Phù Ảnh Ám Hương

Chương 42: Một nửa kỹ thuật…




BỆNH VIỆN mờ ảo. Giữa rất nhiều ánh sáng, tiếng động, tôi bị hỏi, bị chuyển đi bằng xe đẩy, cuối cùng hóa ra tôi bị vỡ xương mắt cá chân ở hai chỗ và họ phải bó bột - ngoài ra còn khâu cho tôi vài mũi trên trán, đồng thời kiểm tra xem tôi có bị nhiễm uốn ván, bò điên hoặc bệnh gì khác không. Trong khi làm tất cả những điều này, họ tiêm cho tôi thứ gì đấy khiến tôi thấy hơi lơ mơ, và khi xong xuôi mọi thứ tôi nằm phịch xuống cái gối của mình, chợt thấy mệt muốn chết. Ôi, được ở một nơi sạch sẽ, ấm áp, tinh tươm thế này thật là thích thú.

Từ xa xa tôi nghe vọng lại tiếng ai đó đang trấn an Jess rằng chị không làm hại gì khi di chuyển tôi, rồi lại bảo Suze vài lần rằng tổng kiểm tra cơ thể trong trường hợp của tôi là không cần thiết, rằng họ không phải là quá coi thường sức khỏe của tôi, và rằng tại thời điểm này, anh ta là người giỏi nhất nước.

“Becky?” tôi mụ mị ngước kên, nhìn thấy Tarquin đang tiến lại giường mình, tay chìa cái di động ra. “Lại là Luke đấy.”

“Anh Luke à?” tôi nói vào ống nghe. “Chào anh! Đoán xem chuyện gì nào? Em gãy chân rồi!” Tôi nhìn cái chân bó bột đang được đỡ trên giá của mình một cách ngưỡng mộ, tôi luôn muốn có một cái chân bọc thạch

“Anh nghe tin rồi. Tội nghiệp em. Họ có chăm sóc em tốt không? Em đã có mọi thứ em cần chưa?”

“Ừm... em nghĩ là đủ rồi. Anh biết đấy...” Rồi tôi chợt ngoác miệng ngáp. “Thật ra thì... em khá là mệt. Có khi em đi ngủ đây.”

“Anh ước gì mình ở đó.” Giọng Luke nhỏ nhẹ dịu dàng. “Becky... cho anh biết một điều thôi. Sao em lại bỏ đi tới miền Bắc mà không báo cho ai thế?”

Tôi chớp chớp mắt ngạc nhiên với cái điện thoại. Anh không biết lý do thật sao?

“Bởi vì em cần giúp đỡ, tất nhiên rồi,” tôi thản nhiên nói. Giờ thì tôi đã gần như thích nghi được với hoàn cảnh. “Cuộc hôn nhân của chúng ta sắp tan vỡ. Jess là người duy nhất em có thể nhờ cậy.”

Dường như Luke ngạc nhiên không nói được câu gì.

“Cuộc hôn nhân của chúng ta làm sao?” cuối cùng anh lên tiếng.

“Sắp tan vỡ!” Giọng tôi run run. “Anh biết thế mà! Thật kinh khủng! Anh thậm chí còn không buồn hôn tạm biệt em!”

“Em yêu, lúc đó anh đang cáu! Chúng ta vừa cãi nhau mà! Nhưng điều đó không có nghĩa là cuộc hôn nhân sắp tan vỡ.”

“Ôi, thôi được rồi, là em nghĩ thế. Em nghĩ thế là hết. Em nghĩ anh sẽ không thèm quan tâm xem em ở đâu.”

“Ôi, Becky.” Giọng Luke trở nên thật kỳ quặc, cứ như anh đang cố nín cười. Hoặc có thể là nín khóc. “Em có biết là anh đã trải qua những gì không?”

” Tôi cắn môi, nóng bừng mặt vì ngượng. “Luke, em xin lỗi. Em... em không nghĩ là... Em đã không nhận ra...”

Anh cắt ngang lời tôi. “Dù sao thì em cũng an toàn rồi. Đó là tất cả những gì quan trọng bây giờ. Em đã an toàn.”

Tôi đang cảm thấy vô cùng tội lỗi. Trong chuyện này anh thật tử tế. Còn tôi thì đã quẳng anh vào tình huống quái quỷ gì thế không biết? Giờ anh ở đó, kẹt ở Cyprus... Trong cảm xúc trào dâng tôi ấn điện thoại chặt hơn vào tai.

