Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 72




- Tâm Uyển!

Thạch Tiên bắt tay làm loa gọi. Tâm Uyển đã nói cô ấy không ra khỏi trường được, nhưng sao mà khi đến trường lại có vẻ rất vắng. Không thấy ai có vẻ là “bọn người hung dữ” mà Tâm Uyển đã nói:

- Thạch Tiên… Mình ở đây…

Giọng nói của Tâm Uyển thật gần. Mừng rỡ, Thạch Tiên gọi lớn hơn:

- Bạn ở đâu?

- Mình ở đây…

Một cánh tay giơ lên. Thạch Tiên vội vã chạy tới đó. Tâm Uyển rúc trong một góc, gương mặt tái mét vì sợ sệt. Thấy Thạch Tiên, cô mừng rỡ:

- Thạch Tiên…

Cô ôm lấy bạn. Thạch Tiên đợi Tâm Uyển hết xúc động mới nhẹ nhàng:

- Bạn đừng sợ, lúc nãy mình không thấy ai ngoài đó cả.

Tâm Uyển bất ngờ thổi cái gì đó vào mặt cô. Mùi hương rất lạ, vừa ngửi vào đã thấy trước mặt là một khoảng tối mịt. Nàng ngã sụp xuống, trong vòng tay của Trương Tâm Uyển:

- Cuối cùng cũng tìm được rồi. Tìm được rồi.

Một cô Tâm Uyển dịu dàng bỗng nhiên biến mất. Đáng sợ nhất là đôi mắt của cô ta. Tròng mắt đang đen đổi sang màu vàng sẫm, sau đó còn con giãn nhiều lần. Chiếc lưỡi cũng dài ra, lớp da trên tay trở nên sần sùi, thấy rõ là những lớp vảy óng ánh dưới trăn. Cô ta là một con rắn. Con mãng xà mới đúng. Đã hiện nguyên hình, đang cuốn lấy Thạch Tiên trong những vòng xiết chặt.

Trước mắt Thạch Tiên là một màn đen tối. Khi ánh sáng cố len vào, cô giật mình. Cái gì vậy, không phải là, là một cái lưỡi đang nhấm nháp trên gương mặt Thạch Tiên?

- Á!

- Giọng khỏe thật. Im cho ta…

Một vật gì đó quất vào mặt Thạch Tiên. Đau lắm nhưng quyết không thua, cô bậm môi, cố vươn mình thẳng dậy:

- Đồ hèn. Có giỏi thì đứng ra mà đánh với tôi… Tôi…

Lời nói tắt nghẽn trong cổ bởi qua ánh trăng sáng tỏ, cô nhìn thấy rắn. Những con rắn to nhỏ bò lổn ngổn trên mặt đất. Sau đó bọn chúng tách ra, nhường đường cho một con rắn lớn lừng lững tiến vào:

- Á!

Thạch Tiên hét lên kinh hoàng. Rắn, con gái ai cũng sợ. Cô cũng là con gái. Tuy nhiên nỗi sợ bình thường cũng không rõ ràng lắm. Bây giờ đối diện với một con rắn đã lớn lại còn có linh tính. Miệng nó kìa, hai chiếc nanh cửa nhọn hoắt chìa ra khiến Thạch Tiên mặt mày xanh mét, hãi hùng:

- Nói mau… Đại nhân… Đại nhân ở chỗ nào?

- Đại nhân, đại nhân gì? - Cổ bị bóp chặt, Thạch Tiên chỉ còn biết thều thào - Ai là đại nhân chứ? Tôi…

- Đừng có nói dối. Trên người mày có mùi của đại nhân. - Con rắn rít lên - Đại nhân có chạm vào cổ mày nữa. Nắm rất chặt, mày đã gặp đại nhân…

- Tiểu thư - Thấy “cô ta” ra tay quá mạnh, một rắn già làm vú em liền can thiệp - Không nên bóp chặt như vậy, sẽ chết người đó…

- Bà còn nói. - Không phải là bà đã dự đoán, đại nhân sẽ xuất hiện trong nhà họ Úc, liên quan đến con cái trong nhà đó, bắt lấy họ - ta sẽ được gặp đại nhân. Thế mà đã làm tới nông nổi này, đại nhân vẫn không xuất hiện chứ?

