt, lần này khen ngược, lại thêm một lần phạm tiện, mất cả một buổi tối.

Lại nhìn điện thoại, điện thoại đã bị đại gia Tô gọi sắp nổ rồi.

- Đại ca, không thể nhẫn a, người Tiên Man rất biết nhảy nhót!

- Mệt nha, quả thật khi dễ Trái Đất chúng ta không người, nếu không đại ca ngươi đi ra giết chết bọn chúng đi?

- Sauron nhắn lại, hắn nói chỉ cần ngươi khẳng khái xuất chiến, hắn có thể tăng thêm đãi ngộ.

- Đại ca, Sauron lại tới nữa, hắn nói chỉ cần ngươi xuất chiến, ngươi muốn điều kiện gì cũng được.

- Đại ca... Sauron khóc.

Vương Tranh dở khóc dở cười, đã xảy ra chuyện gì.

Mở bảng xếp hạng ghi hìn ra h, đứng đầu chính là trận quyết đấu cấp bậc ngai vàng giữa khu vực Tiên Man cùng khu vực Trái Đất.

Vương Tranh mở ra nhìn, lúc ấy liền chỉ có một ý niệm trong đầu, thê thảm!

Đối phương có chuẩn bị mà đến, Hoàng Tử bọn họ kỹ thuật bản thân còn kém một chút, về tâm tính lại không có chuẩn bị sẵn sàng, bị nhằm vào quá lợi hại.

Thương vong bằng không diệt đoàn đội ngai vàng cường đại nhất Trái Đất, người Tiên Man quả thật rất mạnh.

Vương Tranh cũng không có cảm giác quá lớn, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, ai cũng không phải vô địch, bị ăn hành riết trở nên mạnh lên thôi.

Nghiêm Tiểu Tô cùng Sauron cũng là chuyện bé xé ra to quá mức.

Chính là nhìn đến phút cuối cùng, rốt cục Vương Tranh hiểu được.

Tên Săn Thần chuyên đi đường giữa, sau khi kết thúc trận đấu chỉ để lại một câu, như là đáp án, hoặc như là nêu vấn đề: Loại địa phương cấp thấp này làm sao có thể thắng được Viên Long...

Từ đầu đến cuối, người ta cũng không thật sự để ý tiêu chuẩn của Trái Đất.

Vương Tranh vừa gọi điện thoại cho Nghiêm Tiểu Tô, bên kia liền xã một trận đại bác:

- Đại ca, ta gọi một trăm lần a, vẫn đường dây bận.

- Vừa rồi có việc bận, còn chưa ngủ sao?

- Ngủ cái mắm, lông đều bị tức xù hết lên hết rồi, đám chim cò hành tinh Tiên Man này quá kiêu ngạo, cho dù không phải vì Sauron, cũng phải giáo huấn bọn họ kỹ một chút!"

Nghiêm Tiểu Tô hiên ngang lẫm liệt nói.

- Ah, lần này Sauron có khuyến mãi gì?

Nếu như không biết rõ đại gia Tô, hắn sẽ không phải là Vương Tranh.

Nghiêm Tiểu Tô cười hắc hắc:

- Sauron nói, đưa ta một bản giới hạn robot đẳng cấp Kim Cương cùng trang bị nguyên bộ, đương nhiên, ta Nghiêm Tiểu Tô là loại người nào, chủ yếu là không thể dễ dàng tha thứ người Tiên Man giương oai ở trên địa bàn của chúng ta!"

- Nói với hắn, một nửa thu vào của lần này phải tặng cho cơ cấu cứu trợ điều trị chiến sĩ tàn phế, những thứ khác thì phân chia theo tỉ lệ cũ.

Vương Tranh nói.

- Yên tâm đi, đại ca, cho dù ngươi muốn toàn bộ hắn cũng đáp ứng.

Nghiêm Tiểu Tô nói nhưng hắn biết Vương Tranh sẽ không làm như vậy.

Nghiêm Tiểu Tô cũng không phải người ưa công phu sư tử ngoạm, kỳ thật một bộ robot trân quý kia cũng thỏa mãn một chút ham mê cá nhân của mình, sưu tập hoặc là nói ý nghĩa khoe khoang lớn hơn giá trị kinh tế.

Đại gia Tô tương đối trần trụi, sở thích của ca chính là khoe khoang.

Sauron cũng không ngủ, rất nhiều người chơi đều ngủ không được a, con mẹ nó không thể nhẫn a.

Trước kia cũng không phải không có thua qua, thảm hơn so với lần này cũng nhiều đếm không xuể, nhưng không biết như thế nào lần này vô cùng nổi giận, đặc biệt không tiếp nhận được.

Hoàng Tử bọn họ suốt cả ngày cũng không dễ chịu, thua trận đấu, bị áp chế, đặc điểm cá nhân cũng chưa kịp phát huy ra, luôn bị dẫn đi theo tiết tấu của đối phương, thua trận đấu ai cũng không tốt lắm, lại nhìn xem lời nhắn lại ở bên dưới, tâm nhảy lầu cũng có.

Hoàng Tử, ngươi làm cái mắm gì thế? Thương của ngươi là để thêu hoa sao. Đâm nửa ngày cũng chưa đâm chết tên nào?

Tây Môn Xuy Ngưu, ngươi thật sự chỉ còn lại có tài thổi da trâu, đổi nghề làm đầu bếp đi. Một giây năm đao còn có tác dụng gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.