Phong Tự Chi Âm

Chương 1-1




Hướng Tiểu Tứ yêu kiều thở gấp,hoa dịch thuận theo mặt bàn nhỏ giọt nhuộm ướt cả mặt đất.

Nàng cả người hư nhuyễn vô lực ngã về phía trước nhu nhược tựa vào trong lòng hắn.

“Quyết. . . . . .” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn con ngươi mơ màng không có điểm đích.Nàng biết hai người kích tình còn chưa kết thúc.]

Mộ Dung Quyết vuốt ve Hướng Tiểu Tứ để lưng nàng đối diện hắn,đem thân thể yêu kiều đè trên bànTử Mộc mà hắn thì ngồi trên ghế phía sau.

“Quyết?” Nhìn không thấy hắn,nàng không biết hắn muốn làm gì,đang muốn chuyển đầu hắn lại đột nhiên kéo nàng muốn nàng ngồi xuống.

“A!” Nàng bị động tác đột ngột làm kinh hoảng,còn chưa kịp phản ứng lửa nóng to lớn đã chen vào bên trong thân thể.

Không biết từ khi nào hắn đã sớm cởi sạch tất cả y phục trên người để phái nam to lớn không gặp trở ngại đứng thẳng.

“A a. . . . . .” Dưới sức nặng từ trên ép xuống để hoa huy*t ươn ướt dễ dàng nuốt vào cự thiết,thuận theo nàng ngồi xuống mà đỉnh vào nơi sâu nhất.

Bị chặt chẽ giảo hút làm Mộ Dung Quyết bật ra một tiếng than nhẹ.

“Tiểu Tứ. . . . . . nàng thật chặt. . . . . . bên trong nóng quá. . . . . .” Hắn vui sướng nói,mông rời khỏi bên trong thân thể nàng rồi gắng sức đỉnh vào hướng vực thẳm.

“Ừ a. . . . . . Thật sâu. . . . . .” Nàng không nhịn được ngưỡng đầu rên rỉ,khe huyệt ẩm ướt thoáng cái nuốt to lớn ngay ngắn,chỗ kín hai người áp sát vào nhau,chất lỏng của nàng thấm ướt để hắn dễ dàng tiến vào.

Bàn tay to giam cầm eo nàng,hắn khẩn cấp lần nữa giơ lên kiều bộ chỉ thấy nam căn ươn ướt lóe ánh sáng lóng lánh nhuộm đầy xài dịch sáng trong.Sau đó hắn di động eo nàng dùng sức công kích mông nàng.

Mỗi một cái tiến vào đều đâm thật sâu vào vực thẩm hoa huy*t,công kích xài hạch mềm mại quấy phá ra chất lỏng sáng bóng.

“A a ——” Cong lên thân thể nàng không ngừng kiều ngâm,xoay thân thể phối hợp hắn kéo ra đưa vào,miên nhũ tuyết trắng thuận theo trên dưới đánh mà lắc lắc.

“Còn chưa,thêm chút nửa. . . . . .” Phối hợp nàng vặn vẹo vòng eo hắn đột nhiên dừng lại động tác đưa đẩy,đem to lớn chôn sâu trong huyệt lê nhẹ cùng vòng eo xoay chuyển để đỉnh nhiệt thiết cọ lên xài hạch,hưởng thụ lại khoái cảm như được một tấm thảm nhung bao bọc,chậm rãi quấy phá ra một đầm xuân thủy.

“A không. . . . . .” Hắn lê nhẹ hành hạ nàng tao ngứa khó chịu không chịu nổi,eo nhỏ vặn vẹo muốn hắn nhanh động.

“Nàng muốn gì? Nói!” Bàn tay to dời lên chiếm lấy một bên vú trắng dùng sức nắm xoa,đẩy ép nhũ thịt trơn nhẵn.

“Muốn chàng. . . . . .” Chịu không nổi giày vò nàng chủ động nâng cao mông lần nữa ngồi xuống,từ trên xuống dưới phun ra nuốt vào to lớn của hắn.

Thuận theo nhiệt thiết đi vào hoa huy*t chảy ra nhiều xài dịch thấm ướt cả bụng dưới của hắn,hai người áp sát cũng một mảnh ướt dầm dề chất lỏng phóng đãng.

“Hô a. . . . . .” Nàng cắn cánh môi nhẹ thở hắt ra,động tác này nàng tốn rất nhiều sức thoáng cái cả người mềm nhũn không còn chút lực.

“Thế nào? Mới đây đã không được rồi?” Không ngừng xoa nắn nhũ thịt thấm đẫm mồ hôi mà trơn ướt,hắn cười nhẹ vươn lưỡi liếm môi nàng.