“Luke... anh về nhà đi. Em biết anh ghét phải ở đó. Em biết anh đang đau khổ. Tất cả là lỗi của em. Anh cứ mặc xác lão Nathan Temple ngu ngốc đó và cái khách sạn khốn kiếp của lão. Nghĩ ra lý do gì đấy. Anh đổ tội tại em cũng được.”

Ngừng lại một chút.

“À...” Luke nói. “Về chuyện này anh cũng cần nói thêm một chút. Anh nghĩ rằng có thể…” Anh lại ngưng lại. “Em đúng. Còn anh đã... sai.”

Hả? Tôi có nghe nhầm không nhỉ?

“Anh đã thành kiến,” Luke nói. “Giờ khi anh đã hiểu thêm về Nathan, ông ấy thật tài giỏi. Một bộ óc thương mại vĩ đại. Bọn anh rất hợp nhau.”

“Hai người hợp nhau á? Nhưng... còn chuyện ông ấy từng bị kết tội thì sao?”

“À,” Luke nói, nghe có vẻ ngượng nghịu. “Nathan đã giải thích về chuyện đó. Chuyện đó xảy ra khi ông ấy phải bảo vệ một nhân viên khách sạn khỏi một gã khách say. Gã kia ‘đi hơi xa’ ông ấy nói thế. Ông ấy nói đó là một sai lầm. Và anh tin ông ấy.”

Đầu tôi đau như búa bổ. Tôi không thể nào xử lý được hết đống thông tin

“Theo nhiều cách thì anh khá đồng tình với ông ấy,” Luke nói tiếp. “Một đêm ông ấy nói với anh lý do ông ấy mở chuỗi khách sạn bình dân. Đó là sau khi ông ấy bị từ chối không cho vào một khách sạn sang trọng chỉ vì không đeo cà vạt. Ông ấy đi thẳng đến một quán rượu và vạch ra kế hoạch cho chuỗi khách sạn bình dân ValueMotels bây giờ. Hai mươi cái đã được mở rồi đi vào hoạt động chỉ trong vòng một năm. Em phải kính nể nỗ lực đó.”

“Em không thể tin được,” tôi nói, bóp bóp trán trong cơn chóng mặt. “Anh có thiện cảm với ông ấy.”

“Anh thật sự có thiện cảm với ông ấy.” Luke ngưng lại. “Và... ông ấy rất lo cho em. Không thể tử tế hơn được. Ông ấy thức suốt đêm với anh, lắng nghe mọi tin tức.”

Tôi nhăn nhó vì tội lỗi khi tưởng tượng ra cảnh hai người bọn họ mặc áo ngủ ngồi chờ bên điện thoại.

Chúa ơi, con sẽ không bao giờ, không bao giờ bỏ đi mà không nói với ai nữa.

Ý con là, con đâu có chủ định làm thế. Nhưng, Chúa biết rồi đấy.

“Thế còn cái khách sạn thì sao?” tôi hỏi. “Rẻ tiền lắm à?”

“Cái khách sạn đó siêu rẻ,” Luke nói, nghe giọng vui vẻ. “Nhưng em đã đúng. Đó là một khách sạn rẻ tiền với chất lượng tốt nhất.”

Tôi không thể không bật cười, rồi nụ cười chuyển thành một cái ngáp rộng ngoác. Giờ tôi đã thấy tác dụng của thuốc rồi.

“Thế... em đã đúng từ đầu đến cuối,” tôi nói, giọng mệt mỏi. “Đây là một vụ hợp tác tuyệt vời.”

ây đúng là một vụ hợp tác tuyệt vời,” Luke đồng tình. “Becky... anh xin lỗi.” Giọng anh bỗng trở nên nghiêm túc hơn. “Vì chuyện đó và vì... rất nhiều chuyện khác.” Anh ngập ngừng. “Anh nhận ra rằng em đã trải qua mấy tuần qua thật khó khăn. Anh quá bị ám ảnh bởi vụ hợp đồng với Arcodas. Anh đã không ủng hộ em. Anh còn không hiểu đúng chuyện trở về Anh sẽ tác động mạnh đến em như thế nào.”

Khi những lời này của anh tìm được đường vào óc tôi, nghe chúng thân quen một cách kỳ lạ.

Anh đã nói chuyện với Jess sao?

Jess đã... bảo vệ tôi sao?

Bất chợt tôi nhận ra Luke vẫn đang nói.

