Phong Vân Hệ Thống

Chương 10




“Nhưng mà... vừa nãy Đô úy cũng bảo là tên súc sinh đó trốn trong Liễu phủ kia mà? Nếu Liễu phủ để mất người, bọn họ nhất định sẽ đi tìm để tránh bị Mạnh thị tính sổ. Đô úy nói xem, có khi nào chuyến này chúng ta tốn công vô ích không?”

Mạnh Hồn rũ mắt trầm ngâm rồi nói: “Cũng có khả năng này, nên chúng ta phải nhanh lên. Tất cả đành phó mặc cho ý trời, xem xem chúng ta có may mắn hay không.”

Để bắt Mạnh Lượng, Mạnh Hồn dẫn theo mấy huynh đệ lực lưỡng xuống núi, ngụy trang thành dân chúng, trà trộn vào thành.

Bọn họ giả dạng thành dân cờ bạc vào sòng bạc lượn một vòng, lấy cớ đi vệ sinh để thăm dò đường đi lối lại của sòng bạc.

“Tôi nghe ngóng được một tin tức, sòng bạc này thường xuyên làm một số việc vô đạo đức như bắt người nhốt vào phòng chứa củi. Nếu như tên súc sinh kia thật sự ở đây, có lẽ cũng bị nhốt trong đó. Đây là sơ đồ bố trí trong sòng bạc, phòng chứa củi ở chỗ này...” Một người bẩm báo lại.

“Tay chân trong sòng bạc này không ít, chúng ta cứ thế trực tiếp xông vào cướp người chưa biết chừng sẽ làm náo loạn, ngày mai khó mà ra khỏi thành được.”

Một người đề xuất: “Vậy thì đợi đến đêm, nhân lúc trời tối chúng ta lén lút lẻn vào bắt người được không?”

Mạnh Hồn gật đầu: “Cứ làm thế đi, chúng ta theo dõi động tĩnh của sòng bạc đã rồi mới quyết định ra tay.”

***

Màn đêm dần buông xuống che mất ánh sáng nơi phòng chứa củi, trong không khí phảng phất mùi tro bụi gay mũi.

Mạnh Lượng bị trói tay ra sau lưng bằng một sợ dây thừng thô ráp, cả người hắn ro rúm lại, nằm vật trên mặt đất.

Hàng lông mi dày và dài run run theo từng hơi thở hoảng loạn của hắn, thỉnh thoảng đầu mày khẽ chau lại, kết hợp với khuôn mặt mang vài vết xanh tím trông thật đáng thương, cho dù biết hắn là đàn ông nhưng vẫn sẽ có người không khỏi nhìn hắn với ánh mắt trìu mến và thương xót.

Hai gã tay chân đứng bên ngoài phòng chứa củi đang trò chuyện với nhau về Mạnh Lượng.

“Hơ, tên nhãi ranh cứng đầu kia vẫn chưa chịu khai à?” Một gã khẽ xoa hai cánh tay để xua tan cái lạnh giá của ban đêm, “Mà mày nói xem, điều này có cần thiết không? Nếu ông chủ tức giận thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.”

Gã đồng bạn đáp: “Nó đâu có phải là không khai được? Rõ ràng là cổ họng nó có vấn đề, hai tay thì như bị liệt, chữ cũng không viết ra được. Kỳ quặc nhất chính là lang trung đến chẩn đoán thì lại nói rằng nó không có bệnh, làm ông chủ tức chết đi được.”

Mạnh Lượng thua nợ mấy nghìn lượng bạc, còn đồng bọn của hắn thì cuỗm hơn bốn nghìn lượng tiền lời của sòng bạc chạy mất dạng, ông chủ sòng bạc không tức mới là lạ.

Lúc đầu, ông chủ sòng bạc và mấy gã còn tưởng Mạnh Lượng có khí phách, bèn đánh cho một trận nhừ tử. Nào ngờ mới bị đánh hai cái đã hắn đã gào khóc van xin làm mất hết cả khí khái nam tử, đôi mắt trong veo như làn thu thủy cũng sưng lên vì khóc.

“Lẽ nào tên nhãi ranh kia giả bộ?”

“Giả bộ? Giả bộ kiểu gì? Mới bị đánh hai cái đã gào như bị chọc tiết lợn, bảo nó quỳ nó liền quỳ luôn, đầu gối mềm giống như bùn loãng. Mày không thấy cảnh nó ôm chân của ông chủ khóc thế nào đâu, đến đàn bà con gái cũng không yếu đuối như vậy.”

“Nhưng... nhưng không phải mới đầu còn bảo tên nhãi ranh đó có khả năng là con cháu gia đình sĩ tộc sao?”

“Mày đã thấy con cháu gia đình quý tộc nào nhát chết như nó chưa? Mặc dù tao không biết chữ nhưng cũng biết quý nhân chân chính là thế nào. Bọn họ thà đầu rơi máu chảy chứ không bao giờ chịu quỳ xuống cầu xin người khác...”

“Thế nó là lừa đảo à?” Bởi vì gã chỉ gác ca đêm nên đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.

Nói đến đây, gã được hỏi đột nhiên bật cười một cách đểu giả, gã khoác một cánh tay lên bả vai tên đồng bạn, khẽ thì thầm tỏ vẻ thần bí: “Nhưng cũng không phải là giả. Mày từng gặp quý nhân nào còn đẹp hơn cả những tiểu lang quân ở Lầu Nam chưa? Nó có khuôn mặt mỹ miều tựa như tiên nữ, nhưng bên trong lại là đàn ông. Ông chủ tức điên người, sai mấy huynh đệ dạy dỗ nó một trận cho biết mùi... Mày đoán xem cuối cùng thế nào đi? Khà khà...”

Trong phòng chứa củi, Mạnh Lượng dần dần tỉnh lại, nghe được cuộc trò chuyện của hai người không khỏi sôi máu tới mức nghiến răng ken két.

“Sau đó ông chủ định xử lý nó thế nào?”

“Còn thế nào nữa, không bắt được hai tên đồng bọn của nó, giữ nó lại thì có ích gì, nó sống ngày nào chỉ tổ tốn thêm một miệng ăn ngày đấy. Có điều, dung mạo của nó cũng không đến nỗi nào, còn hơn xa lang quân đứng đầu bảng của Lầu Nam. Nếu chịu khó dạy dỗ nó ngoan ngoãn biết điều, bám lấy vài vị quý nhân, không biết chừng ông chủ còn kiếm được gấp bội chỗ tiền đã mất.”

Lầu Nam là chỗ nào? Đấy chính là nơi được gọi là Quán Tiểu Quan, nơi buôn bán trai đẹp, cũng chính là chốn phong trần mà rất nhiều đàn ông yêu thích nam - nam thường xuyên ghé thăm.

Càng nghe, Mạnh Lượng càng tức sôi máu, cơn giận trong lòng cuồn cuộn dâng trào. Hắn cố gắng há miệng muốn thét lên, nhưng chỉ có chuỗi âm thanh “aaaa” khàn khàn bật thốt khỏi cổ họng.

Hắn phẫn nộ đập mạnh cùi chỏ xuống đất, ánh mắt lóe lên ngọn lửa hận thù. Hắn hận mấy tên khốn khiếp ở sòng bạc sỉ nhục mình và càng hận Liễu Hi – kẻ đã hãm hại hắn hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.