“Ngô. . . . . .” Nàng theo lộ ra phấn lưỡi,đầu lưỡi hai người quấn mút chảy ra nướt bọt trong suốt,ngay lúc này mông hắn dùng sức công kích vào huyệt mềm.

“A!” Bị hắn tập kích bất ngời nàng thoải mái rên rĩ hưởng thụ khoái lạc dâng trào.

Mà ngón tay của hắn đã đi đến ngoài hoa huy*t,vừa để nhiệt thiết trên dưới kéo ra đưa vào vừa dùng ngón tay đùa bỡn cánh hoa không ngừng phun ra nuốt vào nhiệt thiết.

Hắn trước dùng hai ngón tay kéo ra ma sát hai biện cánh hoa,trêu chọc đài hoa ướt nhẹp,ở ngoài hoa huy*t từng chút một trêu đùa.

“A. . . . . . Không nên. . . . . .” Một mặt thừa nhận nhiệt thiết đưa đẩy,một mặt lại bị ngón tay hắn trêu đùa,bị công kích từ hai phía truyền tới nhiều khoái cảm.

“Nàng muốn . . . . . .” Hắn khàn khàn nói,nhiệt thiết liên tục đưa đẩy hưởng thụ thoải mái bị nàng hút chặt,mà theo ngón tay thon dài cùng xâm nhập hoa huy*t được mở rộng cực hạn.

“A ——” hoa huy*t bị to lớn nhét đầy bỗng nhiên lại cắm thêm vào một ngón tay,cảm giác bị khuếch trương truyền đến tia đau đớn.

“Không nên a. . . . . .” Nàng khóc thét kháng nghị.

Nhưng hắn lại không để ý nàng cầu xin,nhiệt thiết hơi thối lui sau đó theo ngón tay cùng nhau dùng sức quấy phá đùa bỡn hoa huy*t mềm mại.

“Ô a. . . . . .” Vứt lấy đầu,cảm giác đau nhói làm nàng bật khóc nhưng thuận theo xâm nhập đau đớn tê dại chuyển sang một khoái cảm mê người.

Thấy nàng bắt đầu hưởng thụ,hắn kéo ra biên độ lớn hơn đút vào,ngon tay theo đó đưa đẩy chạm vào nhục bích.

“Thích? Thoải mái không?” Vừa trêu chọc nàng.

“Ừ a. . . . . . Thoải mái. . . . . . thích a . . . . .” Đắm chìmtrong khoái cảm nàng đã sớm quên đi ngượng ngùng,buông thả lả lơi trả lời câu hỏi của hắn.

Dáng vẻ khiêu gợi của nàng kích thích hắn,nhiệt thiết dùng sức đánh vào nhưng tư thế này khiến hắn không thuận tiện đưa đẩy,rời khỏi bên trong thân thể nàng,ôm lấy nàng để lưng nàng đối diện hắn,đè nàng trên bàn Tử Mộc.

“A! Quyết. . . . . .” Còn chưa được thỏa mãn,nàng khó chịu vặn vẹo vòng eo,đem tuyết đồn giơ lên,mở rộng chân để lộ huyệt mềm non mịn,quay đầu nhìn hắn, muốn hắn nhanh tiến vào.

Bàn tay to nắm lấy mông trắng noãn,hắn dùng lực vỗ một cái mông thịt trong nháy mắt ửng hồng.

“A!” Hắn vỗ lên làm đau nàng lại mang đến một loại khoái cảm khó tả.

Hắn dùng tay vịn lấy mông sưng vù,đem đỉnh đặt ở trên miệng huyệt nhẹ nhàng cọ xát.

Thuận theo hắn lê nhẹ chơi đùa hoa dịch đua nhau tràn ra đồng thời mang đến cảm giác ngứa ngáy.”Ô. . . . . . Mau tiến vào. . . . . .” Nàng cắn môi dưới cầu khẩn .

Nghe thấy nàng cầu khẩn,hai tay ôm ấp mông thịt trắng noản đem nam căn tử hồng sắc hướng chính xác hoa huy*t ẩm ướt,dùng sức một đỉnh vèo một cái ngay ngắn đỉnh sâu vào trong.

“A!” Lưỡi dao thịt nóng hổi cắm vào thật sâu,cả người nàng run rẩy,hoa dịch lại chảy ra.

Biết nàng sắp đạt đến cao trào,hắn giữ chặt eo nàng để nhiệt thiết cùng khe huyệt tiếp xúc chặt chẽ rồi dùng biên độ lớn đút vào.

