Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 59: Không giữ được.. (2)




Tụi nó hầu như đã kéo nhau ra ngoài gần hết vừa để mua vài thứ cần thiết, vừa để tham quan khu trung tâm thị trấn ở đây. Chỉ còn mỗi Sư Tử ở lại khách sạn, cô hơi lười khi nghĩ đến việc đi bộ hết quãng đường này đến quãng đường khác.

Song Ngư đương nhiên đã định ở lại cùng với Sư Tử, nhưng lại bị cô đẩy đi cùng tụi nó, bảo là có vài thứ nhờ cậu mua hộ. Song Ngư hơi ngập ngừng, rồi cũng đồng ý.

Người duy nhất lôi được Nhật Nam đi chỉ có mỗi mình Thiên Hạt. Độ dai dẳng và sự lỳ lợm của cô nàng khiến người ghét phiền phức như cậu cũng phải bỏ cuộc mà miễn cưỡng nghe lời. Dù vậy trước khi đi, Nam có thì thào dặn dò Sư Tử, cậu bảo cô phải hết sức cẩn thận. Sư Tử một chút cũng không hiểu ý cậu, nhưng chưa kịp hỏi lại thì Nam đã bị tụi nó lôi đi rồi còn đâu!

Lúc này, Sư Tử đang ở trong phòng, ngồi trên giường mà chăm chú đọc sách, không rời mắt lấy một giây. Chợt như nhớ ra gì đó, cô bỏ quyển sách xuống nệm, thò tay vào túi lấy ra hai sợi dây chuyền.

Sư Tử nhìn chúng một hồi lâu, đôi mắt hơi cụp xuống. Cô bất giác mân mê chiếc mặt hình mặt trăng của sợi mà Khánh Đăng đưa cho cô, thỉnh thoảng lại nhìn sang sợi dây mặt trời của mình.

Đúng lúc đó, vang lên tiếng gõ cửa khiến Sư Tử khẽ giật nảy. Cô vội cất lại hai sợi dây chuyền vào túi, bước xuống giường mà đi ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra, Sư Tử có chút ngạc nhiên khi người đứng trước mặt cô lúc này, không ai khác chính là Song Tử. Sư Tử hơi nghiêng đầu.

– Cậu biết đấy! Hì hì! Tớ quên đồ nên chạy về lấy, rốt cuộc lười quá mà ở phòng luôn! Tại buồn quá nên qua đây nói chuyện với Sư Tử đấy mà!!

Sư Tử ngẩn người một lúc, rồi gật gù như đã hiểu.

Song Tử lon ton bước vào căn phòng là nơi nghỉ ngơi của Sư Tử và Kim Ngưu, ngồi phịch xuống giường. Sư Tử thấy vậy, cũng ngồi xuống cạnh cô. Với tay lấy quyển sổ đặt trên đầu tủ cạnh giường, Sư Tử viết gì đó.

– “Các cậu đi đâu chơi thế?”

– Chả biết! Tớ bỏ về giữa chừng mà!~

Song Tử cười tươi nhìn cô gái ngồi cạnh. Cô lẽ ra không nên về khách sạn mới phải, khi Thuỵ An đã bảo cô kéo dài thời gian với tụi nó, để cô ta dễ bề hành động. Vậy mà chẳng hiểu tại sao, Song Tử lại chạy về nữa. Cô điên rồi!! Mà cũng có lẽ, là do Song Tử không muốn khiến Bảo Bình và cả bản thân phải cảm thấy khó xử.

Nhận thấy sự lơ đễnh và vẻ mặt nghiêm trọng của Song Tử, Sư Tử dùng tay phẩy trước mặt cô. Song Tử khẽ giật mình, chớp mắt nhìn cô, rồi lại mỉm cười.

– Giống, thật sự hai người rất giống nhau.

Câu nói của Song Tử khiến Sư Tử thoáng ngạc nhiên.

– Cậu, và anh ấy. Sư Tử này?

– ?

– Tớ có chuyện này, muốn kể cho cậu.

