Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 75




Cảm giác của Thạch Tiên sau đêm đó là… ngượng ngập. Cô cố trốn tránh, không dám gặp lại Thiệu Khải Đăng. Nhưng đã vào tròng đương nhiên là khó thoát. Từ hôm đó, hắn vận dụng phương pháp dính chặt, thề chết không buông:

- Thạch Tiên này…

- Gì vậy?

Hạ Hân - bạn thân của cô chưa xuống xe buýt đã khều nhẹ. Cái dáng cao gầy của Thiệu Khải Đăng từ xa đã nhìn thấy. Suốt một tuần nay đều đặn ngày nào cũng vậy, dần đã trở nên quen thuộc.

- Kìa…

Thạch Tiên kêu thầm trong bụng. Gặp mặt hắn là cô lại nhớ tới những chuyện lỡ phát sinh hôm đó. Bị trúng thuốc không nói, đằng này sau đó Thạch Tiên vẫn đồng ý cho hắn thân mật đến hết cả buổi sáng. Cũng không hiểu tại sao?

- Thầy Văn đã nghỉ dạy cả tháng nay rồi. Bạn có biết thầy đi đâu không?

Thạch Tiên vô thức lắc đầu. Hơn một tuần sau khi xảy ra việc đó, cô nhận được tin nhắn “chia tay” của Văn Thiện Tùng. Có chút buồn, vì thật tình cô cũng mến anh. Hai người đang trong giai đoạn khởi đầu nhưng tình cảm vốn chưa sâu đậm. Chuyện Thiện Tùng bỏ chạy hôm ấy quả là có làm cho Thạch Tiên hụt hẫng song không đến nỗi. Chỉ là… cảm giác đã không còn như cũ. Từ khi… Thiệu Khải Đăng xuất hiện, bỗng nhiên lại thấy người này quen thuộc hơn cả Văn Thiện Tùng. Xe buýt dừng.

- Tiểu Tiên!

Hôm nay Thiệu Khải Đăng mặc áo thun trắng, khoác ngoài là chiếc áo sơ mi. Nụ cười rạng rỡ của hắn khiến gương mặt bình thường trông có vẻ khờ khạo tươi hẳn lên. Hạ Hân chợt mỉm cười. Trông cũng không đến nỗi tệ như cô nghĩ:

- Gọi kìa.

Thạch Tiên vừa bước xuống xe buýt là một cà mên đã đưa tới trước mặt cô:

- Cháo gà Vĩnh Ký. Tiểu Tiên thích ăn mà.

Thật là giỏi. Thạch Tiên thích gì cũng biết. Hạ Hân cầm gà mên cháo hộ cô, giọng tinh nghịch:

- Có của Tiểu Tiên, còn Tiểu Hân đâu?

Tiểu Hân thì liên quan gì ở đây? Thiệu Khải Đăng nhíu mày:

- Không có. Chỉ mua có một phần thôi.

- Có cần phải sòng phẳng thế không? - Hạ Hân bĩu môi - Ít ra Tiểu Tiên và Tiểu Hân đều là bạn của Tiểu Đăng, phải có phần như nhau chứ?

- Nhưng tôi chỉ thích có Tiểu Tiên. Không thích Tiểu Hân…

1 tuần không nói chuyện mà táo bạo lên nhiều. Hạ Hân chợt nghi ngờ, cái dáng vẻ khù khờ trước đây, phải chăng chỉ là giả vờ?

- Lát trưa sẽ qua thăm Tiểu Tiên. Đi nhé!

Hắn bất chợt đưa tay vuốt má Thạch Tiên. Cử chỉ thân mật bất ngờ làm cô chết sững, trong khi Hạ Hân há hốc mồm. Đợi khi hắn khuất bóng đằng xa, cô mới kéo Thạch Tiên vào một góc vắng, hỏi thẳng:

- Khai mau. Một tuần qua, chuyện gì đã xảy ra với bạn và hắn vậy?

Đây là giai đoạn tuyên bố quyền sở hữu. Nếu hắn không có gì với Thạch Tiên, sẽ không dám làm thế trước mặt bao người. Thạch Tiên cũng không muốn giấu nữa. Cả tuần qua, cô vì chuyện phát sinh quan hệ dở khóc dở cười. Cha mẹ dạy cô theo quan niệm truyền thống. Trước khi kết hôn nhất định không được phát sinh quan hệ với bạn trai. Đó là giữ gìn phẩm giá cho bản thân mình. Nhưng Thạch Tiên đã bị người ta ăn sạch sẽ mất rồi. Cũng không biết phải làm sao?

- Bạn… bạn và gã Thiệu đó… đã… đã có tình một đêm à?

- Bạn… bạn đừng… - Mặt Thạch Tiên đỏ đến mang tai - Mình… mình là trúng dược. Còn bạn ấy… bạn ấy là do mình chủ động. Bọn mình đều là… là lần đầu.

Chuyện ấy dù bạn không chủ động thì con trai có gã nào tha cho bạn trong hoàn cảnh đó. Hạ Hân thở dài. Con bé này, có khi bị lừa mà không biết không chừng:

- Bạn có dùng biện pháp an toàn không?

- Biện pháp an toàn? - Thạch Tiên ngớ ra, rồi run rẩy - Không… không có. Đêm đó mình

- Trong 72 giờ phải uống thuốc. Bạn nói là lần đầu thì hắn ta chắc chắn không dùng bao rồi. - Hạ Hân ôm đầu - Bạn có nghĩ tới hậu quả không? Có thể mang con của người ta đó.

- Mình…

Thạch Tiên mặt càng lúc càng tái mét. Hôm đó, không chỉ có một lần. Suốt cả buổi sáng, Thiệu Khải Đăng cứ làm loạn trên người cô. Thực sự rất sợ…

- Bây giờ mình… mình phải làm sao đây? - Thạch Tiên hoảng hốt - Mình không biết nữa… Tiểu Hân?

- Còn làm sao nữa - Hạ Hân lại thở dài - Đợi thêm thời gian nữa rồi mua que về thử. Trong thời gian đó, bạn không được gặp gỡ anh ta nữa. Con trai khi động dục thì rất đáng sợ - Hạ Hân nhớ tới không ít truyện đọc được trên mạng - Nhớ đó…

Thạch Tiên gật đầu lia lịa. Cô sợ rồi. Thực sự sợ rồi. Mới học đại học, cha mẹ còn phải lo, cô đương nhiên không muốn nảy sinh chuyện không hay. Tuyệt đối sẽ không dám gặp mặt Thiệu Khải Đăng thêm lần nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.