“Ừ a. . . . . .” Nàng phối hợp động tác của hắn,trên khuôn mặt nhỏ nhắn say mê hưởng thụ.

Bỗng nhiên hoa huy*t nhỏ nhắn co rút đem to lớn bên trong thân thể hút chặt hơn.

“A!” Nàng thét lên một tiếng toàn thân kịch liệt run rẩy.

“Ô a. . . . . .” Hắn bật ra một tiếng gầm nhẹ,nhiệt thiết đã sớm sưng to khó chịu không thể chịu nổi nhục bích trong khe huyệt mút.

Một luồng sóng bạch dịch từ đỉnh lổ nhỏ xịt ra hỗn hợp cùng hoa dịch hòa chung làm một chảy vào bên trong thân thể nàng. . . . . .

……….

Hướng Tiểu Tứ từ từ mở ra đôi mắt mệt mỏi,trong thân thể truyền tới từng đợt đau nhói làm nàng phải nhíu lông mày thiếu chút bật ra rên rỉ .

Nhịn xuống rên rĩ muốn ra miệng,nàng từ từ ngẩng đầu nhìn vuốt ve nam nhân của nàng.

Chính hắn hành hạ nàng thành thế này,không đoái hoài nàng khóc la cầu xin tha thứ,thậm chí còn ôm nàng đến thư phòng,ở trên giường một lần lại một lần muốn nàng.

Hắn giống như cực hưởng thụ nàng nhu nhược mặc sức bắt nạt.

“Bại hoại!” Hướng Tiểu Tứ không nhịn được mắng yêu nhưng đôi mắt lại không nỡ rời khỏi mặt hắn.

Ngón tay nhẹ nhàng như sợ đánh thức hắn,từ từ sờ lên khuôn mặt tuấn mỹ.

Hắn có một đôi lông mày đẹp mắt còn có đôi tròng mắt thâm thúy,sống mũi cao thẳng,đôi môi hơi dày tạo thành khuôn mặt tuấn mỹ nhất.

Hắn thật dễ nhìn ngay từ lúc mười tuổi gặp nhau nàng đã thấy vậy.

Tiểu hài tử tuấn mỹ dễ dàng hấp dẫn ánh mắt nàng,để bao năm qua nàng nếm tư vị trầm luân.

Mà hắn thì thế nào? Một chút cũng không hiểu lòng nàng,đầu gỗ ngốc nghếch!

Nhưng ngày hôm qua hắn nói thích nàng,nàng còn chưa kịp hỏi đã tự mình để lộ,không những bị hắn ăn sạch còn không thể phản kháng.

Sau đó suốt cả đêm kích tình làm nàng căn bản không ngừng truy vấn tâm ý của hắn.

“Đầu gỗ ngốc nghếch,chàng rốt cuộc có thích ta không hả!” Chu cái miệng nhỏ nhắng Hướng Tiểu Tứ nhỏ giọng nói: “Thật ra chàng không biết,ta thích chàng rất lâu rồi nhưng đầu ngỗ ngốc nghếch một chút cũng không thích ta,còn hận không thể rời xa ta,đáng đời bị ta bắt nạt mà!”

Nói sao cũng là lỗi của hắn!

“Chàng biết không? Ta bắt nạt chàng đại biểu ta cũng rất thích chàng! Người mà ta không thích ta sẽ không bắt nạt hắn!”

“Nói như thế ta không phải nên cảm động chứ?.”Người đang ngủ bỗng nhiên mở hé đôi mắt còn lên tiếng nói chuyện.

“A!” Hướng Tiểu Tứ sửng sốt hét ầm lên”Chàng. . . . . .” tỉnh lại lúc nào rồi ?

Biết nàng tính hỏi gì,Mộ Dung Quyết rất tốt bụng trả lời nàng”Từ lúc nàng mở mắt ta đã tỉnh.”

“Ack . . . . .” Cho nên. . . . . .

“Cho nên những chuyện đáng nghe ta đều nghe toàn bộ.” Hắn tung mình áp đảo nàng,gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười đắc ý.”Thì ra nàng thích ta từ rất lâu rồi nha!”

“Ta,ta. . . . . .” Hướng Tiểu Tứ ấp úng,hai má ửng đỏ không nói ra câu nào.

“Má nàng đỏ kìa,thật đáng yêu!” A a! Thật sự sảng khoái,khó lắm hắn mới được chiếm thượng phong !

“Ta. . . . . . chàng. . . . . .” Hướng Tiểu Tứ có chút thẹn quá hóa giận.”Chàng muốn cười thì cứ cười,tùy chàng!”