“Vú” rắn thở dài. Tiểu thư quả là một con rắn si tình. Mấy trăm năm trước ham chơi ra ngoài bị người ta bắt, sau đó được người ta cứu. Người nói, kẻ đó toát ra một khí chất rất đặc biệt. Rất đàn ông, không chỉ nhẹ nhàng nhấc người lên, còn đưa người lên miệng mà hôn nhẹ (hôn rắn - hix), cũng dịu dàng đặt người xuống đất. Người lấy rắn không phải là hiếm. Đại vương và phu nhân trước mối tình si của con gái không thể cầm lòng nên quyết định hỏi rõ để đi tìm. Có cháu ngoại là rắn lai người cũng là chuyện tốt. Có ai ngờ kẻ mà tiểu thư thầm thương trộm nhớ lại là một sinh vật cổ xưa gây nỗi sợ hãi cho bao người. Thi Quỷ cùng với Huyết Ma là đối trọng. Thi Quỷ không quan tâm tới tình cảm, chỉ là một cái xác biết đi, không tình cảm, lạnh lùng, ra tay hết sức nhẫn tâm. Thần kiêng sợ, quỷ hoảng kinh, là sinh vật gieo kinh hoàng cho tam giới. Tiểu thư là con rắn nhỏ không biết trời cao đất rộng, lại cố chấp, cứ cương quyết phải đi tìm người. Cuối cùng cầm lòng không đậu, bà đành gieo quẻ. Quẻ cho biết Thi Quỷ đại nhân sẽ xuất hiện và có mối liên hệ với nhà họ Úc, với những đứa con trong ngôi nhà đó. Tiểu thư đã chờ, đã biến thành người, nhưng tăm cá cứ thế bặt tăm:

- Tôi không biết đại nhân… đại nhân nào cả… Thả tôi ra… Thả ra…

Vòng tay cô ta xiết chặt quá, khiến cho Thạch Tiên càng lúc càng ngộp. Đôi tay nhỏ bé đấm vào không khí, cố quờ quạng tìm kiến điểm tấn công. Cô không muốn chết… chết lãng xẹt thế này.

- Cô ấy không biết Thi Quỷ đâu. Nhưng ta thì biết đấy…

Giọng nói đó. Thạch Tiên cố nhướng mắt về hướng phát ra tiếng, một cái bóng màu đỏ, đỏ rực. Rồi cô ngất đi, trước khi ngất bỗng cảm thấy tay mình đau rát, rất đau.

- Cô làm gì? - Thiệu Khải Đăng nhanh như chớp đoạt lấy Thạch Tiên tím bầm trong tay cô ta, hoảng hốt khi nhịp thở của nàng càng lúc càng dồn dập - Bà vú rắn cũng gào lên:

- Tiểu thư… người điên rồi.

- Ta điên rồi. - Cô ta phát ra tiếng cười cuồng dại - Ta nghe được mùi của đại nhân trên cổ cô ta. Bà lại bói hai người có liên quan. Thế thì tiêu diệt từ trứng nước mọi nguy cơ. Ta là vật đầu tiên được đại quân quan tâm cứu mạng. Người chỉ có thể quan tâm tới một mình ta. Con đực dù là người hay vật cũng không thích chuyện xài lại hàng cũ của người khác - Quay sang Thiệu Khải Đăng, cô ta cao giọng - Ta không giết người đâu. Ta chỉ dùng độc hỏa cắn cô ta một cái. Nếu là đàn ông thì dùng thân giải độc. Nội lực ngươi mạnh như vậy, độc đó truyền qua ngươi sẽ không có ảnh hưởng gì.

Lý luận gì không biết. Thiệu Khải Đăng cũng là một tay nói ngang có hạng nhưng trong tình cảnh người mang lợi thế đến dâng cho thế này, hắn không buồn cãi cọ làm gì. Cũng nên đền ơn một chút, nhân tiện dẹp luôn mọi nguy cơ đến từ tên Thi Quỷ đẹp trai, được tiên đoán là có liên quan tới Thạch Tiên ở kiếp này:

- Thi Quỷ ngươi muốn tìm hiện là Diệp Vũ Tường. Cho tên rồi, tự đi tìm đi nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.