“Còn một chuyện nữa,” anh nói. “Cuối cùng thì trên máy bay anh cũng đã đọc hết tài liệu trong phong bì màu hồng em gửi. Anh thích ý tưởng của em. Chúng ta nên tiếp cận David Neville xem thử anh ta có định bán không.”

“Anh thật sự thích ý tưởng của em sao?” Tôi cảm thấy một luồng sáng hạnh phúc xuyên qua cơn mụ mị vì thuốc của mình.

“Anh thật sự thích. Cho dù anh không hiểu em đã lấy những kiến thức chuyên môn về chuyện mở rộng doanh nghiệp ấy ở đâu ra...”

“Ở Barneys! Em nói với anh rồi mà!” Tôi hài lòng lún đầu vào gối. “David sẽ muốn bán thôi - em biết anh ta sẽ thế. Anh ta thật sự đang ân hận vì đã tách ra làm một mình. Và họ còn đang muốn có thêm con nữa...” Tôi khó khăn lắm mới nói nên lời, tôi mệt quá. “Judy còn nói rằng cô ấy chỉ muốn David có mức thu nhập... b... ình... th... ường... thôi.”

“Em yêu, khi khác chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này. Em nên nghỉ ngơi.”

“Cũng được.” Mí mắt tôi đã trở nên nặng trĩu, giữ cho nó mở ra là cả một cuộc

“Ta lại bắt đầu lại nào,” Luke dịu dàng nói. “Khi anh trở lại. Sẽ không tan vỡ nữa. OK?”

“Cái gì thế?” một giọng chua loét cắt ngang. Đó là y tá trưởng đang tiến lại. “Điện thoại di động không được phép sử dụng trong phòng bệnh. Và cô cần ngủ một chút, cô gái trẻ!”

“OK,” tôi nói nhanh vào điện thoại. “OK.”

Bà y tá lấy điện thoại khỏi tay tôi và mắt tôi nhắm nghiền.

***

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đã khác. Căn phòng tối lờ mờ. Không còn tiếng nói chuyện xung quanh. Chắc là đêm rồi.

Tôi khát cháy cổ, môi tôi khô đến phát đau. Tôi nhớ trên bàn đầu giường có một bình nước, và trong khi cố gắng ngồi dậy với lấy nó tôi đã làm rơi cái gì đấy loảng xoảng xuống sàn.

“Bex? Cậu có sao không?” tôi nhìn quanh, thấy Suze đang ngồi trên ghế bên giường tôi. Suze dụi mắt cho đỡ buồn ngủ và chồm dậy. “Cậu muốn lấy gì à?”

“Một ít nước,” tôi nói, giọng sầu thảm. “Nếu ở đấy có nước.”

“Của cậu đây.” Suze rót cho tôi một cốc đầy và tôi uống ừng ực. “Giờ cậu thấy thế nào rồi?”

“Mình... khỏe.” Tôi đặt cốc xuống, cảm thấy khá hơn nhiều, rồi nhìn quanh căn phòng mờ tối, buông rèm kín mít. “Mọi người đâu hết rồi? Jess đâu?”

“Chị ấy không sao. Các bác sĩ đã khám cho chị ấy, sau đó Tarkie đưa chị về nhà. Nhưng họ muốn giữ cậu lại để theo dõi.”

“Ừ.” Tôi vuốt khuôn mặt khô ráp của mình, ước gì mình đã mang theo ít kem dưỡng ẩm. Rồi tôi chợt nhìn thấy giờ trên đồng hồ đeo tay của Suze.

“Đã hai giờ sáng rồi!” Tôi rụng rời ngước lên. “Suze, sao cậu còn ở đây? Cậu nên đi ngủ đi!”

“Mình không muốn đi.” Suze cắn môi. “Mình không muốn bỏ cậu lại một mình.”

“Suỵt!” một giọng rít lên từ phía bên kia tấm rèm. “Nói khẽ chứ!”

Suze và tôi nhìn nhau ngạc nhiên - và tôi bỗng thấy buồn cười quá. Suze lè lưỡi về phía tấm rèm, còn tôi thì khụt khịt nín cười khổ sở.

“Cậu uống thêm nước đi,” Suze nói, giọng nhỏ đi một chút. “Nó sẽ giúp da cậu giữ được ẩm.” Suze rót cho tôi một cốc đầy nữa và đặt bên cạnh giường. Trong một lát không ai trong bọn tôi lên tiếng. Tôi uống thêm vài ngụm nữa, nước nhạt thếch và đầy mùi nhựa.