Quay mặt sang nơi khác,muốn cười cứ cười đi!

Trước khi nói yêu hắn nàng đã chuẩn bị sẳn bị hắn cười.

Thấy bộ dạng bướng bỉnh của nàng,Mộ Dung Quyết không nhịn được than thở,cho tới bây giờ hắn vẫn không nỡ bắt nạt nàng!

Trước kia đã vậy,hắn bị nàng bắt nạt dù có tức cỡ nào cũng không trả đũa lại.

“Ai nói muốn cười nàng,đồ ngốc!” Hắn cúi đầu xuống nhẹ cọ lên chóp mũi nàng.”Nàng không biết đấy thôi,lúc nghe nàng nói thích ta,ta rất vui.”

“Vui gì chứ?” Nàng chu môi trừng mắt hắn.

“Biết nàng không phải không quan tâm ta đấy!Ta cho rằng ta trong lòng nàng không có địa vị thậm chí còn thua cả Triệu Ngọc Vũ.” Vừa nhắc tới ba chữ Triệu Ngọc Vũ,miệng của hắn đã nếm đủ vị chua.

Nàng phát hiện,nhíu lại đầu lông mày,tim cũng đập nhanh thêm vài nhịp.

“Ngày hôm qua chàng nói thích ta là thật sao?” Nàng cẩn thận nhỏ nhẹ hỏi sợ nghe được đáp án trái ngược.

Nhìn bộ dạng nàng sợ sệt hỏi lại chuyện hôm qua Mộ Dung Quyết không khỏi mềm lòng.Nàng không có tự tin hắn đúng lần đầu mới thấy.

“Thật sự,ta rất thích nàng cho dù bị nàng bắt nạt mười ba năm,ta vẫn thích nàng,ai bảo ta hèn mọn trúc cổ độc của nàng làm chi.” Miệng thì bực bội nói như thể mình không đường lựa chọn,nhìn sang mắt nàng lại chứa đầy nụ cười.

Nghe thấy hắn tỏ tình,Hướng Tiểu Tứ bình thản cười.”Nhìn chàng nói ủy khuất như thế,ta có bắt nạt chàng thảm vậy sao?”

“Nàng cảm thấy không có sao?” Mộ Dung Quyết trừng nàng,thấy khuôn mặt nàng tỏ ra vô tội,cánh môi lại cong lên nụ cười,nhịn không được lại cúi đầu muốn hôn nàng.

“Không được!” Hướng Tiểu Tứ vội vã đưa tay ngăn lại miệng hắn.”Trời đã gần sáng ta muốn nhanh về phòng,nếu không tỳ nữ hầu hạ ta sẽ phát hiện ta không có ở trong phòng.”

Nàng không phải đứa ngốc đương nhiên hiểu nụ hôn này không chỉ đơn thuần,dục vọng đã sớm tiến đến chỗ nàng làm nàng muốn quên cũng khó.

“Còn lo lắng chuyện này?” Mộ Dung Quyết khiêu mi,không hiểu nàng để ý chuyện này làm gì,nàng đã dám hạ cổ hắn lại sợ người phát hiện sao?

“Chàng cảm thấy nếu phụ thân ta biết sẽ có phản ứng thế nào đây,hẳn sẽ sẽ không tệ ha.” Cá tính phụ thân nàng là người hiểu nhất,còn chưa xuất giá đã bị nam nhân cật kiền bôi tịnh phụ thân nhất định rất tức giận.

Mộ Dung Quyết sửng sốt,nghĩ đến cá tính của Hướng lão gia chỉ đành phải thấp nguyền rủa một tiếng.”Đáng chết! Nàng nhất định cố ý !” Hắn bắt đầu có phản ứng lại bảo hắn ngừng.

“Nào có?” Hướng Tiểu Tứ vô tội nhìn hắn nhưng đôi mắt đẹp loáng qua tia giảo hoạt lại không thể trốn khỏi mắt hắn.

“Nữ nhân đáng chết này!” Hắn cúi đầu dùng sức hôn nàng,đến lúc cả hai thở hổn hển mới rời khỏi.

Nhảy xuống giường mặc quần áo vào,Mộ Dung Quyết mới đầu khó hiểu nhìn Hướng Tiểu Tứ.”Nàng còn không dậy nỗi?” Còn tiếp tục không chừng hắn sẽ nhào đến nàng mất?

Hướng Tiểu Tứ ôm lấy chăn từ từ ngồi dậy”Y phục của ta…ngày hôm qua đều bị chàng xé nát.” Ngày hôm qua lúc hắn cởi ra y phục nàng thật là thô lỗ.

