Phong Vân Hệ Thống

Chương 191: Quyển Kết (Phần cuối) - Chương 47




Cũng như Vô Song dự đoán, tiểu trúc lâm thật sự là nơi Vô Nhai Tử cùng Tô Tinh Hà ở ẩn, cái khốn trận bên ngoài cũng là tạo ra nhằm mục đích ngăn cản người ngoài nhập cốc, đương nhiên là cũng muốn ngăn cản Đinh Xuân Thu.

Nói một chút về Đinh Xuân Thu, kẻ này võ công không cao cũng không thấp nhưng một thân độc công cực kỳ đáng sợ, nói về thực lực của kẻ này khiến rất nhiều người không biết xếp vào đâu mới tốt.

Nếu là cường giả có khả năng kháng độc hoặc cực am hiểu độc dược thì Đinh Xuân Thu chỉ là một cái đại tông sư hơn nữa kể cả trong hàng ngũ đại tông sư thì cũng chỉ xếp vào hàng trung bình.

Nếu là cường giả không có khả năng kháng độc hoặc không có thủ đoạn phòng trừ độc thuật thì Đinh Xuân Thu thực lực có thể so với ngũ tuyệt cao thủ hơn nữa ngay cả xếp trong ngũ tuyệt thì cũng được coi là trung bình.

Muốn đánh giá thực lực chân chính của Đinh Xuân Thu thực sự quá khó.

Tất nhiên chung quy lại một điều, Đinh Xuân Thu thực sự rất khó đối phó.

Trong lúc Vô Song tấu lên một khúc Bi Hoan Ly Hợp thì ở trong biệt viện tiểu trúc rốt cuộc cũng có người chú ý đến hắn.

Dưới gốc cây đại thụ có một cái lão nhân, lão nhân này da dẻ đã khô quắt lại, cơ thể lộ ra vài phần già nua, sống lưng thậm chí còn hơi còng, thực sự lộ ra nét tang thương của thời gian.

Trước mặt lão nhân này có một phiến đá lớn, trên phiến đá lớn đã bày sẵn một bàn cờ, lúc này trong tay ông ta cầm một quân hắc tử đang do dự không biết đặt thế nào mới tốt.

Đang phân vân thế cờ, lão nhân này liền nghe thấy tiếng nhạc truyền đến, trước tiếng nhạc này lão nhân cũng không khỏi dừng lại.

Lão nhân vốn cực kỳ tinh thông cầm kỳ thi họa, bằng vào kiến thức của mình lão nhân có thể cảm nhận được Bi Hoan Ly Hợp Khúc của Vô Song cực kỳ tinh diệu bất quả thủ pháp tấu khúc nhạc này cũng chưa hẳn đã cao minh.

Lão nhân không phát hiện ra đây là loại nhạc cụ nào cũng chưa từng nghe khúc nhạc này nhưng mà có thể hiểu đại khái ý tứ trong nó, bên trong khúc nhạt vậy mà gửi đến một loại xót xa, một loại nuối tiếc không nói nên lời.

"Là ai? Bản từ khúc này thật sự có ý tứ “ Giọng nói của ông ta khan khan hơn nữa lại tràn ngập tang thương cùng cổ lão.

Tất nhiên cái lão nhân này không thể nào là Vô Nhai Tử, Vô Nhai Tử cho dù đã tàn phế nhưng vẫn có 70 năm Bắc Minh Chân Khí thủ hộ, dung mạo căn bản không thể nào tàn tạ như vậy.

Nếu đây đã không phải Vô Nhai Tử thì đương nhiên chính là Lung Á Lão Nhân – Tô Tinh Hà.

Tô Tinh Hà vốn đang nghiên cứu Trân Lung Ván Cờ của sư phụ liền nghe thấy khúc nhạc của Vô Song, trong ánh mắt chập chờn tâm tình bất định.

Tô Tinh đương nhiên tò mò với chủ nhân của từ khúc ở ngoài kia nhưng mà ông ta đã sợ Đinh Xuân Thu đến mức thấm vào máu, Tô Tinh Hà lúc này thật sự sợ đây là gian kế của Đinh Xuân Thu để dụ mình ra ngoài.

Bình thường nơi này có thể ví là chó ăn đá gà ăn sỏi, căn bản không ai thèm đến, làm sao có chuyện đột nhiên lại đi ra một vị có thể thổi ra ‘cực kỳ có ý vị’ từ khúc?.