“Chuyện này làm mình nhớ lại hồi sinh Ernie,” Suze nói. “Cậu còn nhớ không? Hồi đó cậu ở lại suốt đêm với mình.”

“Trời ơi, có.” Bất chợt tôi nhớ lại cảnh thằng nhóc Ernie tí hon trong tay Suze, còn đỏ hỏn, chăn cuốn quanh người. “Một đêm đáng nhớ.” Tôi gặp mắt Suze và cô ấy mỉm cười.

“Cậu biết không, khi hai đứa song sinh ra đời… mình thấy không ổn lắm, vì cậu không ở đó.” Suze vẫn mỉm cười, nhưng mắt long lanh nước. “Mình biết là nghe thật sự ngu ngốc...”

“Không” Tôi nhìn xuống tấm ga giường bệnh viện trắng tinh, bối rối lấy ngón tay vặn vẹo nó. “Mình thật sự nhớ cậu, Suze.”

“Mình cũng nhớ cậu.” Giọng Suze hơi nghèn nghẹt. “Và mình… mình cần phải nói một điều. Mình xin lỗi vì đã cư xử với cậu như vậy khi cậu trở về.”

“Không sao,” tôi nói ngay lập tức. “Đừng có ngốc thế. Mình đã phản ứng thái quá. Cậu cần phải kết bạn mới khi mình không có mặt. Tất nhiên là thế. Mình thật là... ngốc.”

“Cậu không ngốc.” Suze tránh ánh mắt tôi. “Mình mới ngốc. Mình đã ghen tị.”

“Ghen tị?” Tôi chết sững.

“Thì cậu ở đó, duyên dáng, rám nắng, với cái túi Thiên Thần.” Giọng Suze hơi run run. “Còn mình thì, ru rú xó nhà với ba đứa con. Cậu đến như một con thiên nga lượn quanh với những câu chuyện về tuần trăng mật vòng-quanh-thế-giới tuyệt diệu, còn mình... như một con vịt tẻ nhạt.”

“Suze, cậu sao có thể tẻ nhạt được!” tôi buồn bã nói. “Một triệu năm nữa cũng không!”

“Hồi đó mình nghĩ thế.” Suze nhìn tôi, nét mặt cương quyết. “Khi nào cậu khỏe hơn, chúng ta cùng đi Milan đi. Chỉ mình và cậu thôi. Cậu thấy thế nào?”

“Thế còn bọn nhóc?”

“Chúng sẽ ổn thôi. Tarkie sẽ chăm sóc chúng. Có thể coi chuyến đi như tiệc sinh nhật muộn của mình.”

“Thế còn vụ spa?” tôi thận trọng nói. “Đấy không phải là cậu mời nhân dịp sinh nhật à?”

Suze chằm chằm nhìn sàn nhà một lát.

“Vụ spa ổn,” cuối cùng cô nói. “Nhưng không giống như đi với cậu. Không ai giống cậu cả, Bex ạ.”

“Thế giờ cậu ghét Lulu rồi sao?” tôi nói, khấp khởi.

“Bex!” Suze bật cười vì sốc. “Không, mình không ghét cô ấy. Nhưng…” Suze ngừng lại. “Như mình nói rồi đấy, không ai giống như cậu cả, Bex ạ.”

Tôi không biết đáp lại thế nào, đành với tay lấy cốc nước lần nữa - và thấy mình đang nhìn một gói nhỏ trên bàn đầu giường.

“Jess gửi lại cho cậu đấy,” Suze nói, trông hơi bối rối. “Chị ấy nói có thể chúng ta sẽ thích ăn nó.”

Tôi không thể nhịn cười. Đó là bánh Kendal bạc hà.

“Đó như kiểu... một chuyện cười chỉ riêng bọn mình mới hiểu,” tôi nói. “Mình không nghĩ chị ấy lại cho là mình muốn ăn nó thật.”

Sự yên tĩnh bao phủ chúng tôi một lát, ngoại trừ tiếng động của những chiếc xe đẩy chở bệnh nhân đang lăn trên các hành lang xa xa và tiếng cành cạch của những cánh cửa đóng mở liên tục.

“Thế là... cậu thật sự đã có chị gái,” cuối cùng Suze nói. Tôi có thể nghe thấy sự buồn bã trong giọng nói của cô bạn. Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc, lo lắng, đáng yêu của Suze qua bóng tối lờ mờ khá lâu.

“Suze… cậu luôn là chị em của mình,” tôi nói. Và ôm bạn thật chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.