Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 27: Người thứ ba.. (1)




Bởi vì hướng tây chỉ có con đường này để đi, cuối cùng khi tới ao thôn, quân Minh khinh binh nhẹ đường vòng đuổi lên trước, mệnh lệnh cả trăm họ Mã thôn rời khỏi, lại lệnh cho người đón thuyền, bè trúc chạy nhanh đi.

Dân chúng ở đây đều là dân thường, muốn trốn cũng không có chỗ để trốn, đành dìu già dắt trẻ toàn bộ lên thuyền và bè trúc, cách xa đất liền 200-300m mới dừng lại. Giặc Oa giết đên bên hồ, phát hiện đường bộ đã mất, lại không có thuyền có thể qua, phía sau là đại đội quân Minh reo hò lao đến, bọn họ chỉ có thể tử chiến.

Chín trăm tên giặc Oa táng đảm hồn phách, phía sau là Thái Hồ, phía trước là hơn ba vạn quân Minh sĩ khí đang vượng, đây là một cuộc chiến đấu không cân sức. Trong làn mưa tên, Tráng binh giành quyền công kích trước, vẫn như cũ là bảy người một tổ, hô ứng lẫn nhau. Đám quan binh chiến ý dâng trào cũng xông lên, đại đao bổ tới, đâm tới.

Trận hình Tráng binh bắt đầu tán loạn, lộn xộn, bọn họ cũng không thường xuyên được huấn luyện, nhưng hung tính tự nhiên khiến họ vừa phát ra tiếng gầm như dã thú, vừa xông lên trước.

Toàn bộ chiến trường chỉ có tổ 'Chém đầu ba người' vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, bọn họ gắt gao âm thầm theo sau đồng đội, mặc kệ những giặc Oa đó là Tráng binh hay quân Minh giết, thừa dịp hỗn chiến thủ lĩnh và các quản sự không nhìn thấy mà tận tình bỏ đầu vào túi tiền của mình.

Dương Lăng chầm chập đuổi tới Thái Hồ. Khắp nơi là đuốc, trăng sáng treo trên không trung, nhìn xuống nước như đã bị máu tươi tận nhuộm.

Binh lính đang càn quét chiến trường, kéo vô số cỗ thi thể không đầu qua một bên. Một trận đấu không để lại một người sống, bởi vì giặc Oa bị thương thì cũng bị tổ chém đầu thừa dịp lấy đi kiếm 'Tiền thưởng'.

Hai nhóm đuốc hướng Dương Lăng đi tới, một người là Ngũ Hán Siêu và một vị thiếu nữ mặc áo lam, thân thể thướt tha với nhóm nữ binh hiên ngang.

Ngũ Hán Siêu đi đến chỗ Dương Lăng, vui sướng nói: - Đại nhân, vị này chính là Quảng Tây nam đan châu thổ quan, chịu thánh mệnh Thống soái Lang Binh ở lục châu Nam Đan, Quy Thuận, Na Địa, Đông Lan, Trực Lệ, Điền Châu. 'Nữ quan tham tướng tổng binh' Tống Tiểu Ái cô nương.

Dương Lăng khi nhận được báo văn của triều đình đã biết vị thủ lĩnh Lang Binh gốc Quảng Tây này là nữ tướng, chỉ có điều không ngờ lại trẻ tuổi và dung mạo xinh đẹp như thế, hắn vội nhảy xuống ngựa, chắp tay nói: - Hóa ra là Tống đại nhân, nghe danh đã lâu. Lần này may mà có các vị xuất hiện đúng lúc, mới có thể tận diệt bọn giặc Oa, công lao to lớn. Bản quan nhất định thượng tấu triều đình, thay Tống đại nhân thỉnh công!

Tống Tiểu Ái vuốt vòng cổ bằng bạc nhìn hắn vài lần mới tiền lên thi lễ, chào hỏi theo đúng nghi thức quân đội Đại Minh: - Ty chức Quảng Tây tham tướng tổng binh Tống Tiểu Ái, tham kiến Tổng đốc đại nhân.

Ngũ Hán Siêu choáng váng, mới vừa rồi khi cứu vị cô nương này khỏi tay giặc Oa, nghe nàng nói chuyện hắn còn tưởng vị thủ lĩnh này không đọc thi thư, không hiểu lễ nghi, cho nên hắn còn lo lắng tiểu Ái cô nương sẽ ngây ra hỏi Thống soái lục châu Lang Binh và Thống soái lục tỉnh đại quân, ai lớn hơn ai. Nhưng không thể ngờ vị Tống tổng binh này cử chỉ tự nhiên hào phóng, lời nói có quy củ, khác hẳn người thẳng thắn thô lỗ vừa rồi.

Hắn nào biết nam đan châu thổ quan vốn trong năm Hồng Vũ thiết lập, lúc ấy phái đi hai người xuất thân tiến sĩ, nhậm chức Hộ bộ Viên Ngoại Lang Tống khải sĩ Tống đại nhân, dựa theo quy củ nhậm chức thổ quan xong, Tống khải sĩ liền nhập vào tráng tộc, hậu nhân dù tính tình, tập tính khác với Tráng tộc, nhưng vẫn được đọc thi thư, tập văn luyện võ. Sao có thể như nam man?