Người bình thường chỉ biết Tô Tinh Hà sống một mình ở đây hơn nữa còn là trong thân phận Lung Á Lão Nhân, nếu biết ông ta là Lung Á Lão Nhân vừa câm vừa điếc thì thổi tiếng nhạc làm khỉ gì?.

Cách giải thích duy nhất chính là kẻ thổi từ khúc biết Tô Tinh Hà ông ta ở đây, nếu đã như vậy ông ta liền nghĩ ngay tới Đinh Xuân Thu, cái này cũng không có gì là lạ.

“Đinh Xuân Thu, ghê tởm Đinh Xuân Thu, tên khi sư diệt tổ như ngươi liền không buông tha ta cùng sư phụ, vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”.

.....

"Đinh Xuân Thu? Hắn còn chưa có tư cách mời người này vì hắn hiệu lực "

Ngay lúc này một âm thanh già nua trầm thấp vang lên bên tai Tô Tinh Hà.

Tô Tinh Hà nghe vậy lập tức quay đầu lại chỉ thấy người đến ngồi lên xe lăn, tuổi tác hắn tựa hồ đã không nhỏ, râu dài ba thước nhưng không có một cái hoa râm, mặt như ngọc, càng không nửa điểm nếp nhăn, tuổi tuy lớn vẫn cứ tinh thần phấn chấn, phong độ bất phàm.

Tô Tinh Hà năm nay 60 tuổi mà nhìn như lão nhân 80.

Lão nhân trước mặt Tô Tinh Hà năm nay đã gần 100 tuổi nhưng mà ngoại trừ bộ râu mang vài phần tiên vận kia ra thì dung mạo chỉ như ngoài 40.

Cái gì là khác biệt?, cái gì là trú nhan?, đây mới là trú nhan.



"Sư phụ!" Tô Tinh Hà cung kính mà nói.

"Ừm!" Vô Nhai tử gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía phương xa, hơi hơi nhíu lại.

"Sư phụ ngươi nói người này không phải Đinh Xuân Thu phái tới?" Tô Tinh Hà nghi ngờ nói.

"Ừm! khúc nhạc này cho dù là vi sư cũng chưa từng nghe, nhạc nghệ của hắn chưa hẳn đã cao bao nhiêu nhưng ý cảnh của khúc nhạc này thực sự làm vi sư thổn thức, phải biết ngay cả ở bên sư tổ thì những khúc nhạc có ý cảnh cao như này vi sư cũng không thấy nhiều “.

“Tiếp theo người này cũng không dùng nhạc cụ, âm thanh có chút kỳ quái, hẳn là dùng phiến lá tạo thành, dùng phiến lá có thể mang khúc nhạc vào đến tận nơi đây liền lộ ra nội lực kinh người, nếu không phải ngũ tuyệt coa thủ chỉ sợ cũng còn kém không xa “.

“Nội lực của người này mang theo một loại âm nhu nhưng ẩn trong nội lực lại tinh thuần đến kinh người, tinh thuần đến mức vi sư đời này ít thấy, loại nội lực tinh thuần cỡ này cả đời Đinh Xuân Thu cũng đừng mong đạt tới, loại nhân vật cỡ này rất ít khả năng là Đinh Xuân Thu có thể mời đến."

Thật ra còn một điều Vô Nhai tử chưa nói ra bởi ông cảm thấy quá mức khó tin, trong tiếng nhạc truyền đến... đối phương còn cố tình lộ ra một tia khí tức làm Vô Nhai Tử cực kỳ quen thuộc.

Đây chính là Tiểu Vô Tướng Công.

Nhét một tia nội lực của Tiểu Vô Tướng Công vào trong nhạc khúc, bằng thủ đoạn này có thể che dấu được Đồng Mỗ ở bên cạnh nhưng căn bản không giấu được Vô Nhai Tử.

Đồng Mỗ đối với nhạc khúc đều là dân ngoại đạo nhưng Vô Nhai Tử lại là chân chính đại tông sư đồng thời Vô Nhai Tử so với Đồng Mỗ lại càng quen thuộc Tiểu Vô Tướng Công, dù sao ông ta với Lý Thu Thủy ở bên nhau quá nhiều lăm, còn có cả duyên vợ chồng.

Vô Nhai Tử lúc này trong nội tâm không ngừng đấu tranh, ông ta cảm giác người đến rất có thể liên quan tới Lý Thu Thủy, cho dù không phải người của nàng thì cũng có liên quan mật thiết đến nàng.

Công tâm mà nói, Vô Nhai Tử đối với người vợ này cũng có hổ thẹn thậm chí là hổ thẹn rất lớn.