Mộ Dung Quyết sửng sốt lại nhớ đến hành động thô lỗ hôm qua của mình,không thể làm gì khác hơn ôm cả người lẫn chăn đi ra phòng sách.

Không nghĩ hắn làm như thế,Hướng Tiểu Tứ hai má đỏ hồng vội vã nhìn quanh bốn phía.”Ơ! Chàng không sợ bị người khác nhìn thấy?”

“Yên tâm! Sớm thế này chưa có ai rời giường cả .” Bây giờ mới canh năm còn rất sớm.

“Phải không?” Hướng Tiểu Tứ liếc hắn một cái,hai má ửng hồng ngượng ngừng,ngay cả cánh môi cũng hồng hồng dưới ánh mặt trời mịn màng để hắn không thể dời tầm mắt.

Không nhịn được hắn cúi đầu xuống hôn lên,lại hôn,rồi hôn tiếp. . . . . .

“A! Không nên như vậy!” Nàng né tránh lại không thể nhịn cười.”Đáng ghét! Đừng hôn nửa!Hưm. . . . . .”

Còn chưa kịp kháng nghị cánh môi đã bị bắt giam,đầu lưỡi bị hôn mút sâu.

Mất một lúc lâu hắn mới rời khỏi,nàng thở hắt ra,đôi mắt sương mù chớp cũng không chớp nhìn chăm chú vào hắn.

“Đáng chết!Nếu không muốn ta ngay lập tức chiếm hữu nàng thì đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta!” Mộ Dung Quyết không nhịn được rên rỉ.

Nghe hắn nói mặt nàng đỏ hơn,vội vã ôm chặt hắn nhưng cánh môi lại không nhịn được cong lên nụ cười,trái tim cũng tràn ấp ngọt ngào.

Đợi chờ điều này đã rất lâu,cuối cùng cũng đạt được hỏi sao nàng không vui ?

Hít sâu một hơi nén xuống dục vọng bên dưới,Mộ Dung Quyết tăng nhanh bước chân,vội vã ôm yêu nữ trong lòng trở về phòng,nếu không khó bảo toàn tại chỗ này nhào đến nàng.

Đến khi thân ảnh hai người biến mất,người núp sau tảng đá lớn mới từ từ đi ra.

Triệu Như Tình ghen ghét nhìn hai người bọn họ thân mật,nghĩ đến hình ảnh ngọt ngào vừa mới thấy,còn Hướng Tiểu Tứ y phục xốc xếch. . . . . .

Nghĩ cũng biết hai người đã làm chuyện gì!Huống chi nàng ở ngoài phòng sách canh suốt cả đêm,thấy hai người mãi mà không ra trong lòng đã sớm có dự cảm.

Nàng không cam lòng! Nàng từ trước đến giờ dung mạo nhất đẳng,thật vất vả mới tìm được nam tử xứng đôi với nàng,không nghĩ từ đâu lại chạy ra một Hướng Tiểu Tứ.

Nữ nhân không có điểm nào có thể bằng nàng nhưng lại nhận được Mộ Dung Quyết đối đãi đặc biệt,nàng kém nữ nhân kia chỗ nào?

Không! Nàng không cam lòng!

Từ trong ống tay áo lấy ra một bình dược màu lục,nàng mím chặt môi như đã ra quyết định,oán hận nhìn phương hướng hai người rời đi,sau đó xoay người rời khỏi.

Mà khi nàng vừa rời đi một bóng người khác cũng từ sau cây đại thụ đi ra.

“Không thể nào. . . . . .” Triệu Ngọc Vũ không thể tin được những hình ảnh vừa nhìn thấy,tiên tử trong lòng hắn thế nhân y phục lộn xộn để nam nhân khác ôm hơn nữa còn cười quyến rũ . . . . .

Nụ cười của nàng đáng ra không thể dành cho tên kia.Hơn nữa nàng đáp ứng gả cho hắn sao có thể cùng nam nhân khác đùa bỡn?

Triệu Ngọc Vũ không thể tiếp nhận,cảm thấy tiên tử trong suy nghĩ hắn bị nhiễm bẩn không còn hoàn mỹ.

Không được! Tiên nữ phải nên hoàn mỹ chứ không thể vấy bẩn.

“Nàng dám lừa ta,nàng dám lừa ta. . . . . .” Ánh mắt của hắn trở nên cuồng loạn không còn tỉnh táo như thường ngày,trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Một cơn lốc xoáy ẩn trốn gào thét sắp tấn công đến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.