Sư Tử hơi nghiêng đầu nhìn Song Tử. Đáp lại sự thắc mắc đó là cái gì đó nghiêm túc đến lạ từ cô nàng siêu quậy. Chống hai ray ra sau, Song Tử ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

– Nó là một câu chuyện kể về một cô bé. Cậu biết không, cô bé đó, là con gái của một người đàn bà trong hộp đêm, lăng loàn và mê tiền bạc. Nó thường xuyên là bao cát để bà mẹ tệ bạc trút giận khi say xỉn, bị bắt nghỉ học để làm việc nặng nhọc để mang tiền về cho bà ta.

– …

– Bà ta thường xuyên dẫn đàn ông về nhà, thậm chí đã mấy lần bà ta xém bán đứa con gái để kiếm tiền đốt vào ma tuý và ăn chơi.

Sư Tử hơi ngờ ngợ, cái giọng kể và khuôn mặt có chút buồn kia, Song Tử hệt như đang kể về chính bản thân mình. Nhưng cô rõ ràng, là con gái của một trong Thập Nhị Gia tộc cơ mà!

– Cho đến khi, một người đàn ông xuất hiện, tự xưng là ba và đưa cô bé thoát khỏi bà mẹ tàn bạo. Có nằm mơ nó cũng không ngờ, ba nó là một người giàu có bậc nhất, và hơn cả thảy, là nó có cả gia đình. Nó có một người chị và một người anh, dù chỉ cùng nửa dòng máu của ba đi chăng nữa!!

Song Tử hoàn toàn không hiểu, tại sao mình lại có thể kể câu chuyện này ra, nhưng…

– Nhưng dù cho cô bé có cố gắng làm thân với anh chị bao nhiêu, họ đều xa cách, thậm chí ghét đắng cô bé. Có lẽ người anh trai có chút tình thương với nó, anh lạnh lùng nhưng không ghét nó như người chị gái. Đối với nó như vậy là quá đủ!

– …

– Nó luôn làn mọi thứ cho ba và anh vui lòng, họ thường xuyên khen cô bé. Nhưng…

Sư Tử khẽ nghiêng đầu, cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy nét mặt gần như đanh lại của Song Tử.

– Và rồi cô bé nhận ra, tình yêu mà ba nó dành cho nó đó giờ chỉ là giả tạo. Ông phải làm vậy để che mắt nó, rằng ông ta là xã hội đen. Từ ngày mọi chuyện đến tai nó, ông bắt đầu trở nên lạnh nhạt với cô bé.

– “Còn anh trai thì sao?”

– Cô bé đã nghĩ vậy đấy, rằng nó còn có người anh nhất mực yêu thương nó. Nhưng đó là cho đến khi, cô ta xuất hiện!!

Cô ta?

– Đứa con gái của gia tộc giàu có bậc nhất có thù oán sâu đậm với gia đình nó. Cô ta sung sướng và cao quý hơn nó gấp bội. Nhỏ tuổi hơn cô bé, nhưng cô ta lại thông minh siêu việt, lại xinh xắn và có thân phận mà tỷ người mơ ước, trong đó có nó!!

Chẳng hiểu sao, một cảm giác kì lạ không tên xông đến Sư Tử.

– Hơn cả như thế, cô ta còn là em gái của anh trai nó!! Phải, người phụ nữ duy nhất mà ba nó yêu, cũng chính là mẹ của anh và cô ta, họ là anh em cùng mẹ khác cha!!

Lúc này thì Sư Tử có thể cảm nhận rất rõ, sự tức giận đang toát ra từ Song Tử.

– Người anh duy nhất thực sự yêu thương nó, dần trở nên lạnh nhạt và xa cách nó, không lâu sau thì đi du học, bỏ lại nó bơ vơ một mình giữa căn nhà lạnh giá, hằng ngày chịu sự vô cảm của người cha, chịu đựng những lời lăng mạ của người chị!!

Có gì đó… lạ lắm…!!