Nghe xong Vô Nhai tử giải thích, Tô Tinh Hà cũng bừng tỉnh, sau đó ánh mắt liền trở nên nóng.

"Thiên hạ không ngờ còn có từ khúc bậc này, đồ đệ thực sự muốn mượn khúc phổ nghiên cứu một phen, cũng không biết hắn rốt cuộc là người phương nào, là hắn tự sáng tạo ra từ khúc hay là... tiền bối cao nhân phương nào để lại?" Tô Tinh Hà cảm thán một tiếng.

Vô Nhai Tử nhìn thấy một mặt khát vọng của đệ tử cũng chỉ là cười cười, trong mắt có một tia cảm thán.

Nào chỉ có đệ tử hứng thú?, cho dù thân là sư phụ thì Vô Nhai Tử cũng hứng thú với bản từ khúc của Vô Song, ông ta thật sự muốn mượn đến khúc phổ mà nghiên.

Đây không phải là thời hậu thế, không phải cái thời có đến hàng triệu bản nhạc hơn nữa lại càng không tồn tại cái gọi là google hay phần mềm lưu trữ, từ khúc hay trong thiên hạ không nhiều, từ khúc có thể khiến cả nhân vật như Vô Nhai Tử cũng phải động tâm thì lại càng ít.

Đương nhiên Vô Nhai Tử thật sự không có mặt mũi nào gặp Lý Thu Thủy, nếu người đến có liên quan đến người vợ này... Vô Nhai Tử cũng không biết có nên gặp hay không?.

Vô Nhai Tử thật ra sợ nhất là... bà vợ này của mình đến cùng người kia.

Lý Thu Thủy võ công bậc nào?, cái tiểu trúc trận ở ngoài kia ngăn được nàng mới là lạ, nếu nàng đến đây mà không tự mình phá trận có lẽ... muốn bán cho ông ta một cái mặt mũi.

Vô Nhai Tử không rõ tại sao Lý Thu Thủy lại có thể tự mình đến đây nhưng mà ông cũng không lấy làm lạ, Lý Thu Thủy thủ đoạn nhiều lắm, nàng nếu thật sự muốn tìm một người tất nhiên không khó.

"Người này đã đến bên ngoài lại tấu một khúc nhạc vậy nói rõ có việc muốn tiến vào... hay là ngươi vẫn ra ngoài nhìn một chút kẻ đến thử xem?, đương nhiên vi sư tồn tại cũng không nên nói với hắn "

Vô Nhai tử khẽ nói. Hắn lời này rất rõ ràng, cái kia chính là không muốn gặp chủ nhân của từ khúc kai hay đúng hơn Vô Nhai Tử... cầu... cầu cho đối phương không biết ông ta tồn tại.

"Vâng “.

Tô Tinh Hà gật đầu cung kính, sư phụ đều lên tiếng, mình không thể không nghe.

Tô Tinh Hà thật ra cũng không biết mình dùng thân phận gì gặp mặt khách nhân đây?.

Nếu lấy thân phận Lung Á Lão Nhân thì căn bản gặp mặt con khỉ à?, vừa câm vừa điếc thì gặp mặt ai? nhưng mà ông ta lại cực kỳ tò mò, cực kỳ muốn gặp mặt Vô Song, muốn nghiên cứu bản từ khúc kia.

Rốt cuộc Tô Tinh Hà liền nghĩ ra một kế, liền giả dạng làm bạn của Lung Á Lão Nhân.

Nghĩ đến đấy sắc mặt già nua trở nên hưng phấn hơn không ít, lập tức đi ra tiểu trúc.

Tô Tinh Hà vừa đi ra khai mở trận pháp thì nhìn thấy hai thân ảnh từ từ hiện ra.

Hai người một nam một nữ, nam anh tuến tiêu sái tướng mạo đường đường, tuyệt đối là mỹ nam tử bên trong mỹ nam tử hơn nữa trên người còn có một loại khí thế cực kỳ đáng sợ cũng cực kỳ bất phàm.

‘Còn trẻ như vậy?”.

Đây chính là đánh giá đầu tiên của Tô Tinh Hà về Vô Song, dù sao trong diện mạo Đông Phương Bạch tuổi tác của Vô Song cũng chưa đến 20.

Tô Tinh Hà căn bản cũng không tin từ khúc do một thanh niên trẻ tuổi như Vô Song tấu ra liền chuyển ánh mắt đến một hướng còn lại nhưng mà vừa nhìn ánh mắt kinh ngạc như muốn rớt ra ngoài.

