Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 73




Từ sáng tới giờ, Diệp Vũ Tường không ngừng hắt xì. Đây là lần đầu tiên trong đời. Không lẽ tệ vậy, đã bị người hóa rồi sao?

- Ê!

Cái mùi, lại là gã phiền phức này, Diệp Vũ Tường lạnh nhạt:

- Đến làm gì?

- Xem giùm ta, ngoài độc gây nóng cháy gì đó, nàng có trúng độc gì khác không?

Lũ rắn vốn nhiều trò. Ai biết được, tốt nhất là đề phòng.

Diệp Vũ Tường cũng bước tới gần. Mặt cô ta tái xanh rồi thoắt lại chuyển sang đỏ bừng. Hắn nhẹ nhàng:

- Là hỏa độc. Độc này của đám rắn mà.

- Ừ. Đúng rồi. Là độc của rắn.

Trước đây nghe nói có một loại rắn tồn tại trong nơi sâu nhất của Mẫu sơn nghìn năm tuyết trắng. Số lượng con đực ít nên con cái phải cố tìm cách quyến rũ bạn tình. Chúng có một loài độc dược gọi là hỏa độc. Cách dùng là sử dụng chính thân mình. Khi đó con cái sẽ toát ra một mùi hương quyến rũ diệu kỳ, khiến những con đực mê say, lao vào giao hợp. Sau khi xong việc hỏa độc sẽ theo từ cơ thể con cái truyền qua con đực, trở thành một loại bùa yêu vô cùng hiệu nghiệm. Cả đời con đực sẽ chỉ mê say con cái đó mà thôi.

- Thế à? Vậy thì được rồi?

- Không tìm ta để giải độc sao?

- Không cần. Có cơ hội tốt để rút ngắn khoảng cách, sao lại phải đánh mất nó chứ? Ta chẳng qua muốn hỏi cho kỹ, tránh thương tổn đến tiểu nương tử của ta thôi.

Hắn nhanh chóng mang nàng đi. Đã hỏi kỹ càng, bây giờ là lúc đi tìm chỗ giải đi thương nhớ. Haiz, thật không có gì khổ bằng nỗi khổ tương tư. Nhưng đến lúc chỉ có 2 người trong phòng thì lại suy nghĩ. Có quá nhiều câu hỏi cần phải trả lời? Thứ nhất,Nương Tiên mất đi trí nhớ. Bây giờ nàng là Úc Thạch Tiên. Nàng không khù khờ như trước. Ngày xưa vốn không biết gì còn có thể hắn đi như thế, bây giờ hiểu biết, nếu tỉnh lại phát hiện hắn lợi dụng mình, nàng sẽ phản ứng thế nào? Gào thét? Đánh hắn? Báo cảnh sát? Đều không sợ. Nàng sẽ không nhìn mặt hắn, bỏ ra đi, để hắn phải tìm kiếm mệt mỏi trong biển người này? Mất Nương Tiên, cả đời sẽ không được gặp lại nàng nữa? Tim của Huyết Ma bỗng nhói lên. Hắn chưa có gì để nuối tiếc, chưa bao giờ yêu thương một thứ gì sâu sắc đến thế này. Bờ môi lạnh lẽo áp lên môi hồng của Nương Tiên, để nàng rên khẽ, chủ động chúi vào ngực hắn. Cử chỉ mềm mại như một con thú nhỏ tìm được an toàn trong vòng tay của chủ nhân. Môi thoáng nét cười, Thiệu Khải Đăng chồm lên người nàng, hôn thật sâu, tay bắt đầu di chuyển xuống thắt lưng.

- Ưm…

Đây là thói quen của Nương Tiên trước đây. Khi hắn hôn nàng, nàng sẽ vòng tay ôm cổ, dán sát vào người Thiệu Khải Đăng. Khi đến cao trào, mắt vẫn nhắm chặt. Nhưng chỉ là giả vờ thôi. Vì gương mặt thanh tú đó rõ ràng đã đỏ bừng. Nàng biết ngượng mà. Nén lại dục vọng dâng trào, hắn dứt khỏi nàng, bước khỏi giường. Ra ngoài ngủ thôi:

- Hù…

Sự xuất hiện bất ngờ làm Thiệu Khải Đăng giật nẩy mình. Tiếng cười khanh khách khiến máu hắn sôi lên sùng sục. Vừa tức giận lại vừa có chút ngượng ngùng:

- Ngươi điên à?

Cựu thiên đế phá ra cười. Huyết Ma bây giờ gặp lại thật là đáng yêu. Có tình yêu trông thật khác:

- Không có gì. Chẳng qua là ta thích quá thôi. Huyết Ma cao cao tại thượng, không ngờ lại vì một tảng đá tiên mà động lòng, không muốn làm cho nàng bị tổn thương.

- Chuyện của ta không đến lượt ngươi bình phẩm.

- Thực ra thì ta không muốn xen vào làm gì. - Cựu thiên đế cười nhẹ - Nhưng tiến độ của ngươi chậm quá! Làm ta đâm ra sốt ruột giùm ngươi.

Hắn bắt chéo tay ra sau lưng, giọng vừa quan tâm, lại vừa như trêu chọc:

- Từ ngày ngươi đến thế giới này đã nửa năm rồi thế mà biến chuyển cứ rề rề. Nói thật nhiều khi buồn quá ta ngồi xem chuyện của ngươi, ta còn cảm thấy buồn ngủ. Diễn biến như vậy, tới khi nhận ra thì đã đánh mất thứ đáng ra mình phải có rồi.

Lại một cái vỗ lên vai hắn:

- Trong tình cảm, tốc chiến tốc quyết. Ngươi không thể giả làm quân tử mãi được. Có khi bá đạo phải đi kèm với hành động xấu xa. Như thế trọn đời người ngươi muốn sẽ không bao giờ thoát ra được. Hiểu không?

Tại sao ta lại không hiểu điều đó chứ? Nhưng mà…

- Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đến đây giảng đạo để làm gì - Thiệu Khải Đăng hừ nhẹ - Chẳng qua thiên đế “cựu” như ngươi tuy nói là không quan tâm tới sống chết thiên đời của thiên hạ, vẫn không yên ổn được khi cả Huyết Ma và Thi Quỷ cùng xuất hiện trong một thời đại. Ta bận rộn yêu đương với Nương Tiên, sẽ không có nhiều thời gian nghĩ đến việc làm tổn hại đến nhân gian. Trừ được một mối nguy mà không phải dùng sức lực, cựu thiên đế như ngươi coi như cũng hoàn thành trách nhiệm. Đúng không?

Những kẻ gian xảo thường rất hiểu nhau. Cựu thiên đế không còn ngần ngại gì nữa, lật luôn bài:

- Thế thì ta bày kế cho ngươi nhé. Vừa giúp ngươi giải được nỗi khổ tương tư, vừa khiến cho con nhóc này không thể oán hận ngươi được. Bù lại, ngươi phải hứa, khi Thi Quỷ có bất cứ động tĩnh gì gây hại đến con người, ngươi phải hợp tác cùng chúng ta, không để cho hắn tác oai tác quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.