– Cô ta được mọi người yêu quý, chở che!! Cô ta hạnh phúc và được tôn vinh như một vị thánh sống!!! Anh của nó muốn bảo vệ cô ta bằng mọi giá!! Ba của nó yêu thương cô ta vì cô ta là đứa con gái của người phụ nữ duy nhất ông yêu!! Ngay cả bạn thân của nó cũng phải đau khổ biết bao lần khi người mà nhỏ thích cũng thích cô ta!!!

Sư Tử khẽ nhíu mày. Cô đi đến, chạm nhẹ vào Song Tử, toan khuyên cô bình tĩnh lại nhưng lập tức, bị đẩy ra một cách thô bạo, khiến Sư Tử mất thăng bằng mà ngã khỏi giường.

Song Tử lạnh lùng nhìn cô gái đang ngã dưới sàn, đứng dậy.

– Cô ta lẽ ra không nên tồn tại!! Sư Tử thông minh mà phải không? Có lẽ đã đoán được rồi!!

Sư Tử trân trân mắt nhìn cô gái đứng trước mặt mình. Cô gái dễ thương hiếu động giờ lạnh lùng đến sợ. Cố giữ bình tĩnh, cô cứ bán tin bán nghi. Đúng lúc đó thì Song Tử lên tiếng.

– Còn nghi ngờ? Không sai đâu, cô ta chính là mày đấy, Sư Tử!!

Song Tử đang nói gì vậy? Cô á!? Sư Tử một chút cũng không tài nào hiểu được!! Giá như cô có thể nói, cô muốn hỏi cho rõ ràng!!!

– Chính mày là kẻ đã cướp đi mọi thứ của tao ! Cần tao nói rõ cho mày không??! Phải, cô bé đó là tao, là tao!! Chị tao chính là Thuỵ An, chính là đứa đã nhốt mày vào phòng thể dục đó, kế hoạch đó cũng là ý của tao!! Sao hả?!

Đôi mắt kinh ngạc Sư Tử phản chiếu hình ảnh đầy giận dữ của Song Tử, với hai mắt đỏ hoe từ bao giờ.

– Mày đang thắc mắc anh tao là ai chứ gì?! Chính là cái người mày gặp trên sân thượng đấy!! Là Khánh Đăng đấy!! Anh ta là con của mẹ mày với ba tao đấy!! Là anh mày đấy!! Mà chắc mày cũng chẳng nhớ ra!!!

Khánh Đăng? Người con trai hôm đó, người đã đưa cho Sư Tử sợi dây chuyền mặt trăng, chính là anh trai của cô, người anh cùng mẹ khác cha của cô sao?! Chuyện này làm sao có thể xảy ra được!!



“Ấm áp như mặt trời, dịu dàng như ánh trăng. Dù chia cắt nhưng luôn hướng về nhau, các con cũng vậy, hãy luôn bảo vệ nhau, được chứ?”

“Mẹ, con là con trai mà!! Của con phải là mặt trời chứ!!”

“Bởi vì Khánh Đăng của mẹ dịu dàng và tự tin như ánh trăng, còn Sư Tử thì sôi nổi và luôn toả sáng như mặt trời!!”

“Hai người nói gì con chẳng hiểu gì hết!! Trời với chả trăng! Dù sao, con và anh Đăng sẽ không~bao giờ chia cắt như mặt trời và mặt trăng đâu!!”



N-Nhớ rồi!! Những kí ức ngày thuở nhỏ đó, Sư Tử nhớ ra rồi!! Khánh Đăng, anh trai của cô và cả của Nam, kí ức về hai sợi dây chuyền mà mẹ dành cho anh em cô, Sư Tử làm sao có thể quên được cơ chứ!! Nhưng, hai từ “anh trai” ấy, Sư Tử biết đến chỉ là một người bạn mà cô vô tình gặp, rồi tiếng gọi mẹ kia cũng chỉ là mẹ nuôi, làm sao lại trở thành là Khánh Đăng là con ruột của mẹ Linh, cô thực không hiểu.

Song Tử nhìn khuôn mặt đăm chiêu và đôi mắt rung rung kia, lạnh lùng.

– Mày nhớ được gì rồi sao?! Vậy càng tốt!!