‘Dĩ nhiên là một bé gái chỉ có 6- 7 tuổi?, bất quá... bé gái kia nhìn sao lại có chút quen mặt?”

Rất nhanh bình ổn lại bản thân, Tô Tinh Hà tiến về phía trước tiếp đón Vô Song cùng Đồng Mỗ, có chút tươi cười.

“Hai vị tiểu hữu, đây là tiểu viện của Lung Á Lão Nhân, không biết hai vị đến đây có việc gì không?”.

Vô Song nhìn lão nhân trước mặt cũng không thể đoán ra là ai, dù sao trên mặt người ta cũng không ghi tên.

Vô Song vốn đang tính lên tiếng hỏi đối phương một phen thì đột nhiên Đồng Mỗ đứng ra, bàn tay nhỏ bé không nể nang gì nện thẳng vào bụng Tô Tinh Hà.

Nắm đấm nhỏ tưởng không có lực công kích nhưng mà trực tiếp làm Tô Tinh Hà đau đến mức khuôn mặt tái mét, đến cả hàm răng suýt nữa cũng phun đi ra, cả người gục xuống, mặt già trắng bệch.

Cái tiểu cô nương kia không ngờ cực kỳ bá đạo, chân nhỏ đạp lên vai Tô Tinh Hà, ánh mắt lạnh lại.

“Hừ, Mỗ còn tưởng là ai dám khiến Mỗ đợi lâu như vậy nhưng không ngờ lại là ngươi?, mấy chục năm không thấy lá gan cũng biến lớn?, thấy sư bá đến còn không tự mình ra cửa lại còn dám đóng cửa để sư bá bên ngoài?”.

Đồng Mỗ lúc này mới thể hiện mình là Đồng Mỗ, trực tiếp đánh cho Tô Tinh Hà không còn nhân hình, đánh đến mức Tô Tinh Hà chỉ biết ôm đầu, ông ta rốt cuộc nhớ ra vị tiểu loli khủng bố này là ai rồi.

Tô Tinh Hà đến chết cũng không ngờ được sư bá dĩ nhiên đến đây?.

Có điều... ngươi không gọi sao ta biết ngươi đến a?.

Tô Tinh Hà trong lòng khóc ròng bộ xương già cũng suýt nữa bị Đồng Mỗ tháo ra, cũng may cho ông ta Vô Song đưa tay ngăn lại, vẻ mặt tương đối quái dị.

“Đồng Mỗ, đánh tiếp chỉ sợ hắn thật sự sẽ chết nha “.

Đồng Mỗ nghe vậy mới thu chân, nàng ánh mắt liếc nhìn Tô Tinh Hà, trong mắt thậm chí chưa thu lái sát khí.

Tại sao nàng ghét Tô Tinh Hà như vậy?, cái này liền là một cái chuyện xưa.

Nàng từ xưa đã cực kỳ không vừa mắt Tô Tinh Hà bởi Tô Tinh Hà chính là ngả hướng Lý Thu Thủy.

Tô Tinh Hà thân là đệ tử của Vô Nhai Tử, dĩ nhiên không có tư cách cải biến sư phụ tâm ý nhưng đương nhiên có thể tác động một chút không phải sao?, nàng năm xưa tình cảm thua bởi Lý Thu Thủy từ đó liền giận lây sang Tô Tinh Hà, thực sự rất chướng mắt với tên sư điệt này.

Tô Tinh Hà thật ra cũng đủ thảm, bản thân Tô Tinh Hà năm đó theo trường phái nghệ thuật, mà cái trường phái này căn bản không hợp với Đồng Mỗ, chỉ có Lý Thu Thủy ít nhất còn hiểu cái gì là nghệ thuật, còn chuyên tâm nghiên cứu nghệ thuật.

Tô Tinh Hà gặp được người cùng sở thích đương nhiên sẽ cảm thấy hợp hơn là người chri biết đánh đánh giết giết, cái này có gì khó hiểu?.

Tô Tinh Hà căn bản chưa từng tác động đến sư phụ nhưng mà từ sau khi sư phụ quyết định cưới sư mẫu... Tô Tinh Hà cứ gặp mặt Đồng Mỗ liền bị đánh cho thừa sống thiếu chết, cũng may Đồng Mỗ không lâu sau liền rời khỏi Trung Nguyên nếu không hắn chỉ sợ không đợi Đinh Xuân Thu ra tay đã sớm là người thiên cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.