Tiếng đàn sâu kín. Nếu không ngưng thần yên lặng lắng nghe thì yếu ớt như tơ. Nhưng nếu nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn uyển chuyển dần dần du dương, như đóa hoa rơi vào dòng nước, mặc cho sóng đánh vẫn niềm nở phiêu du, trong lòng thoải mái không nói thành lời.

"Phong nhập tung" là khúc Dương Lăng thích nghe nhất. Khoanh chân ngồi, Dương Lăng nhắm mắt nghe xong vỗ tay trầm trồ khen ngợi: - Hay! Phong Nhập Tùng đàn rất hay, Tuyết Nhi cũng từng đàn khúc này, nhưng khúc nhạc đàn trong tay nàng, ý cảnh lại hoàn toàn khác biệt với chính bản thân nàng, bản quan như lâm kỳ cảnh, trên trời dưới đất chỉ có mình Thành cô nương.

Dương Lăng thấy Thành Khởi Vận vẫn bình tĩnh cúi đấu, căn bản không để ý đến hắn, không khỏi ha ha cười nói: - Đừng nên tức giận. Không phải bản quan vẫn bình yên vô sự sao? Hơn nữa lần này xuất binh tận tiêu diệt sáu ngàn giặc Oa, đợi tin tức truyền ra, sĩ khí lục tỉnh đại chấn, hiếm có nhất là hai vạn binh lính trải qua thay da đổi thịt, biến thành hùng binh chân chính.

Bản quan ngày mai sẽ luận công ban thưởng, có công thì thưởng, lỗi thì phạt, thưởng phạt phân minh, chỉnh đốn quân đội. Rồi sẽ mệnh tướng lĩnh trong quân nghiên cứu phương pháp chiến đấu của Quảng Tây Lang Binh, sau đó truyền thụ cho hai vạn đại quân, ta sẽ lấy họ làm mầm móng, khiến quan binh lục tỉnh khởi sắc, kể từ đó tiêu diệt giặc Oa sắp tới, đây là chuyện vui cỡ nào? Nàng không mừng thay cho ta sao?

Thành Khởi Vận hừ một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn qua, thấy hắn đắc chí, tức giận trong mắt không khỏi bớt đi vài phần.

Nàng khẽ thở dài nói: - Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường. Đại nhân diễn võ luyện binh, không phải vẫn nói người làm chủ soái phải nhìn toàn cục chứ không phải khoe ra cái dũng của kẻ thất phu sao? Thế nào lại tự mình ra chiến trường? Nếu như ngài có mệnh hệ gì

Dương Lăng hạ giọng nói: - Ta biết... làm nàng lo lắng, ôi! Ta nói, trong tình hình đó, nếu không tự mình ở trong quân trấn áp, thì có trăm ngàn diệu kế thì có ích lợi gì? Đây chính là sự cấp tòng quyền đó.

Hắn thấy Thành Khởi Vận vẻ mặt ủ rũ. Mình ở bên ngoài chinh chiến một đêm, nàng ở trong thành hẳn là cũng lo lắng đề phòng một đêm không ngủ.

Đoạn thời gian này Thành Khởi Vận gánh chịu áp lực quá lớn, dù cho nàng thông minh tuyệt đỉnh, có tài cán, nhưng phải một thân một mình gánh vác nhiều chuyện như vậy, mà toàn những chuyện đau đầu, trong lòng Dương Lăng không khỏi thương tiếc.

Nàng đã chuyển trọng tâm qua báo công tác trong nội hán. Phối hợp cùng Đông xưởng, Tây Hán, Cẩm Y Vệ. Phái chỉnh sửa, rửa sạch tài chính, thuế phú, phải xử lý chuyện phủ tổng đốc và lục tỉnh chỉ huy Sứ ti, bố chính Sứ ti, Án Sát Sứ ti và các hệ thống cơ cấu. Còn phải tích cực phân phối cho Dương Lăng chỉ huy tiêu diệt phỉ, điều động lương thảo vật tư cho viện quân, cả quân lương phí dụng. Có thể nói mỗi một chuyện đầu rất đau đầu.

Nàng vì cái gì, Dương Lăng tuy rằng vẫn đang giả bộ hồ đồ, kỳ thật trong lòng sao có thể không rõ?

- Khởi Vận, thật sự làm khó nàng rồi! Dương Lăng bỗng nhiên cầm tay Thành Khởi Vận, mang ý xin lỗi nói với nàng.

Thành Khởi Vận nhẹ nhàng né tránh, nhưng không có rút khỏi tay Dương Lăng, nàng nhẹ nhàng nâng đôi mắt đẹp như nước, nhìn chăm chú vào Dương Lăng, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng. Cho tới nay, ngoại trừ hai nha đầu bên người, nàng đối với bất kỳ ai, cho dù là nam nhân mình yêu quý nhất cũng không thể thuyết minh hỉ nộ ái ố, cả ngày phải hoá trang, phải lấy lòng.

Những người đó, thứ họ thưởng thức không phải tài cán của mình. Cũng không để ý tới tình cảm của mình, bọn họ chỉ cần một sủng vật xinh đẹp, một quân bài giúp họ nâng cao giá trị con người, bọn họ chịu vì mình bỏ ra vạn kim, nhưng chưa từng có một người coi mình như con người mà tôn trọng?

Chỉ có người trước mắt, dù còn nhỏ hơn nàng vài tuổi nhưng vô cùng trìu mến nàng, hắn nam nhân tri kỷ nhất giữa đất trời này, cũng là nam nhân duy nhất. Giờ còn là vĩnh viễn....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.