Dứt lời, Song Tử đi đến, bất ngờ tát một cái thật mạnh vào mặt Sư Tử, khiến cô vì không phản ứng kịp mà nằm xuống sàn.

Cổ họng đau rát, bản thân làm gì có tư cách khuyên răn Song Tử, nhưng cô vẫn muốn nói!!

– D… Dừng… lại đi…!

Song Tử thoáng ngạc nhiên, rồi lại nhếch môi cười.

– Nói lại được rồi sao?! Chọn lúc thích hợp thật!!

Bản thân Sư Tử cũng hơi bất ngờ khi mình vừa có thể nói lại, nhưng cổ họng vẫn đau rát khiến cô chỉ có thể nói những câu ngắt quãng.

– Giờ thì sao nào?! Dừng lại?! Mày muốn ra lệnh cho tao sao?! Mày biết mà đúng không, rằng tao hận mày đến tận xương tuỷ!!! Vào lớp S cũng chỉ là tao tiếp cận mày mà thôi biết không hả?!

– Cậu… hận bao nhiêu… cũng được…! Nhưng làm ơn… bình tĩnh lại!!

Song Tử cười nửa miệng.

– Mày dịu dàng đột xuất à? Chẳng phải lạnh lùng vô cảm lắm sao?! Định diễn kịch hả?!

– Tôi…

– Mày ngon thì trả lại gia đình cho tao đi!! Từ khi biết nhận thức đến nay, tao còn hiểu được yêu thương là như thế nào nữa kìa!! Thứ sinh ra đã hạnh phúc như mày, không có quyền phán xét tao!!!

– Làm ơn… hãy bình tĩnh lại đi!! Mọi người luôn yêu quý cậu, cả tôi… cũng vậy…!!

– Im đi!!!

Bị cơn giận dữ làm mờ mắt, Song Tử với tay gần đó, lấy đại cái kính viễn vọng của Kim Ngưu đặt bên giường, giơ cao lên mà đập mạnh xuống. Đôi mắt tinh anh ngày nào bị che lấp bởi thù hận, cô chỉ có thể nhìn thấy những giọt máu bắn ra và đôi mắt màu xanh thẫm tuyệt đẹp mỡ to kinh hãi trước khi gục xuống.

Song Tử thở hồng hộc, vứt đại cái kính viễn vọng sang bên mà khuỵu thụp xuống, khóc nấc lên.

Một lúc sau, Song Tử mới nhận ra, Sư Tử đã bất tỉnh từ lúc nào. Sự giận dữ biến đâu mất, cô vội vàng bò lại bên Sư Tử, lay nhẹ.

– S-S-Sư Tử à!! C-Cậu nghe không vậy??

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng một lần nữa mở ra. Thuỵ An bước vào, theo sau cô ta là vài ba người mặc vest đen. An hơi ngạc nhiên khi Song Tử ở đây, lại càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy tình hình hiện tại, rằng Sư Tử đã nằm gục trên sàn từ lúc nào. Cô ta cười nửa miệng, vỗ tay chầm chậm một cách chế giễu.

– Dù không theo kế hoạch, nhưng giỏi, giỏi lắm, em gái yêu quý!!

Song Tử hoàn toàn không để tâm đến Thuỵ An. Cô đã làm gì thế này??!

– Mang nó đi!!

Thuỵ An vừa phẩy tay, một tên mặc vest đi lại, thô bạo đẩy Song Tử ra mà bế thóc Sư Tử lên.

– Này!! Mấy người làm gì thế hả?!?

– Câu đó dành cho cô mới đúng!! Định làm gì đấy??

Song Tử vừa định chạy theo đám người kia đã lập tức bị Thuỵ An chặn lại. Cô cúi gầm mặt, không dám đối diện với An.

Thuỵ An nhếch môi cười, rồi quay người về phía cửa.

– Đi thôi!!

Song Tử nhìn theo bóng An rời khỏi phòng. Cô khựng lại, nhìn một lượt khắp căn phòng, cuối cùng một cách nặng nề bước theo An, không quên khoá cửa lại.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.